Cao Lương thành sau nhiều năm vẫn phồn vinh và xinh đẹp như vậy. Nơi đây vừa là bến cảng vừa là một thành phố nổi với những con kênh chằng chịt thay cho đường đi. Vẻ đẹp lãng mạn của Cao Lương thu hút rất nhiều người đến đây du ngoạn. Họ thường thuê những chiếc xuồng Ba Lá chèo đi khắp nơi để khám phá thành phố.
Nơi đây còn nổi tiếng với những chiếc cầu vòm cung tuyệt đẹp. Nghe đồn mỗi chiếc cầu đều có tạc một bài thơ ca ngợi những mối tình đã từng đi trên đó. Cao Lương là một thành phố của tình yêu mà.
“Thụy khởi câu liêm khán trụy hồng,
Hoàng li bất ngữ oán Đông phong.
Vô đoan lạc nhật tây lâu ngoại,
Hoa ảnh, chi đầu tận hướng đông
(Khuê oán – Trần Nhân Tông)
“Vừa dậy vén rèm ngó hoa rơi
Oanh im chừng giận gió Đông rồi
Lầu Tây ngày xuống vô tình quá
Thương cảm nỗi niềm chỉ hoa thôi”
- Đại thúc! Ở đây thật sự có bài thơ nè! – Bảo Ngọc vui mừng reo lên.
Nàng đang chúc đầu qua lang cang, nhìn phía bên ngoài thành cầu. Treo ngược người như vậy mà cũng có thể đọc được bài thơ sao? Hắn lo lắng đem nàng kéo xuống, sợ người này có thể lộn cổ xuống sông mất.
- Dĩ nhiên là có. Ở nơi này, cây cầu nào chẳng có khắc thơ.
- Thế nhưng vì sao khắc bên ngoài thành cầu, thật khó nhìn quá.- Khắc ở đó vừa để trang trí cầu, ghe thuyền đi lại bên dưới cũng có thể đọc được.
- Đại thúc, chúng ta thuê thuyền dạo sông chơi đi!
- Để ngày mai, bây giờ phải đi tìm nhà trọ đã.
- Dạ vâng, đại thúc.
Nàng nhí nhảnh nhào chạy đi trước, trong lòng háo hức chờ đến ngày mai. Nhìn tiểu tử lần đầu tiên được đến nơi xa lạ như vậy, liền háo hức như một con chó con. Chạy đông chạy tây nhìn thứ gì cũng thích. Hắn bất giác mỉm cười. Bản thân hắn cũng rất thích Cao Lương thành này, may mà Bảo Ngọc cũng thích.
Lại là cái câu quen thuộc và thái độ nhiệt tình quen thuộc.
- Khách quan, muốn trọ phòng hay dùng thiện.
Hình như đây là câu nói quốc tế của tiểu nhị trên khắp thế giới, chỉ khác nhau là bọn họ dùng ngôn ngữ của quốc gia mình để nói thôi.
- Cho hai phòng, điểm tâm mang lên. – Nguyệt Lãnh dùng tiếng Triệu Đảo trả lời.
Đã về đến nước mình, nên dĩ nhiên hắn cũng có thể nói nhiều hơn một chút. Bảo Ngọc ù ù cạc cạc liền mất đi vị trí người dẫn đường. Để cho tên nhóc con chỉ biết được vài câu Triệu Đảo này tự tung tự tác, thì còn không biết đến bao giờ mới xong việc. Thế nhưng Bảo Ngọc đứng bên cạnh giật giật tay áo của hắn.
- Ăn bên ngoài được không?
Nàng dường như lúc nãy hiểu được hắn nói gì. Khó khăn lắm mới đi được đến thành phố xa xôi này, sao lại phải giống như khi ở Việt Quốc chui rúc trong phòng. Nàng muốn ngoạn, muốn đi xem khắp nơi. Muốn ăn thử đồ ăn địa phương, muốn mua thật nhiều quà lưu niệm ... cái này gọi là thú vui tao nhã của việc đi du lịch. Nhìn cái miệng chu chu nhõng nhẽo kia, hắn chẳng thể nào chống lại được. Bèn sửa lại yêu cầu không mang bữa ăn về phòng nữa.
Tối hôm đó, bọn họ ăn ở quán ăn nổi tiếng nhất thành, Tuý Tiên Cư. Nguyệt Lãnh nhéch miệng cười, chuyện ngày đó dường như chỉ mới cách đây không lâu. Thế nhưng thành phố đã đổi khác đến hắn cũng nhìn không ra được. Cái quán đã từng bị hắn đánh sập tanh banh đã được xây dựng mới cực kỳ xa hoa lộng lẫy. Hai bọn họ chọn một chiếc bàn ngồi kế bên dòng sông.
- Kiểu áo đó, ở đây chỉ dành cho nữ nhân mặc! – Hắn nhắc nhở đến lần thứ chín, đưa mắt nhìn Bảo Ngọc đầy kỳ quái.
- Không sao, rất đẹp. – Nàng một mực bảo vệ chiếc áo mình mới mua lúc chiều. Là trang phục dân tộc nên nàng muốn mặc liền đó nha. – Xoã tóc ra như vầy là liền giống nữ nhi.
