Văn Phòng Ẩn Hôn

chương 41

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đường Vũ Huy ngồi xuống, mọi người đều không nhìn thấy vẻ mặt của cô ta lúc này, nhưng cơ bản cũng đoán được mấy phần.

“Vậy tôi cũng uống Flat White.” Triệu Phương Cương so sánh hai chiếc cốc trong tay mình, cuối cùng chọn Flat White, đưa cốc trà đen latte lại cho Đồ Tiểu Ninh, hỏi cô: “Em không gọi món cho mình à?”

Đồ Tiểu Ninh thực sự không thích cà phê, nhưng vì có thêm một cốc nên cô cũng cầm lấy: “Vầng, lâu rồi không uống, sợ mất ngủ.”

Có cảm giác như Kỷ Dục Hằng đang nhìn mình, khi cô nhìn lại thì phát hiện anh đã đi vào văn phòng.

Ly cà phê trên tay cô truyền đến xúc cảm ấm áp, cô không biết mình có nên biết ơn anh vì vừa rồi đã không làm mình khó xử trước mặt đồng nghiệp hay không.

Buổi tối Lăng Duy Y rủ cô đi ăn lẩu, cô gửi cho Kỷ Dục Hằng một tin nhắn Wechat, tan sở xong đi thẳng đến quán lẩu.

Lăng Duy Y vẫn rất nhiều chuyện như cũ, hỏi về cuộc sống hàng ngày của vợ chồng họ, cuối cùng Đồ Tiểu Ninh chịu không nổi đành phải khai ra, Lăng Duy Y kích động run tay một cái, chiếc đùi ếch đang kẹp trong đũa đột nhiên rơi xuống nồi lẩu, nước lẩu bắn tung tóe lên quần áo của Đồ Tiểu Ninh, đồng phục của cô dính tèm lem nước lẩu.

“Ôi thôi chết rồi, tớ, tớ kích động quá, chúc mừng cậu đã cua được hotboy nha, mang lại vinh quang cho cha mẹ, à không, cho trường học của chúng ta!” Lăng Duy Y luống cuống tay chân rút khăn giấy lau cho cô, Đồ Tiểu Ninh chán ghét ngăn lại, cầm khăn giấy tự lau, biết thế vừa rồi cô đã hỏi mượn người phục vụ tạp dề rồi.

Lăng Duy Y lại không biết xấu hổ mà bu lại: “Nào nào, phỏng vấn một chút về cảm nhận của cậu khi được thăng chức làm một người vợ nhé.”

Đồ Tiểu Ninh đen mặt: “Cút.”

“Kỹ thuật của hotboy như thế nào?”

“Thì cũng chẳng có vấn đề gì.”

Lần đầu tiên quả thực là đau đớn muốn chết, chỉ muốn mau chóng kết thúc, làm gì có tâm tư quan tâm kỹ thuật của anh có tốt hay không, cô cũng chẳng có hưởng thụ là bao.

Lăng Duy Y cười trộm: “Coi bộ là rất tốt, không có gì để bàn.”

Đồ Tiểu Ninh trừng cô ấy.

“Chậc chậc chậc, Đồ Tiểu Ninh cậu chính là điển hình của việc được tiện nghi còn khoe mẽ, khi nào thì mời mình đi uống rượu mừng đây?”

Đồ Tiểu Ninh gắp vài lát khoai tây: “Mẹ anh ấy sức khỏe không tốt, chúng mình dự định đi du lịch tổ chức đám cưới.”

“Hai người đi đâu đấy?” Lăng Duy Y lại hào hứng.

“Chưa quyết định nữa, mình muốn đi biển, cũng không biết anh ấy có muốn đi không, chúng mình chưa nói về chuyện này.”

“Đi biển cậu phải ăn mặc sexy một chút, tiệc tân hôn của hai người cậu nhất định phải khiến anh ấy không rời mắt khỏi cậu được, để anh ấy mê đắm vẻ đẹp của cậu.”

Đồ Tiểu Ninh không thèm quan tâm tới lời của cô ấy, Kỷ Dục Hằng là ai chứ, sao có thể mê mẩn sắc đẹp của cô.

“Biết đâu khi lãng mạn bên bờ biển, hai người củi khô lửa bốc sẽ có em bé luôn thì sao, đúng rồi, tớ đặt chỗ làm mẹ đỡ đầu của con cậu nhé.” Lăng Duy Y thậm chí còn hăng hái hơn cô, bắt đầu suy nghĩ lan man càng lúc càng xa xôi.

