Vạn Nhân Mê - Thời Mễ Mễ

chương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tất cả đều là tự nhiên, trước tiên là vô cùng hối hận nhận lỗi, sau đó là cầu xin tha thứ và thổ lộ tình yêu với nhau, sau cùng lại là trèo lên trên giường, kịch liệt chiếm hữu đối phương.

Thở gấp, rên rỉ, căng cứng, gầm nhẹ, giật lên, run rẩy đến mềm nhủn, hô hấp nặng nề, toàn thân không còn sức lực, giống như sau khi chiến đấu một mất một còn, trên giường bừa bộn là cảnh tượng hai người đang quấn quýt không phân biệt rõ ai với ai.

“Anh yêu em.” Đoàn Dục Thần sau khi hơi bình phục lại thở gấp, thâm tình chân thành nói với Thời Mễ Mễ, mà phản ứng của cô lại là tặng cho anh một cái nhéo lên mặt.

“Anh vậy mà đồng ý chia tay với em!” Thời Mễ Mễ bắt đầu tính toán thù hận.

“Trong lòng anh chưa bao giờ đồng ý.”

”Em không tin.”

“Anh có thể thề với trời.”

“Chưa từng muốn chia tay em cho dù là sau khi nghe những lời nói của tên hỗn đản Nhan Thế Ngọc kia?” Cô nghi ngờ.

”Chưa từng có.” Anh nói chắc như đinh đóng cột.

”Được, nhưng anh vẫn nghi ngờ sự trong sạch của em.”

”Xin lỗi, là anh sai, cho dù anh thật sự bị ghen tị làm u mê đầu óc cũng không nên nghi ngờ cách em làm người, bởi vì em tuyệt đối sẽ không thể làm ra những việc như Nhan Thế Ngọc nói, anh nên biết từ sớm.” Anh nghiêm túc nhìn cô chuyên chú. ”Xin lỗi, Mễ Mễ. Cho dù em muốn phạt anh như thế nào, đánh anh, mắng anh hoặc làm cái gì cũng được nhưng đừng bảo anh chia tay với em được không? Trái tim của anh không đủ khỏe để chịu sự đả kích như vậy thêm lần nữa đâu.”

Thời Mễ Mễ đem cánh tay lúc nãy anh đấm lên tường đưa đến trước mặt, đau lòng nhìn những vết máu bầm và miệng vết thương lộn xộn trên mu bàn tay, dịu dáng mắng chửi: “Anh là tên ngốc.”

“Anh thật sự là một thằng ngốc, nếu không sao lại tin lời tên khốn Nhan Thế Ngọc kia?” Đoàn Dục Thần mỉm cười, tự mình chế giễu đồng ý với lời mắng của cô.

“Tên hỗn đản đó nhất định là vì bị em đá, trong lòng sinh oán hận mới chạy đến trước mặt anh nói xấu em, bởi vì anh là bạn trai hiện tại của em.”

”Không chỉ hiện tại cũng là cuối cùng.” Đoàn Dục Thần đột nhiên mở miệng, sau đó ánh mắt anh trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi: “Mễ Mễ, gả cho anh được không?”

Đối diện với cầu hôn bất ngờ của anh, Thời Mễ Mễ đột nhiên phát hiện suy nghĩ và cảm giác lo lắng, sợ hãi, hoang mang không ổn định, do dự không quyết trước đây của cô tất cả đều không cánh mà bay, thay vào đó là một loại hương vị ngọt ngào của hạnh phúc.

Cô nhìn anh, bất ngờ nở một nụ cười khiến người khác mờ mắt mê say.

“Được.” Cô nói.

Đoàn Dục Thần kích động trong nháy mắt cúi người hôn cô, cho đến khi hơi thở của hai người gấp gáp sắp không thể nở nổi môi anh mới rời khỏi cô.

“Nói lại một lần.” Anh khàn giọng, nhỏ nhẹ yêu cầu.

