Vạn Phần Mê Luyến

chương 39: thèm khát bạn trai của chính mình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một mùi hương quen thuộc tràn vào khoang mũi, cô có hơi không quen.

Quen thuộc trước kia, là mùi thơm độc đáo duy nhất thuộc về anh. Hôm nay anh dùng sữa tắm của cô, hương chanh nhẹ nhàng, sự kết hợp hoàn hảo giữa hai người trong không gian này, không phân anh-em.

Tay của cô ấn lên bụng anh, giống như bị điện giật hơi rụt lại, cảm giác được xúc cảm đặc thù.

Cô chưa từng giống như thế này bao giờ, không hề có gì ngăn cách mà sờ đến cơ bắp của anh.

Vốn nghĩ rằng có thể có bốn múi, nhưng sự thật là, hình như là sáu múi? Hoặc là tám múi?

“Nhìn không phải là biết rồi sao.” Người đàn ông khẽ cười, buông tay cô ra, xoay lại vây cô trước bệ rửa mặt, “Đồ ngốc, nhìn xuống dưới, anh trai cũng đâu có trần truồng hết.”

Anh quấn một chiếc khăn tắm.

Dựa vào cơ ngực vô số lần, tám múi cơ bụng mạnh mẽ, đường nhân ngư gợi cảm kéo dài xuống dưới lớp khăn tắm không nhìn thấy được. Vì da trắng, cơ bắp của anh không phải loại khỏe khoắn màu lúa mạch như trên tạp chí, nhìn vô cùng sạch sẽ mát mẻ, cũng không hề khoa trương như như gấu. Nhưng vừa đúng đến độ khiến người ta muốn hét lên.

An Lộc nhịn không được nuốt nước miếng.

Sợ bị phát hiện, cô cúi thấp đầu xuống, cả người lùi về phía mép của bệ rửa tay.

Hơi nước trong phòng tắm nóng rực, tiếng quạt thông gió liên tục vang lên không ngừng. Ban đầu cô cảm thấy khá lạ, nhưng lúc này thì cũng quen rồi.

Đột nhiên, một tràng tiếng sôi lục bục vang lên đánh vỡ không khí hòa hợp này.

“….” An Lộc không dám tin nhìn xuống bụng mình một cái.

“Đói rồi?” Người đàn ông trước mặt cười khẽ mang theo chút giễu cợt.

An Lộc ôm lấy bụng mình, sắc mặt hơi phức tạp.

Tối nay ăn nhiều như vậy, theo lý mà nói, không thể nào đói được.

Trừ khi…..

Một sự thật mà cô không muốn thừa nhận.

Là vì nhìn anh, nhìn tới mức đói bụng……

-

Vùng vẫy hồi lâu, cuối cùng An Lộc cũng thừa nhận trong lòng quả thật cô thèm khát cơ thể của người nào đó. Dù sao phụ nữ trên thèm khát anh trên thế giới anh có ngàn vạn người, thêm một người là cô cũng chẳng nhiều.

Cô thèm khát bạn trai của chính mình, danh chính ngôn thuận đạo lý hiển nhiên.

Nhưng mà cô không ngờ tới, bản thân chuyển nhà, cũng chuyển ra một trận sóng to gió lớn.

Có người đăng một bài trên diễn đàn, chụp được ảnh cô kéo vali từ tòa nhà của giáo sư An ra ngoài, có tấm ảnh Trình Dập nhận lấy va li từ tay cô, còn có ảnh Trình Dập đơn độc nói chuyện với An Bác Chi, và tấm ảnh anh cúi người với ông.

_____Mẹ nó! Đây là tình huống gì vậy?

_____Đại biểu cầu lớp học, An Bác Chi này là ai? Rất trâu bò sao?

_____Trâu bò trong trâu bò! Khoa triết học bọn tôi không ai là không biết!

_____Khoa hóa học bọn tôi không ai biết……

_____Khoa âm nhạc của bọn tôi cũng không ai biết……

_____Đó là đại lão thực thụ khiêm tốn có được không. Trường học để cho thầy ấy một tòa nhà có giá trị văn vật lịch sử làm nghiên cứu, chính là tòa nhà trong tấm ảnh đó ~

_____(Tin ngoài lề, tổ tiên giáo sư An là thế gia quan lại ~)

_____Không đúng nha, tôi nghe nói đều là đại văn hào ~

_____Dù sao rất trâu bò là đúng rồi, trường học chúng ta có nhiều giáo sư như vậy, ai có được vinh quang đặc biệt này chứ?