Đồ Tiểu Ninh khuấy đồ ăn trong bát của mình: “Tớ không có kế hoạch sinh con sớm như vậy, công việc chưa ổn định, chưa nuôi được bản thân thì làm gì có sức và tiền để nuôi con chứ.”

“Thế cậu vứt chồng cậu đi đâu rồi mà nói thế, không phải anh ấy làm giám sát ngân hàng sao? Là kiểu môi trường làm việc dễ thăng tiến mà, đã đẹp trai lại còn thu nhập ổn định, cậu còn muốn gì nữa?”

Đồ Tiểu Ninh không nói lời nào, chuyện Kỷ Dục Hằng nhảy việc tốt hơn hết là không nên nói cho Lăng Duy Y miệng rộng biết.

“Cũng không biết ngân hàng của các cậu suốt ngày làm gì, tớ thấy tòa nhà của ngân hàng cũng rất cao, nhưng những người xử lý nghiệp vụ không phải đều ở tầng một sao? Vậy các tầng khác của các cậu là làm gì? Chẳng lẽ đều là kho bạc à?” Lăng Duy Y không nhịn được lảm nhảm.

Đồ Tiểu Ninh không ngần ngại đả kích cô ấy: “Cậu chỉ cần biết, với tài sản và thực lực hiện tại, cậu chỉ có thể xử lý nghiệp vụ ở tầng một là được.”

Lăng Duy Y nội thương, không thể phản bác được gì.

“Nhưng nếu công ty của cha cậu cần một khoản vay thì có thể tìm mình, cậu sẽ có vinh dự được tham quan các tầng phía trên của ngân hàng.”

Lăng Duy Y liếc cô một cái, nhúng thịt dê của mình.

Đồ Tiểu Ninh ăn thêm mấy miếng, đột nhiên đá chân Lăng Duy Y.

“Cậu làm gì thế? Người phụ nữ ngồi làm việc ở tầng kho bạc.” Lăng Duy Y không vui nói kháy cô.

“Cậu cảm thấy tớ có xứng với anh Kỷ không?” Đồ Tiểu Ninh cũng không biết tại sao mình lại hỏi như vậy, chỉ là nghĩ đến lời nói của Triệu Phương Cương lúc trưa, đột nhiên cô cảm thấy tò mò, cô muốn biết sau khi rời khỏi vòng quay công việc, người khác sẽ nghĩ như thế nào về cô và Kỷ Dục Hằng.

“Muốn nghe sự thật?” Lăng Duy Y hỏi lại.

Đồ Tiểu Ninh gật đầu.

Lăng Duy Y chép miệng: “Vậy thì thực sự không xứng.”

“Mình tệ đến vậy sao?” Thời đại học, tuy không phải là hoa khôi gì, nhưng dù sao cô cũng được mọi người trong cả khoa biết đến.

“Nói thế nào nhỉ, chính là vừa nhìn đã biết, hai người không cùng đẳng cấp, vả lại cậu không ép được khí tràng của anh Kỷ, chính xác là cậu đang trèo cao.”

Được thôi, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy mình đúng là đang tự chuốc lấy cực khổ, theo lời của bà Từ, nếu không phải vì hoàn cảnh gia đình Kỷ Dục Hằng không tốt, một thanh niên tài tuấn như anh làm gì đến phiên cô.

Nồi lẩu này càng ăn càng mặn, Đồ Tiểu Ninh đang húp nước say sưa, đột nhiên điện thoại di động vang lên, thấy đó là số lạ, cô tắt đi, số đó lại gọi đến lần thứ hai.

Gọi đến lần thứ ba cô thầm nghĩ ai mà gọi hoài vậy trời, lúc cô nghe máy, giọng của Kỷ Dục Hằng vang lên: “Đang ở đâu vậy?”

Cô sửng sốt trong giây lát, hoá ra là số của anh, quả thật, bọn họ chỉ có Wechat, đến giờ vẫn chưa lưu số điện thoại di động của nhau.

“Không phải đã nói với anh rồi sao, tôi đi ăn lẩu với Lăng Duy Y.” Bây giờ đã là giờ tan làm, chẳng lẽ anh còn muốn kiểm soát cô nữa.

“Anh biết, anh là đang hỏi em ngồi ở bàn nào?”

Cô vô thức nhìn về phía cửa, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cao gầy của anh, như thể đang tìm mình.