“Nói cái gì lại một lần?” Cô bị nụ hôn nóng bỏng lúc nãy làm cho có chút choáng váng.

”Nói lại một lần em đồng ý gả cho anh.”

Nghe thấy câu trả lời của anh, Thời Mễ Mễ bất ngờ bật cười, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, dịu dàng nói với anh: “Rm đồng ý gả cho anh, học trưởng.”

Sắp kết hôn rồi! Mà kết hôn cần phải chuẩn bị những gì? Trước không quan tâm đến những lễ nghi phức tạp tổ tiên truyền lại, hiện nay người trẻ tuổi việc đầu tiên sẽ nghĩ đến chính là chụp hình cưới, cho nên mấy ngày nay Thời Mễ Mễ đều kéo Đoàn Dục Thần chạy đến cửa hàng áo cưới.

Nhan Thế Ngọc luôn luôn chú ý cẩn thận đến tình hình hẹn hò của hai người bọn họ quả thật không dám tin đây là sự thật, hai người bọn họ vậy mà lại chuẩn bị kết hôn? Chuyện này làm sao có thể?!

Ngày đó hắn rõ ràng nhìn thấy cô đau lòng muốn chết rời khỏi nhà anh, chuyện này không phải chứng tỏ Đoàn Dục Thần tin tưởng lời nói của hắn cho nên cô mới đau lòng rời khỏi anh ta không phải sao? Nhưng bây giờ sạo lại biến thành thế này? Rốt cuộc là sai ở đâu?

Không được! Ngoại trừ hắn không có người nào có đủ tư cách có được cô, cô thuộc về hắn!

Hắn nheo hai mắt lại, vô cùng ác độc xuyên qua cửa xe và tủ kính nhìn hai người trong cửa hàng áo cưới, biết chính mình nhất định phải nghĩ ra một kế khác để chia rẽ bọn họ mới được.

Ánh mắt không chuyển, hắn nhìn những tấm hình bị hắn tùy tiện vứt ở cái ghế ngồi bên cạnh.

Đây là hình chụp Thời Mễ Mễ cùng người đàn ông khác hẹn hò nhân lúc Đoàn Dục Thần đến công ty, hắn vốn cho là chúng đã vô dụng, không ngờ đến vẫn phải dùng đến.

Bây giờ, hắn chỉ cần chờ thời gian, chờ cơ hội đem những thứ này giao cho anh, sau đó lại thêm dầu vào lửa nói mấy câu, hắn không tin ngay cả vật chứng đều có tên Đoàn Dục Thần kia còn kiên quyết muốn cưới cô.

Chờ chờ chờ, hắn chờ từ chiều cho đến tối, từ một cửa hàng lại đến một cửa hàng áo cưới chờ ở bên ngoài cho đến công ty bách hóa, cuối cùng hắn chờ được lúc Thời Mễ Mễ đi vệ sinh, Đoàn Dục Thần ở lại một mình.

Hắn không chút do dự lập tức đi về phía trước.

“Ôi, thật là trùng hợp, không nghĩ đến lại gặp mặt nhanh như vậy.”

Nghe thấy giọng nói của hắn, Đoàn Dục Thần lập tức xoay người, sau đó rét lạnh nhìn hắn.

Thái độ thù địch của anh làm cho Nhan Thế Ngọc cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng hắn tự nói với chính mình đó là bình thường, dù sao anh đã làm lành với Thời Mễ Mễ, sẽ có thái độ thù địch với người lúc trước nói xấu Thời Mễ Mễ là hắn cũng là bình thường, nhưng chờ sau khi hắn đem chứng cứ trong tay đưa cho anh, tất cả sẽ thay đổi.

“Cái này cho anh.” Không vòng vo nữa, hắn trực tiếp đem túi hình chụp đưa cho anh.

Đoàn Dục Thần không hề nhúc nhích.

“Cái này là chứng cứ Thời Mễ Mễ chân đạp hai thuyền, chẳng lẽ anh không muốn xem sao?” Hắn nhướn mày hỏi.