_____Vậy tại sao An Lộc lại đi từ trong đó ra…..

_____Hình như tôi…..Đoán ra rồi…..

_____Tôi cũng…..

_____Mẹ nó! An Lộc không phải là con gái thầy ấy chứ???

_____Còn phải nói sao? Cái họ này vốn không gặp nhiều, còn vào ở trong đó rồi, cho dù không phải con gái, thì cũng là anh em họ hàng mà.

_____Ấy, cho nên làm gì có cô bé lọ lem, người ta vốn dĩ là công chúa đó, công chúa xứng với hoàng tử, mấy người các bạn không cần phải ghen tị nữa ~~

Ánh mắt của An Lộc cuối cùng cũng rời khỏi bài đăng kia, hỏi người đàn ông bên cạnh: “Rốt cuộc ba em nói gì với anh vậy?”

Hôm đó trước khi rời đi, anh bị giáo sư An thần bí lôi đi một lúc, lúc quay lại nhìn tất cả đều có vẻ bình thường, cô cũng không chú ý lắm.

“Cũng không có gì, chỉ dặn dò anh chăm sóc em.” Trình Dập xoa đầu cô, vỗ về cô.

“Vậy anh làm gì phải….thế kia?” An Lộc chỉ vào tấm ảnh, cô chưa từng thấy dáng vẻ cung kính thế này của anh, “Ông ấy thực sự không bắt nạt anh sao? Nếu ông ấy bắt nạt anh, anh nhất định không được giấu em đâu đấy.”

“Nghĩ gì đó? Đó là ba em.” Trình Dập khóc không được cười không xong, lại nhịn không được hôn lên trán cô, “Ông đều đồng ý cho em chuyển ra ngoài ở rồi, còn có gì lo lắng nữa? Hôm đó ông chỉ hỏi dự định sau này của anh, anh theo sự thật mà nói thôi.”

“Ông ấy không có không vui chứ ạ?”

“Không có.” Trình Dập ôm cô vào lòng, “Em yên tâm, anh sẽ khiến ông ấy thực sự vừa lòng.”

An Lộc ôm chặt lấy eo của anh, mặt dựa lên ngực anh dụi mấy cái: “Em mới chẳng thèm quan tâm ông ấy có vừa lòng không đâu.”

Trình Dập xoa đầu cô, “Thích anh trai như vậy cơ à?”

“Vâng.” An Lộc gật đầu, “Rất thích rất thích.”

“Vậy có muốn ngủ với anh trai không? Là loại sinh con ý.”

Khóe môi An Lộc giật giật, “….Cái này sau này hãy nói.”

“Chậc.” Anh gõ nhẹ lên trán cô, “Đồ lừa đảo.”

-

Vì có Lục Dư Hoan giúp kéo lượt xem, An Lộc cũng rất cố gắng quay video, cô trong vòng mỹ thực dần dần có chút danh tiếng. Cho dù không lộ mặt, cũng có không ít fan cố định, có thể kiếm chút tiền từ quà tặng thưởng ở nền tảng và phí quảng cáo.

Cô không ngờ tới là, bản thân là một chủ đăng nho nhỏ lại là người mới, có thể nhận được thư mời tham dự lễ chúc mừng kỉ niệm mười năm của trang web, còn được đề cử giải thưởng người mới có giá trị nhất nữa.

Mà ngày lễ chúc mừng hôm đó, vừa đúng là lễ tình nhân, cũng chính là sinh nhật hai mươi tuổi của cô.

Lúc nói cho Trình Dập biết tin này, cô nửa mừng nửa lo.

Vốn định hai người ở cùng nhau, vui vẻ đón sinh nhật cho cô.

“Không sao đâu, đi đi.” Người đàn ông vô cùng rộng lượng ủng hộ cô, “Sinh nhật có thể bù lại, giải thưởng lớn sẽ không đợi em đâu.”

An Lộc cẩn thận nắm lấy tay anh, “Anh không tức giận à?”

“Anh tức giận làm gì chứ? Anh còn đợi vợ kiếm tiền nuôi anh cơ mà.” Trình Dập cười cười quẹt qua mũi cô một cái, trong mắt tràn đầy yêu chiều, “Tới thành phố A nếu có người bắt nạt em, thì nói tên của anh trai ra.”