Ánh mắt Lăng Duy Y sắc bén, đứng dậy vẫy tay với anh: “Anh rể! Ở đây!”

Đồ Tiểu Ninh không ngờ Kỷ Dục Hằng sẽ đến, lại còn ăn lẩu với họ.

“Em cứ tưởng mấy anh đẹp trai đều là không dính khói lửa trần gian, chỉ uống tiên lộ trên trời, thì ra cũng ăn lẩu.” Lăng Duy Y thẳng thừng cảm thán.

“Cái ăn là của trời cho, tôi cũng chỉ là kẻ phàm trần.” Kỷ Dục Hằng dường như rất đói, vừa ngồi xuống đã dùng đũa của Đồ Tiểu Ninh gắp vài lát thịt bò béo ngậy trên bát của cô.

Thấy vậy, Lăng Duy Y vội vàng gọi người phục vụ cho thêm bát đũa.

“Sao anh lại tới đây?” Đồ Tiểu Ninh trơ mắt nhìn anh ăn hết đồ trong bát của mình.

“Tăng ca đến giờ, anh đói, không có chỗ nào để ăn.”

Lăng Duy Y cướp lời, cô ấy chỉ trích Đồ Tiểu Ninh: “Cậu cũng thật là, anh rể không có chỗ ăn, cậu cũng không mang anh ấy theo, chúng ta chờ anh ấy cũng được mà.”

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy bất lực, cô cũng là bây giờ mới biết luôn đó.

Người phục vụ mang bát đũa mới đến, nhưng Kỷ Dục Hằng đã dùng bát đũa của cô ăn rồi, cô chỉ đành chuyển bộ mới sang cho mình.

Quả nhiên, sức ăn của hai người phụ nữ họ không thể so sánh với một người đàn ông, ban đầu hai người nghĩ như này là quá nhiều rồi, ấy thế mà Kỷ Dục Hằng vừa đến, anh không chỉ quét sạch mà còn gọi thêm hai đĩa thịt bò.

Rõ ràng anh ăn thịt rất giỏi, lần trước bà Từ còn tin tưởng một người thông minh như anh sẽ thích ăn cá cơ chứ.

Bữa ăn này cuối cùng đã trở thành Kỷ Dục Hằng mời, Lăng Duy Y còn giả vờ: “Ôi anh rể, lần trước ăn bánh bao ở cổng trường của chúng ta, lúc đầu cũng nói rõ là em mời nhưng sau đó lại là anh trả tiền, lần này lại để anh trả tiền nữa rồi.”

Kỷ Dục Hằng cười: “Cũng không thể để cô mất công gọi tiếng anh rể này được.”

Lăng Duy Y không kìm được sự vui mừng, gọi vài tiếng anh rể nữa, sau đó nói: “Vậy em mời hai người đi uống trà sữa nhé.”

Đồ Tiểu Ninh đang định đồng ý, ánh mắt cô lại vừa hay đụng phải Kỷ Dục Hằng, trong lòng có chút chột dạ, cô đụng đụng về phía anh, hỏi ý kiến: “Em có thể uống trà sữa không?” Cô sợ anh lại trách cô ăn thực phẩm không tốt.

Mắt anh rơi vào bộ quần áo lốm đốm lấm tấm của cô.

“À, đồ của cậu ấy là do hồi nãy lúc ăn cơm em không cẩn thận làm đổ đồ vào đấy ạ.” Lăng Duy Y giúp cô giải thích.

Anh khoác chiếc áo khoác vest vốn đang vắt trên tay lên người cô, chiếc áo khoác rộng rãi vừa hay che khuất chiếc áo sơ mi bị bẩn của cô.

Đồ Tiểu Ninh còn đang ngẩn ngơ thì nghe thấy anh nói: “Muốn uống trà sữa thì uống đi.”

Một lúc sau, Lăng Duy Y và Đồ Tiểu Ninh gọi xong trà sữa thì đợi ở cửa cửa hàng, Lăng Duy Y nhìn bóng dáng đang nhìn xuống điện thoại cách đó không xa, đột nhiên đẩy Đồ Tiểu Ninh: “Cậu tiêu rồi.”

Đồ Tiểu Ninh không rõ ràng lắm: “Tớ làm sao?”

Lăng Duy Y hất cằm về phía Kỷ Dục Hằng: “Cậu đấy, bị chồng cậu chỉnh đến ngoan ngoãn rồi.”