Đoàn Dục Thần vẫn không chút phản ứng.

“Có nhớ lần trước ngày đó anh suýt chút nữa đụng vào tôi không? Hình này chính là chụp vào hôm đó, theo tôi biết, lúc đó hai người đã hẹn hò rồi phải không? Nhưng cô ta lại ở bên ngoài còn ngang nhiên cùng người đàn ông khác anh anh em em, căn bản là không coi anh ra gì, anh biết không?” Hắn kiên trì nỗ lực nói, cố gắng dùng hết sức để chí rẽ bọn họ.

“Tôi chỉ biết một chuyện,” Đoàn Dục Thần cuối cùng mở miệng chậm rãi nói, ”Tôi từng cảnh cáo anh, đừng để cho tôi nghe thấy bất cứ lời đồn gièm pha nào về Mễ Mễ, nếu không tôi nhất định đánh chết anh.”

Lời nói vừa rơi xuống, anh ra tay nhanh như chớp, trong nháy mắt hung hăng đánh cho hắn một đấm lại một đấm, trái một đấm, phải một đấm, phía trước một đấm, đánh hắn ngã quỵ trên mặt đất ngay tại chỗ, hình chụp vốn trong tay hắn lại rơi đầy trên đất.

Bởi vì thông với đường vào nhà vệ sinh lại gần đến giờ công ty bách hóa đóng cửa, xung quanh căn bản là không có người nào khác, càng không có người sẽ ra mặt ngăn cản trận bạo lực này, cho nên sau khi đánh hắn ngã quỵ trên đất, Đoàn Dục Thần vẫn cảm thấy tức giận bừng bừng, liền xách cổ áo hắn lên, lại đánh thêm mấy đấm nữa, cho đến khi tiếng Thời Mễ Mễ vang lên bên cạnh.

“Được rồi, học trưởng, ít nhất cũng chừa cho anh ta một chút sức lực để ra khỏi công ty bách hóa này chứ.” Cô dựa vào bức tường bên cạnh nhàn nhạt nói.

Kông biết cô đi ra lúc nào, Đoàn Dục Thần dùng sức đem người trong tay ném xuống, đi về phía cô.

”Em ổn không?” Anh hỏi.

”Ân huhm.” Cô gật đầu, ánh mắt hướng xuống dưới dùng trên những tấm hình lơi lả tả dưới đất.

Đoàn Dục Thần nhìn theo ánh mắt của cô, lần đầu tiên đem ánh mắt đặt tại những tấm hình kia.

“Kỹ thuật chụp hình thật tệ!” Im lặng một hồi, anh ở miệng nói.

Thời Mễ Mễ lập tức cười thành tiếng, ”Anh cũng cảm thấy như vậy?”

Hai người nhìn nhau cười, Đoàn Dục Thần nắm tay cô chuẩn bị rời đi, sau lưng lại đột nhiên vang lên tiếng Nhan Thế Ngọc thoi thóp tức giận.

“Tôi sẽ….kiện các người….đánh người.”

Đoàn Dục Thần vốn không muốn để ý đến hắn, Thời Mễ Mễ lại đột ngột giữ anh đứng lại, sau đó xoay người cười lạnh với hắn.

“Như vậy tôi có phải cũng nên kiện anh tội sỉ nhục danh dự?”

“Tôi nói….đều là lời nói thật.”

“Vậy sao? Vậy tôi ngược lại muốn hỏi anh người từng cùng tôi lên giường, trước ngực tôi có nốt ruồi, là trên ngực trái hay bên ngực phải?”

Không nghĩ đến cô lại bất ngờ hỏi như vậy, Nhan Thế Ngọc sau một hồi ngây người lập tức trả lời: “Ở bên phải.” Tỉ lệ – , hắn không tin bản thân sẽ xui xẻo đoán sai như vậy.