An Lộc chớp mắt, “Có dùng được không?”

“Em thử là biết ngay thôi.”

Hôm đó, An Lộc và Lục Dư Hoan vừa xuống máy bay tới thành phố A, xe đưa đón của đơn vị tổ chức đưa bọn họ tới hội trường.

Lục Dư Hoan được xem là người nổi tiếng nhất của trang web, An Lộc chỉ là nhân vật nhỏ, không ngồi cùng cô ta.

Lúc đi thảm đỏ xong, An Lộc được đưa đến ghế viết tên mình, hai bên đều là các cô gái xinh đẹp trẻ trung.

Buổi lễ bắt đầu, cô từ đầu đến cuối vẫn ngồi thẳng lưng, hai bàn tay quy củ đặt trên đùi, camera thi thoảng lia tới, đều là nụ cười hở tám chiếc răng tiêu chuẩn.

Giải thưởng cho người mới sẽ trao khá sớm.

An Lộc nói chuyện với cô gái bên tay trái hai câu, mới biết cô này cũng lọt vào danh sách đề cử giải thưởng cho người mới. Người bên phải nhìn khá thanh cao, dường như hơi khó chung đụng, mà tên được dán trên ghế nhìn hơi quen mắt, hình như là một tiền bối thì phải.

Lúc màn hình chiếu tới đoạn người đạt giải thưởng, hai người đều rất khẩn trương.

“Tớ thấy chắc chắn là cậu.” Cô gái kia nắm chặt lấy tay cô, “Tuy vlog của cậu không lộ mặt, nhưng cậu xinh đẹp thế này, nhất định khiến người ta kinh ngạc vui mừng đó.”

“Cái này với mặt chắc không liên quan đến nhau đâu.”An Lộc nhìn cô ta nói, “Lại nói cậu cũng rất đẹp mà.”

“Hì hì, nếu là cậu tớ cũng sẽ rất vui.” Cô gái kia cười hì hì nói, “Tớ có học theo không ít giáo trình của cậu đó, cũng coi là fan của cậu.”

An Lộc che miệng, có chút không dám tin, “Thật sao?”

“Thật mà.” Cô gái kia gật đầu, đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh lại, “Nhanh nhanh, sắp công bố rồi!”

Khi người dẫn chương trình đọc lên tên mình, cả người An Lộc mơ màng. Vẫn chưa rõ tình hình ra sao, hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay, ánh mắt mọi người đều quét qua người cô, ống kính lập tức lia tới.

Cô gái bên cạnh kéo tay cô, “Tỉnh lại đi chị gái nhỏ, lên sân khấu nhận giải.”

An Lộc khó khăn lắm mới từ trong mê mang tỉnh táo lại, giữ khuôn mặt hiền lành đáng yêu đi lên sân khấu.

Giải thưởng đầu tiên trong cuộc đời, cô nhận giải trong mơ hồ, sau khi nói lời cảm ơn cô hồi tưởng lại cũng cảm thấy loạn vô cùng, có lẽ hơi mất mặt.

Nhưng tiếng vỗ tay bên dưới vẫn như sấm dậy.

Nhận giải xong, An Lộc cầm cúp thưởng không trở về chỗ ngồi, mà từ cửa hông của hội trường đi ra ngoài.

Bên trong vừa ồn ào vừa bức bối, các loại mùi trộn lẫn vào nhau, cô đã sớm không muốn ngồi trong đó rồi.

Hành lang có một khung cửa sổ sát đất, đối diện với màn hình lớn của trung tâm thương mại phía bên kia.

Mà hiện giờ màn hình đang chiếu không phải là quảng cáo, mà là một talkshow.

Khuôn mặt khách mời của tiết mục, cô rất quen thuộc.

Nào chỉ có quen thuộc.

Người đàn ông mặc vest đeo giày da nhàn nhã dựa vào ghê nói chuyện, điềm nhiên thong dong, từng ánh nhìn đều tràn ngập nhiệt huyết sùng kính của anh đối với sự nghiệp, và thiện ý thương xót đối với nhân tình thế thái.

Cô nhớ anh từng nói qua một câu____

Từ người này, viết thì dễ, nhưng làm thì khó, rất nhiều thứ nhìn thì có vẻ giống như người, nhưng sớm đã không thể gọi là người nữa.

Yêu cầu của anh đối với bản thân không cao, nhân tính không mất, thanh thản yên lòng.