Bảo Ngọc đưa tay rút cây trâm trên đầu ra. Mái tóc nâu dày liền xoã xuống như thác nước đổ. Nguyệt Lãnh chỉ liếc một cái, sau đó liền tập trung ngắm nhìn dòng sông.
“Chán ghét bộ dạng của nữ nhi lắm sao?” Nàng bễu môi giận hờn.
Kỳ thật chỉ có Nguyệt Lãnh mới biết, trong lòng hắn đang hoang mang cực độ. Trái tim hắn đập mạnh liên hồi. Nếu nhìn Bảo Ngọc trong bộ dáng nữ nhi một chút nữa thôi, thì hắn liền sẽ có những ý nghĩ kỳ quái trong đầu. Hắn thừa nhận định lực của bản thân vẫn còn chưa đủ. Hắn chỉ có thể nhẫn nhịn ở một chừng mực nào đó thôi chứ. Tại sao tên tiểu yêu quái này lại không ngừng câu dẫn hắn? Ai cha tội lỗi ... tội lỗi.
Có một đám đông người lục tục kéo vào ngay sau bọn họ. Người dẫn đầu liên tục hô hoán sắp xếp mọi người ổn định vào vị trí của mình. Vừa dùng tiếng Việt vừa dùng tiếng Triệu Đảo lộn xộn cả lên. Hình như gặp được một đám du khách từ Việt quốc đến, nàng rất cao hứng nha.
Bởi vì đám khách nhân đột nhiên kéo vào khá đông, nên quán ăn dĩ nhiên vô cùng bận rộn phục vụ, vậy mà cũng không xuể. Để kéo dài thời gian, người dẫn đầu bắt đầu kể sơ vài sự tích về địa điểm tham quan của bọn họ ngày mai.
“Chỗ sáng mai chúng ta sẽ đến chính là núi Thượng Nguyệt giữa rừng Ma Âm. Mà ngọn núi này lại có chỗ nào đặc biệt chứ? Phải nói về mười lăm năm trước có một giáo phái vô cùng tà ác chiếm giữ ngọn núi này cho riêng của mình. Bọn họ việc xấu nào cũng làm, máu tanh chảy khắp chốn. Cả mười dặm xung quanh ngọn núi đều là tử khí nồng nặc, thây xác chất đầy đến không sinh vật nào sống sót nổi.
Người đứng đầu giáo chủ của Thượng Nguyệt vốn là một ông già biến thái, chuyên bắt cóc mỹ nam khắp nơi để thoã mãn ham muốn đồi bại của mình. Triệu Đảo khi đó có một tướng quân vô cùng anh tuấn, đương là ngự quan tin sủng nhất của hoàng đế đi tuần thị qua đây. Việc này liền không thoát khỏi quỷ nhãn của lão giáo chủ. Lão ta sai phái đại đệ tử yêu quý nhất của mình là Ma Âm công tử đi bắt cóc vị ngự quan.
Nào ngờ vị đệ tử này cũng giống sư phụ, cũng là một tên biến thái. Nhìn thấy vị ngự quan xinh đẹp như hoa liền nhất kiến chung tình. Từ đó về sau tái hiện vở Phụng Nghi Đình, Lữ Bố chém Đổng Trác vì ghen. Hai sư đồ đánh nhau khiến núi Thượng Nguyệt sập đi chỉ còn phân nửa. Ngay mai các vị có thể quan sát thấy ngọn núi bị vạt mặt rất rõ ràng.”
Bảo Ngọc liếc mắt nhìn Nguyệt Lãnh đầy lo sợ. Câu chuyện này không phải là đang kể về hắn ư? Nhưng thấy Nguyệt Lãnh vẫn hững hờ vô cảm, trên mặt cũng không lộ ra bất cứ tia hỷ nộ gì, nàng liền thấy ngạc nhiên. “Chẳng lẽ nghe không hiểu?”
Có một người trong đoàn du khách giơ tay lên hỏi.
- Rốt cuộc kết quả như thế nào?
- Kết cục không giống vở hát lắm. Hai sư đồ ngu ngốc bọn họ đánh nhau đến ta sống ngươi chết, trời long đất lở. Ngờ đâu đến lúc này ngự quan mới dẫn đại binh lên núi tiêu diệt hết toàn bộ tà phái, tạo phước cho muôn dân. Từ đầu đến cuối đều là một màn mỹ nhân kế, muốn ly gián hai người bọn họ. Cả hai tên ma giáo biến thái đều bị trảm thủ tại chỗ. Toàn phái bị nhổ cỏ tận gốc. Vị ngự quan anh minh thần võ, trí dũng song toàn đó chính là Kim Thành vương gia nổi tiếng của chúng ta hiện nay. Nhờ phúc của người, mà mười lăm năm nay người dân đảo Nghịch Thiên an cư lập nghiệp, chung hưởng thái bình.