Thời Mễ Mễ đột nhiên quay đầu, Nhan Thế Ngọc ở bên cạnh lập tức hoảng sợ, nhanh chóng sửa lại, ”Tôi nói sai rồi, là bên trái.”

Cô bất ngờ quay đầu lại, dương dương đắc ý cười lạnh với hắn, cười đến nổi hắn bứt rứt không yên, da đầu run lên.

”Nó không ở bên trái cũng không ở bên phải, mà là ở giữa.” Cô dùng lời nói ngọt ngào nói.

Nhan Thế Ngọc cả người cứng đờ, môi trở nên trắng bệch trong nháy mắt mím thành đường.

“Anh nghe rõ cho tôi, Nhan Thế Ngọc.” Đoàn Dục Thần đột nhiên nguy hiểm nói, giọng điệu bình tĩnh lại khiến cho người khác cảm thấy lạnh sống lưng. “Trải qua lần này, anh nên biết tôi là người nói được làm được, cho nên, đừng tiếp tục thử sức nhẫn nại của tôi, bởi vì lần sau tôi sẽ không đánh anh một trận, tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt, vĩnh viễn không có chỗ đứng.”

Nhan Thế Ngọc lập tức run lên, toàn thân không kìm chế được phát run, nhưng hắn không tin anh có đủ bản lĩnh để làm điều đó.

“Đừng cho là anh có chút tiền nhỏ thì có thể làm gì được tôi, nếu như thật sự lên toà kiện cáo sẽ thân bại danh liệt, người bị thiệt chỉ sợ chính là anh.” Hắn nói.

“Ai nói với anh chúng tôi sẽ dùng pháp luật?” Thời Mễ Mễ bất ngờ mở miệng, ”Có thể tôi đã quên nói cho anh biết, người đàn ông trong hình chụp kia thật ra là anh em của anh ấy, kinh doanh quán bar, anh hẳn là biết làm cái nghề này mà không quen biết đủ hạng người là rất khó làm ăn, cho nên….” Cô tiếp tục nói tiếp, nhưng ý tứ đã biểu đạt rất rõ ràng.

Cả người Nhan Thế Ngọc cứng đơ không nói được gì nữa.

Đoàn Dục Thần và Thời Mễ Mễ không để ý đến hắn nữa, xoay người sóng vai đi.

“Sao anh không biết lão Đường quen biết nhân vật đủ hạng người nào?” Trên đường, Đoàn Dục Thần nhăn mày hỏi.

“Em cũng không biết, lần sau chúng ta gặp anh ấy thì hỏi anh ấy đi.” Thời Mễ Mễ mỉm cười nói.

Đoàn Dục Thần cười thành tiếng, nhưng lập tức lại bình tĩnh lại, anh nhìn cô, ánh mắt từ phía dưới mặt cô chậm chậm đi xuống trước ngực.

”Sao vậy?” Cô hỏi.

”Từ trước đến giờ anh cũng không biết trước ngực em có nốt ruồi.” Anh nói.

”Là không có nha.” Cô dương dương đắc ý nói.

Đoàn Dục Thần ngạc nhiên nhìn cô một hồi, cuối cùng lắc đầu bật cười.

”Thì ra em mới là người đứng đầu chế tạo những lời đồn.”

“Bị anh phát hiện rồi.” Cô mỉm cười.

”Anh phải phạt em.”

”Ác?”

”Phạt em cả đời này đều phải yêu anh.”

Cô mỉm cười, lập tức ngẩng đầu nhón chân tặng anh một nụ hôn.

”Vâng, tuân lệnh.” Cô nói.

“Rốt cuộc cậu đang nhìn gì vậy, có gì thì nói thẳng đi được không?” Trong quán bar, Đoàn Dục Thần ngồi bên cạnh quầy bar, không chịu được mở miệng nói với Đường Duẫn phía sau quầy.

Nguyên cả buổi tối, từ sau khi anh và Thời Mễ Mễ cùng đến quán bar, ánh mắt thăm dò của Đường Duẫn không chút che giấu dừng ở trên mặt, trên người hai người bọn họ, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì, cũng không nói chuyện làm cho cả người anh không được tự nhiên.

