An Lộc cảm thấy chuyện để Trình Dập nhận mẹ mình làm mẹ nuôi, vẫn cần phải cố gắng hơn nữa.
Cô thực sự cảm giác được Trình Dập không có ba mẹ rất đáng thương. Mà từ rất sớm cô đã nghe nói, ông nội Trình đối với đứa cháu trai này không thương yêu cũng chẳng coi trọng, càng đừng nhắc đến những chú bác anh em họ thờ ơ lạnh nhạt kia.
Người duy nhất thương yêu anh là bà nội đã qua đời rồi, anh ở Trình gia cơ hồ là không có chỗ dựa.
Mẹ của cô thật tốt, người mẹ tốt nhất thế giới này, nguyện ý để anh hưởng thụ phúc phần anh tu được ở kiếp trước.
Tuy rằng ba có chút cứng nhắc nghiêm túc, nhưng cũng chắp vá tạm ổn.
Anh còn kén chọn gì nữa chứ?
Cô còn không thèm chấp nhặt thái độ chẳng để ý của anh lúc hai người còn qua lại thì thôi đi, tuy rằng mỗi lần cô nhắc tới cái gì anh cũng nói được, nhưng rõ ràng chính là qua quýt cho xong chuyện.
Ôn hòa lễ phép, nhưng lại xa cách. Nói chuyện từ trước tới giờ hoàn toàn không cùng một tần số.
An Lộc có đơn thuần có ngây thơ đi nữa, cũng biết người ta yêu đương không phải như vậy.
Trời mới biết lúc cô bốc phét trước mặt Bạch Phiên Nhiên, trong lòng có biết bao chán ghét, còn khó chịu hơn nuốt phải ruồi.
Nhưng cô đều không tính toán so đo nữa.
Đầu năm nay, cô gái tốt như này đi đâu tìm được chứ? An Lộc tự cảm thấy nhân cách của mình phải nói là phát sáng lấp lánh.
Nhưng mà việc cấp bách hiện giờ, sinh nhật của Tô Tĩnh Nhàn đang ở ngay trước mắt.
Trên đường về trường An Lộc nhắn wechat cho anh: “Cầu xin anh đó, cho em một bức chỉ một bức ảnh thôi mà biểu cảm mắt lấp lánh sao
Trình Dập: [Không có.]
An Lộc: [Sao lại không có? Anh có phải người hiện đại không thế?]
Trình Dập: [Anh nói không có là không có.]
An Lộc: [Vậy anh tự sướng một tấm đi, hoặc là bảo Bạch Cảnh Nghiêu chụp cho anh một tấm, dù sao anh trai độ không góc chết, chụp thế nào cũng đẹp hết á ~]
Tiện thể vuốt mông ngựa (nịnh đầm), An Lộc tự thấy quá hài lòng với bản thân mình.
Kết quả người kia chẳng phản ứng gì với cái vuốt mông ngựa này: [em gọi anh là gì?]
An Lộc: [Anh trai ạ.]
Trình Dập: [Đừng nói nữa.]
[Không có ảnh, cũng không có khả năng chụp.]
[Chuyện này đến đây kết thúc, không được nhắc đến nữa.]
An Lộc: [Vậy còn chuyện kia….]
Trình Dập: [….]
An Lộc: [Em vô cùng thành khẩn mời anh làm anh trai của em đáng yêu.jpg]
Trình Dập: [….]
An Lộc: [Nhà em là một gia đình tràn ngập yêu thương đó, thực sự không muốn gia nhập à? Anh trai đáng thương.jpg]
Trình Dập: [Em gọi thêm một tiếng anh trai.]
[Thì vào danh sách đen.]
Ah, lại giận rồi.
Tính tình người này sao mà kém thế?
An Lộc bẹp miệng, tắt wechat, gọi điện thoại cho Phương Lan Nhân:
“Hai chúng ta cùng nhau đi mua quà cho Nhàn Nhàn đi.”
Thực ra, cô thực sự không muốn phí tâm tư đi chọn quà, từ nhỏ tới lớn cô sợ nhất la chọn quà cho người ta.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Nếu bây giờ trên trời có rớt xuống một tấm ảnh của Trình Dập, vậy thì tốt biết bao.
Nhưng mà không ngờ tới, mong ước của cô nhanh như vậy đã thành hiện thực rồi.