“Có sao?” Không có mà.

Lăng Duy Y cười xấu xa: “Đồ Tiểu Ninh, lại còn nói mình không thích người đẹp trai, cậu chỉ là khẩu thị tâm phi thôi, tớ cá là cậu sẽ ngày càng yêu anh ấy, lại còn là yêu đến chết đi sống lại.”

Mặt Đồ Tiểu Ninh đột nhiên đỏ lên: “Cậu mới muốn chết ấy, rõ ràng là cậu yêu Tề Úc yêu đến muốn chết.”

Lăng Duy Y trông rất bình tĩnh: “Đúng vậy, tớ yêu Tề Úc nhà tớ, chính là yêu đến muốn chết đấy, thì sao nào?”

Hai người đùa giỡn với nhau, Kỷ Dục Hằng nghe thấy tiếng thì nhìn sang, mặt mày trông rất nhẹ nhàng.

Sau khi tiễn Lăng Duy Y về, trên đường trở về Kỷ Dục Hằng lại nói nhiều hơn hẳn bình thường.

“Sao tôi không thấy bạn trai của cô ấy?”

“Đang tăng ca bận rộn lắm, vả lại hiện tại họ đang yêu xa, Tề Úc đang ở thành phố G.” Đồ Tiểu Ninh nói với anh: “Cả cha mẹ hai bên đều muốn con cái ở lại làm việc tại địa phương, nếu Tề Úc được nhận, cũng không biết sau này hai người họ sẽ ra sao.”

“Quan hệ của ba người tốt lắm à?”

Đồ Tiểu Ninh gật đầu: “Tề Úc cũng là anh em của em.”

Nhắc tới chuyện này, cô cũng được coi là nhân chứng cho tình yêu của bọn họ, ngày đầu tiên vào đại học, trước khi tắt đèn thì Lăng Duy Y trở về ký túc xá, vội vàng rửa mặt rồi trở lại giường, họ ở giường tầng, một trên một dưới, lúc đó ký túc xá của trường không trang bị điều hòa, dù có quạt điện nhưng cô vẫn nóng đến mức lăn qua lăn lại không ngủ được, sau đó cô nghe thấy tiếng Lăng Duy Y lật đật xoay người ở giường dưới, vừa định hỏi cô ấy có phải là cảm thấy nóng quá không thì đã nghe thấy tiếng cô ấy gọi mình trước: “Đồ Tiểu Ninh.”

“Hửm?”

“Tề Úc tỏ tình với tớ.”

“Sau đó thì sao?”

“Tớ đồng ý rồi.”

“Ồ, chúc mừng cậu cua được hotboy của khoa nhé, trở thành người đầu tiên thoát ế trong ký túc xá.”

Nghĩ đến việc sau này họ có thể sẽ phải chia tay vì người lớn không đồng ý, cô không khỏi buồn bã: “Nếu hai người họ chia tay, em sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa.”

Kỷ Dục Hằng nhìn cô một cái, nhưng không nói lời nào.

Một lúc sau, Đồ Tiểu Ninh hỏi anh: “Mẹ muốn đổi giấy chứng nhận nhà đất sang tên em à?”

Kỷ Dục Hằng ừ một tiếng.

“Anh biết sao?”

“Dù sao anh cũng là nam chủ nhân của ngôi nhà này.”

“Nhưng…” Cô cảm thấy nhận lấy thì ngại lắm.

Anh nói với cô: “Đó là tấm lòng của mẹ.”

Đồ Tiểu Ninh muốn hỏi đến cùng là chỉ để cô đứng tên hay là cả hai người đứng tên? Nhưng lại cảm thấy hỏi như vậy lại có vẻ như cô rất quan tâm đến ngôi nhà này, ngộ nhỡ anh hiểu lầm.

Loay hoay một chút thì đến tiểu khu nhà anh, cô đột nhiên phát hiện chỗ đậu xe của anh đã bị người chiếm, là một chiếc Audi A màu đỏ.

“Sao lại có người đậu xe bừa bãi như vậy?” Cô cau mày.

“Không phải đậu xe bừa bãi đâu.”

“Hả?” Cô khó hiểu nhìn anh.

Xe của anh đã dừng lại, anh đối mắt với cô: “Đi kiểm tra đi, đó là xe của em.”

Đồ Tiểu Ninh giật mình, nhất thời còn tưởng mình nghe nhầm.

Truyện Chữ Hay