Cho nên chờ đến khi Mễ Mễ không kìm chế được tế bào khiêu vũ, chạy đến sàn nhảy vui chơi, anh lập tức mở miệng hỏi anh ta.

“Gần đây trong quán bar có hai chuyện sôi nổi liên quan đến hai người, tớ rất muốn biết là thật hay giả.” Đường Duẫn không thay đổi ánh mắt thăm dò, chầm chậm nói ra vấn đề của anh ấy.

“Chuyện gì?”

“Nghe nói hai người các cậu sắp kết hôn?”

Đoàn Dục Thần lập tức toét miệng cười. “Đúng.”

“Thằng nhóc này, chuyện như vậy lại không nói cho tớ biết, còn để tớ nghe từ chỗ người khác, thật sự là tên hỗn đản!” Đường Duẫn lập tức chửi lớn.

“Hôm nay bọn tớ đến đây là để nói cho cậu chuyện này, mấy ngày trước đều bận rộn đi xem áo cưới, cho nên mới không đến.” Đoàn Dục Thần giải thích, ”Nhưng ngoại trừ người nhà hai bọn tớ, chuyện này chúng tớ còn chưa nói cho bất kì người nào, sao có người biết chuyện này nhỉ?”

“Có người nhìn thấy các cậu trong tiệm áo cưới, sau đó đồn , đồn , cậu cảm thấy bọn họ làm sao mà biết?” Đường Duẫn không vui nói.

Đoàn Dục Thần cười cười. ”Cậu chính vì vấn đề này mà nguyên cả buổi tối vẻ mặt mới kì lạ nhìn bọn tớ?”

Đường Duẫn nhìn anh một cái, có chút không tự nhiên lắc đầu. ”Trên thực tế, còn có một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Đường Duẫn mím mím môi, do dự không biết có nên mở miệng nói với anh chuyện tiếp theo.

”Lão Đường?”

“Tớ thật sự không biết nên nói với cậu chuyện này như thế nào.” Anh ta than thở.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Đoàn Dục Thần nhăn mày hỏi.

“Chuyện này để em nói.” Từ trên sàn nhảy đi đến Thời Mễ Mễ bất ngờ đứng sau lưng anh nói.

“Mễ Mễ?” Anh lập tức quay đầu nhìn cô.

Sau khi Thời Mễ Mễ đến ngồi xuống chỗ của mình, đầu tiên tặng cho anh một cái mỉm cười xán lạn sau đó mới quay đầu nhìn về phía Đường Duẫn.

“Chuyện mà anh nói có phải liên quan đến nốt ruồi?”Cô nhướng mày hỏi.

“Sao cô biết chuyện này?” Đường Duẫn ngạc nhiên nhìn cô.

”BBởi vì tôi có năng lực đặc biệt.” Thời Mễ Mễ nháy mắt với anh ta.

Đoàn Dục Thần ở bên cạnh không nhịn được bật cười, thì ra lão Đường nói chuyện này, anh còn cho là chuyện gì lớn lắm, nhìn bộ dạng cậu ta nghiêm túc, cẩn thận.

Đường Duẫn nghi ngờ nhìn hai người bọn họ, không hiểu hai người bọn họ sao lại phản ứng như vậy.

“Cô biết bọn họ đều rêu rao rằng từng cùng cô phát sinh quan hệ, cho nên mới biết…”

“Biết trước ngực tôi có nốt ruồi? Hơn nữa còn mọc ở chính giữa?” Thời Mễ Mễ mỉm cười tiếp lời anh hoàn thành câu nói.

“Tôi thật không biết sao cô có thể cười được, còn có cậu nữa.” Chân mày Đường Duẫn nhăn lại thành một đường từ trên gương mặt tươi cười của Thời Mễ Mễ chuyển đến trên mặt Đoàn Dục Thần, thắc mắc: “Chẳng lẽ hai người không tức giận sao?”