Vừa cùng Phương Lan Nhân đi mua quà về tới ký túc xá, thì nhận được tin nhắn của Bạch Cảnh Nghiêu:
[ Ảnh]
[Em gái, anh mạo hiểm cả tính mạng mới lấy được cho em đấy.]
An Lộc: [Không phải anh bảo không có à?]
Bạch Cảnh Nghiêu: [Anh thật là một người đàn ông cơ trí đắc ý.jpg, tám cái điện thoại cũ, còn không tìm được một tấm ảnh sao?]
[Nhưng mà chỉ có ảnh ba năm trước thôi ó.]
An Lộc nhấn mở tấm ảnh trên màn hình, anh mặc áo T shirt ngắn tay màu trắng thoải mái với quần đen, ngồi dựa vào phía trước tấm kính cửa sổ sát đất, phía sau là dòng sông chảy xiết dưới bầu trời xám xịt.
Trình Dập của ba năm trước, so với hiện tại thì không khác nhiều lắm, đến kiểu tóc cũng gần như giống như cũ.
Ngũ quan anh tuấn sạch sẽ, tư thái lười nhác, thần sắc cao ngạo, bao gồm độ dài tóc mái, đều chỉ lộ ra cặp lông mày đầy khí khái.
An Lộc lưu ảnh lại, trả lời một câu: [Cảm ơn nha.]
Bạch Cảnh Nghiêu: [Ngàn vạn lần đừng để cậu ta biết là anh đưa cho em đó!]
An Lộc: [Biết rồi!]
Ngày sinh nhật Tô Tĩnh Nhàn nhận được ảnh Trình Dập, vui tới nỗi suýt nữa tưởng nến là bánh ngọt mà ăn.
An Lộc nghĩ thầm, lỡ như là tấm ảnh được ký tên, thì có phải đến dao cũng gặm luôn không?
Đương nhiên, cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cô nào có bản lĩnh đó chứ.
Đến gần giáng sinh, không khí ngày lễ ở trong trường học rất nhộn nhịp, có người bắt đầu chuẩn bị tỏ tình, có người bắt đầu chuẩn bị bất ngờ cho người yêu, hội sinh viên cũng chuẩn bị đâu vào đấy rồi.
Đêm bình an ngày đó, bọn họ sẽ tổ chức hoạt động ở trước cung thể thao.
Ngày đó An Lộc còn biểu diễn một tiết mục.
Mà mọi thứ đều bị hủy trong buổi chiều ngày tháng .
Trường học truyền đạt mệnh lệnh của bên trên, dừng toàn bộ các hoạt đông liên quan đến lễ giáng sinh.
Lúc nhận được điện thoại của hội trưởng, An Lộc còn đang luyện nhạc phổ, chuẩn bị cho tiết mục buổi tối.
Phương Lan Nhân mang quần áo cần giặt bỏ hết vào chậu, vừa chuẩn bị vào nhà vệ sinh giặt đồ, thì nghe tiếng điện thoại quẹt quẹt trên bàn.
Phương Lan Nhân theo âm thanh nhìn qua, An Lộc đã không nhìn nhạc phổ nữa, đôi mắt vốn sáng rực rớ giờ nàytrở nên trống rỗng.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Cô nghiêng người gọi: “An Lộc.”
“…”
“An Lộc.” Không thấy cô phản ứng, Phương Lan Nhân lại gọi tiếng nữa.
An Lộc lúc này mới bất giác hồi thần, chậm chạp nhìn cô: “Ah.” một tiếng.
Phương Lan Nhân có chút lo lắng: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao.” An Lộc miễn cưỡng cười một cái, “Tớ ra ngoài một lát.”
Tiết mục biểu diễn này cô dụng tâm chuẩn bị thật lâu, bởi vì lần đầu lên sân khấu khi vào đại học, đến nhạc phổ đều tỉ mỉ lựa chọn, còn tỉ mỉ thay đổi một số chỗ.
Tập trung luyện tập hơn mười ngày, cô trừ bỏ lên lớp thì chính la ở trung tâm hoạt động, có lúc còn không kịp ăn cơm, đêm mơ cũng là giai điệu của nhạc khúc.