“Luật sư Trình tuổi trẻ đã có thành tự kiệt xuất bậc này, xin hỏi có liên quan gì đến bối cảnh gia đình anh không?”

Tòa nhà cách âm quá tối, An Lộc không nghe thấy âm thanh, cũng không có chữ thuyết minh, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai không gì sánh kịp kia, cánh môi nói ra mỗi một chữ cô đều có thể nhận ra được rõ ràng.

“Tôi cảm ơn ba tôi.”

“Ba tôi là Trình Bân, từng có một văn phòng luật sư Hồng Đạt, có người có lẽ còn nhớ tới ông ấy.”

“Lúc tôi còn nhỏ ông đã qua đời rồi, để lại cho tôi, trừ những kí ức ông đi công tác tăng ca liên tục ra, chính là nhiệt tình của ông đối với nghành luật, và cảm khái đối với thế giới không công bằng này. Cuộc đời ngắn ngủi của ông đều đang gắng sức để giúp đỡ những người yếu thế bị đối xử bất công, tranh thủ cho bọn họ công bằng nên có được.”

“Hoặc là có người cảm thấy đây là chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng tôi vẫn luôn tin vào một câu nói của ba tôi: Tôi chỉ làm chuyện mà tôi cho rằng đó là đúng đắn, xứng đáng.”

Người dẫn chương trình vốn còn định moi móc ra bối cảnh hào môn của anh, không ngờ cứ như vậy mà bị chặn lại luôn, chỉ đành ngượng ngùng tiếp tục.

“Vậy thì luật sư Trình anh đánh giá khách hàng của mình như thế nào?”

”Chúng tôi có hệ thống đo lường của riêng mình…..”

An Lộc giống như fangirl mê muội xem thần tượng của mình phát sóng trực tiếp vậy, ánh mắt không chuyển, chỉ thiếu chút nữa nhào lên liếm màn hình rồi.

Mãi tới khi sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ.

“Hình như cô hơi đắc ý rồi đó.”

An Lộc cảm giác đối phương đang nói chuyện với mình, cô quay đầu, thì nhìn thấy cô gái ngồi bên phải cô trong hội trường.

“Nhìn cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Luật sư Trình là người đàn ông tuổi trẻ tài cao, lại có thân thế hiển hách, loại nhân vật nhỏ không có kiến thức như cô chẳng bao giờ có cơ hội đến gần anh ấy được đâu.” Cô gái kia ăn mặc sang trọng, ánh mắt khinh thường nhìn cô nói, “Đừng cho rằng cầm giải thưởng cho người mới đã giỏi giang lắm rồi, đây chỉ là giải thưởng an ủi mà thôi.”

An Lộc uyển chuyển cười, “Tiền bối nói đúng lắm, loại người mới ra đời như tôi, vừa không có danh tiếng, cầm giải thưởng an ủi đã rất vui rồi. Không giống tiền bối, đều chẳng cần an ủi nữa cơ.”

Sắc mặt cô ả kia cứng ngắc, nhưng cố gắng duy trì tư thái ưu nhã: “Có gì giỏi giang chứ, tôi muốn là giải người nổi tiếng nhất năm.”

“Vậy chúc tiền bối sang năm được như mong muốn.” An Lộc cười đơn thuần đáng yêu vô hại, “Nếu không được, năm sau nữa cũng có thể, đời người còn dài, giữ lại chút nhớ nhung mới có ý nghĩa chứ, không phải sao?”

“Cô ___dám nguyền rủa tôi?”

“Tôi đâu có.” An Lộc mở to đôi mắt thiện lương, “Tôi đang chúc phúc tiền bối, năm nay tốt hơn năm sau mà.”

Vừa dứt lời, bả vai đột nhiên nóng lên.

An Lộc ngửi thấy mùi hương quen thuộc đến nỗi nằm mơ cô cũng nhận ra được, ngơ ngác quay đầu lại nhìn.

Người đàn ông nhàn nhã nói chuyện trong màn hình trước đó, ngay lúc này đang đứng trước mặt cô. Còn mặc bộ vest ban nãy phỏng vấn. Keo vuốt tóc trên đầu cũng chưa gội sạch, tạo hình nay của anh hoàn toàn có thể đi thảm đỏ lần nữa.

“Sao vậy?” Trình Dập nhìn cô gái kia một cái, cúi đầu hỏi cô.