Người kể chuyện vừa kết thúc, đám khách du lịch liền vỗ tay lộp bộp. Bảo Ngọc lại nghe được tiếng tách trà bị bóp cho vỡ. Nàng giật mình nhìn mảnh tách vỡ đâm vào tay hắn khiến máu chảy đầm đìa. Thế nhưng gương mặt hắn vẫn không hề đổi sắc. Bảo Ngọc mở tay hắn ra để nhặt hết mảnh tách trà, sau đó dùng khăn tay chậm máu lại. Nàng đứng dậy kéo tay hắn.
- Ở đây ồn ào quá, chúng ta sang quan khác ăn!
Nàng sợ hắn nổi điên, có thể ra tay tàn sát hết toàn bộ quán ăn này không chừng. Trong lúc đi, cứ ôm chặt cánh tay trái hắn cho an toàn.
Bọn họ không ai còn tâm trạng nào để đi ăn nữa. Bảo Ngọc và Nguyệt Lãnh phi thân lên nóc Vọng Tinh đài, từ trên cao ngắm nhìn thành Cao Lương lộng lẫy xinh đẹp vào ban đêm. Nàng im lặng ngồi bên cạnh hắn, có rất nhiều thắc mắc nhưng không thể nói lên lời. Thế nhưng bất ngờ người mở miệng trước lại là Nguyệt Lãnh.
- Ngay đó, ta đánh nhau với sư phụ không phải là vì tranh giành Kim Thành. Cái ta thật sự muốn giành, chính là sự tự do của bản thân.
Bảo Ngọc im lặng lắng nghe, đây là thái độ tốt nhất khi đối mặt với một người muốn dốc bầu tâm sự.
- Ta luôn muốn ly khai khỏi Thượng Nguyệt giáo. Ly khai khỏi cuộc sống máu me tanh tưởi. Nhưng sư phụ ta quá cường đại, ta biết mình dù có trốn đi cũng không thể nào thoát khỏi ma trảo của lão. Ngày đó quân đội triều đình kéo đến tiêu diệt Thượng Nguyệt giáo, đó chính là cơ hội tốt nhất. Nhưng ai ngờ lão lại tung ra bí chiêu cấm thức Thực Thiên Hôn Ám. Một khi Thực cầu giáng xuống, trong vòng chu vi năm dặm không có thứ gì sống nổi.
Hắn đột nhiên đưa cánh tay trái của mình lên, nhìn vào chỗ cổ tay trống trơn.
- Ta cũng chỉ vì mạng sống của chính mình, mới phải dốc sức chống đỡ thôi. Bị mất một bàn tay, quả thật là quá may mắn. - Hắn mỉm cười chua chát.
- Đại thúc chẳng phải là đã cứu được mấy ngàn sinh mạng quân binh ngay chỗ đó sao? Kỳ thực người mới là anh hùng! – Nàng đột nhiên ôm chặt cánh tay hắn, không cho hắn nhìn vào vết thương cũ nữa.
- Ngốc, ngươi không nghe thiên hạ gọi ta là gì sao? Thái tử ma giáo đó! – Hắn bật cười.
- Nghe không hiểu. – Nàng phùng má, ngoan cố phủ nhận.
Lần này thì Nguyệt Lãnh thật sự cười to, cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn cười như vậy. Vui sướng như vừa thoát ra được khỏi địa ngục. Đúng vậy, chẳng phải bây giờ hắn đang tự do sao. Chẳng còn ai đe doạ mạng sống của hắn, chẳng còn ai ra lệnh hắn đi giết người này người kia. Quả thật là tâm tình vô cùng thoải mái mà. Mười lăm năm, lẽ ra hắn phải đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ rồi chứ? Bây giờ, còn ai có thể quản được hắn nữa đây?
Nguyệt Lãnh đột nhiên xoay người nâng đầu Bảo Ngọc, đặt lên môi nàng nụ hôn say đắm. Không hề phớt nhẹ như cái đêm ở đầm Nhất Dạ, không hề cuồng bạo như khi ở Hồ Điệp lâu. Lần này hắn tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo. Bảo Ngọc bị nụ hôn này làm cho choáng ngợp, nàng cảm thấy mình như bị đại dương nhấn chìm. Cảm xúc rực cháy của hắn cũng có thể truyền đạt được tới nàng. Cuối cùng hắn đã hết thuốc chữa thật rồi, quyết định chọn làm loan đao. Nhưng nàng thì tuyệt đối không thể làm loan đao giống hắn được, nàng chính là một cái bao kiếm à nha.
“Có lẽ đã đến lúc với nói với Nguyệt Lãnh sự thật.” Để hắn lựa chọn chấp nhận nàng như chính bản thân nàng, hay hai người sẽ vĩnh viễn không thể gặp nhau nữa. “Nhưng mà À .. ừm ... để một lúc nữa đi.” Bây giờ nàng đang bận ăn điểm tâm. “Thật ngọt ngào quá!”
Một cơn gió lớn đưa tới chỗ bọn họ mùi hôi tanh của máu. Nguyệt Lãnh lập tức buông Bảo Ngọc ra, quan sát chung quanh một cách đầy cảnh giác.
- Có rất nhiều người bị giết! – Hắn lầm bầm.
Cả hai người nắm tay nhau, phi thân tới nơi xảy ra trận đồ sát.