Vì mượn cây đàn này, cô phải nói với mẹ mất bao nhiều lời, đồng ý sẽ nhờ bạn học ghi âm lại đưa cho mẹ xem.
Bởi vì chờ mong, cô ở ký túc xá mặc chiếc váy màu đỏ này, chỉ là chưa trang điểm mà thôi.
Trong lòng An Lộc cực kỳ kìm nén, kìm nén thất vọng với khó chịu, bước đi cũng có chút như trên mây.
Cô không biết phải đi đâu, chỉ cảm thấy ký túc ngột ngạt đến không thể thở nổi, nhưng đi tới bên ngoài không gian rộng rãi thoáng đãng, vẫn cảm thấy bức bối.
-
Trình Dập đang trong giảng đường ở học viện Luật họp, thầy hướng dẫnhạng mục mang tới mấy người sinh viên chính quy ưu tú.
Đang tốt đẹp, nhóm người trẻ bắt đầu châu đầu ghé tai, còn thần thần bí bí chuyển tay nhau chiếc điện thoại.
Anh trước giờ vốn cực ghét người làm việc đàng hoàng còn cười đùa cợt nhả, bỗng trong lòng như có lửa đốt, ánh mắt quét qua đám người dưới bục, lạnh giọng nói:
“Việc trên tay làm xong hết rồi?”
Giảng đường bỗng chốc yên tĩnh lại.
Vài giây sau, không biết một đàn em từ đâu bật thốt lên một câu: “Đàn anh, là bạn gái cũ của anh!”
Trình Dập: “….”
Đuôi mày anh nhảy lên một cái không dễ thấy, cái gì cũng không nói, chỉ có ánh mắt lãnh lẽo quét qua bốn phía, bên dưới không ai dám tùy ý hô to gọi nhỏ nữa,.
Đều trung thực trở lại.
Máy tính trước mặt Trình Dập chỉ thiếu một đoạn đuôi tệp tin, nhưng không biết vì sao, dòng suy nghĩ trước kia còn thoải mái như vậy, mà giờ đây loạn tới một chữ cũng không tiếp tục được nữa, giống như trong tim có một thứ gì đó đang lôi kéo. Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Ma sai quỷ khiến, anh mở trang web, đăng nhập diễn đàn trường.
Trong khu add water quả nhiên có một bài đăng mới vài phút trước, bị gắn mác hót rồi.
Trình Dập kích vào, chủ thớt là một bức ảnh, cô gái mặc chiếc váy dài màu đỏ mỏng manh, ngồi bên ghế dài cạnh hồ sen, góc chụp tuy có chút qua loa, nhưng không hề ảnh hướng tới dáng người yểu điệu của cô gái.
Chỉ có điều thần sắc trên gương mặt xinh đẹp có chút tiều tụy.
Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, anh quay lại nhìn dự báo thời tiết trên màn hình, mi tâm ngưng lại, gửi tin nhắn cho bạn học:
[Qua đây, giúp tôi điều tiết một chút, .]
Đợi bên kia trả lời tin nhắn, anh liền cầm áo khoác trên ghế lên, đi ra khỏi giảng đường.
An Lộc ôm lấy bả vai.
Nhiệt độ không khí chỉ có hai ba độ, gió từhồ nước đối diện thổi tới càng lạnh hơn.
Đột nhiên điện thoại vang lên, cô cầm điện thoại lên, là tin nhắn từ wechat.
Trình Dập: [Em đang ở đâu?]
Cô lười trả lời, tắt màn hình rồi bỏ vào túi.
Qua vài giây lại vang lên.
[Tầng hai thư viện, qua đây một lát.]
Cô mím môi.
Thái độ của con người này không thể tốt hơn một chút sao?
Người mà ngay cả tấm ảnh còn không nỡ cho, dựa vào cái gì mà ra lệnh cho cô chứ.
Trình Dập dường như cảm giác được cô không thèm để ý tới mình, qua một lúc cũng không phản ứng.
Ngay lúc An Lộc ngứa tay lấy điện thoại ra, nghĩ có phải anh thực sự không gửi tin nhắn đến nữa thì màn hình đột nhiên hiện lên một câu.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
An Lộc ngốc luôn.
Cô dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa.
Vẫn là câu đó, hiển thị giữa màn hình rõ đến không thể rõ hơn được.
[Nhanh lên, anh trai đợi em.]