“Không sao, tiền bối có ý tốt chỉ điểm em một chút, bảo em nhận được giải thưởng không cần quá đắc ý.” An Lộc đối diện với ánh mắt khủng hoảng của cô gái kia ôm lấy eo Trình Dập, như chim nhỏ nép vào người dựa sát vào ngực anh.

“Nhận được giải thưởng đương nhiên phải đắc ý rồi.”Trình Dập cầm lấy cúp thưởng và giấy chứng nhận trong tay cô, “Đây là giải thưởng đầu tiên của vợ anh đó, chúng ta mang về nhà phải đặt lên thờ, một ngày thắp ba lần hương.”

“Được.” An Lộc dùng trán khẽ cọ lên cằm anh.

“Bảo bối em mệt không? Còn đi được không?” Anh ôm lấy eo cô, giọng nói yêu chiều hệt như chốn không người, “Có muốn anh trai bế em không?”

“Không cần đâu, cái váy này không tiện lắm ạ.”

“Là quá ngắn.” Trình Dập cau mày, “Sau này không cho mặc như thế cho người đàn ông khác nhìn nữa.”

“Em đâu có cho người đàn ông khác nhìn.”

“Phụ nữ cũng không được.”

“Anh đúng là vô lý!”

“Chỉ vô lý với em.”

……

Hai người liếc mắt đưa tình, ngọt ngào đi khỏi, bỏ lại cô gái trước đó vẫn cao ngạo, sắc mặt như màu đất.

-

Đơn vị tổ chức sắp xếp khách sạn, An Lộc gọi điện trả phòng, đi theo Trình Dập sang chỗ anh ở.

Anh đặt đương nhiên là khách sạn cao cấp năm sao, có cảnh đêm ven sông, bữa tối dưới ánh nến.

Hôm nay là sinh nhật của An Lộc, anh đặc biệt chuẩn bị cho cô một chiếc bánh kem vô cùng tinh mỹ, bên trên trang trí vài đóa hoa hồng như thật như giả, kiều diễm ướt át.

Ước xong, cô thối tắt nến hình quả đào trái tim, ánh mắt sáng rực rỡ nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Ước gì vậy?” Anh ôm lấy cô từ phía sau, múc một bông hoa hồng từ bánh kem lên.

An Lộc ăn hết bông hoa trên tay anh, cười hi hi nói: “Chúc em tiền đồ vô lượng, cầm giải thưởng đến mềm tay.”

Người đàn ông khẽ cười, xấu xa xoa eo cô, “Bợ đỡ như vậy hả?”

“Còn không phải vì nuôi anh sao.” An Lộc lầm bầm nói.

“Ừ, chính là lỗi của anh.” Anh nâng cằm cô lên, liếm sạch kem còn dính ở khóe miệng cô, “Anh trai khiến em vất vả rồi.”

An Lộc xoay người, ôm lấy cổ anh cười cười.

Thực ra chút phí quảng cáo và phần thưởng này của cô, còn chẳng so nổi với số lẻ lợi nhuận của văn phòng luật sư. Dù sao thì An Hòa cũng không chỉ làm công ích, còn có mấy khách hàng lớn nuôi văn phòng nữa. Ban đầu là mấy người bạn của Trình Hạo Hiên, sau đó văn phòng có danh tiếng rồi, khách hàng tìm tới nườm nượp.

Cô nghiêm túc nhìn anh.

Mỗi lần anh bận rộn tới khuya, cô ngủ dậy thấy dáng vẻ anh trong phòng sách kia in sâu vào trong đầu cô, giống như tình yêu của cô với anh, kiên định không dời.

”Bảo bối hai mươi tuổi rồi.” Anh cúi xuống trán cô, khẽ nói, “Có thể kết hôn rồi.”

“….Anh đây cũng tính là cầu hôn?” An Lộc muốn cười nhưng không cười nổi bẹp miệng.

“Không tính.” Anh mổ lên đầu mũi cô, giọng nói trầm khàn, “Cầu hoan có được không?”

“….”

Anh niết lấy cằm cô, không cho nói ngậm chặt lấy môi cô.

Cây nên trên bàn vẫn còn đang cháy, ánh sáng lập lòe lay động, lúc sáng lúc tối. Hai người hôn nhau, ngã xuống chiếc giường trắng tinh ngay giữa căn phòng…..

Truyện Chữ Hay