“Tôi rất tò mò, không biết bọn họ có nói nốt ruồi trước ngực của tôi là màu hồng hay màu đen không?” Thời Mễ Mễ cười hỏi.

Đoàn Dục Thần nghe thấy vậy trong nháy mắt từ buồn cười trở thành cười lớn.

”Học trưởng.” Thời Mễ Mễ nũng nịu liếc anh một cái, muốn anh kìm chế một chút.

”Hai người hẳn không phải là bị tức giận điên rồi chứ?” Đường Duẫn lắc đầu, lo lắng nhìn hai người hỏi.

“Lão Đường, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, bọn họ có nói nốt ruồi kia là hồng hay là đen không?” Thời Mễ Mễ đem ánh mắt chuyển đến trên mặt anh ta nghiêm túc hỏi.

Đường Duẫn lắc đầu.

”Được, lần sau nếu như có người nói như vậy, anh liền hỏi hắn nốt ruồi của tôilà hồng hay đen.” Cô duyên dáng cười một cái.

”Hai người rốt cuộc là đang làm cái gì?” Đường Duẫn nhìn về phía Đoàn Dục Thần càng cười càng không thể ngừng, cuối cùng chịu không được mà hỏi.

”Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Đoàn Dục Thần cố gắng kìm chế tiếng cười của mình lắc đầu xua tay.

”Không có chuyện gì mới là lạ!” Anh không tin. ”Rốt cuộc là chuyện gì, chuyện này có phải có nội tình bên trong gì đó đúng không, có thể nói cho tôi biết cũng để tôi cười một cái được không?”

”Có thể nhưng tôi có điều kiện.” Thời Mễ Mễ nhìn anh một cái, có ý đồ khác mỉm cười.

”Điều kiện gì?”

”Chúng tôi muốn mượn quán bar của anh để làm nơi tổ chức đính hôn….”

“Cái này thì có vấn đề gì!” Anh ta lập tức đồng ý, đã có thể tưởng tượng hiện trường hôm đó có bao nhiêu náo nhiệt, rượu trong quán của anh sẽ bán được rất tốt.

”Tôi còn chưa nói xong, anh có thể đừng đồng ý nhanh như vậy miễn cho sau này hối hận.” Cô tốt bụng nhắc nhở anh.

”Nói cái gì?”

“Địa điểm miễn phí, đồ uống miễn phí.”

”Ê ê ê, cô hại người nha?” Đường Duẫn lập tức trợn trừng hai mắt nói, ”Địa điểm miễn phí đã đủ thể hiện tấm lòng rùi, cô còn muốn đồ uống miễn phí?”

“Trên đời không có bữa ăn không, muốn biết bí mật phải trả giá.” Thời Mễ Mễ đắc ý nói, vẻ mặt vô cùng gian thương.

”Lão Đoàn, anh em chúng ta mấy năm nay tớ cũng không đối xử tệ với cậu, cậu lại dung túng cho vợ cậu đối xử với tớ như vậy?” Đường Duẫn lập tức quay đầu khiếu nại với Đoàn Dục Thần.

”Đem nó coi như quà mừng đám cưới của cậu cho chúng tớ không được sao, dù sao lấy tình cảm của chúng ta quà mừng của cậu hẳn sẽ không quá nhỏ chứ?” Đoàn Dục Thần toét miệng cười.

”Không đúng, quà mừng là quà mừng, giao dịch là giao dịch.” Thời Mễ Mễ lập tức sửa lại.

“Này uy uy, cô trở nên keo kiệt như thế khi nào vậy?” Đường Duẫn đột nhiên quay đầu kêu lớn với cô, ”Tôi nhớ là cô từng hùng hồn nói lúc vạn nhân mê cô kết hôn tuyệt đối không nhận quà mừng, hơn nữa muốn đãi tiệc ba ngày ba đêm để cho mọi người ăn đến khi bội thực. Lời này là cô đã nói?”

“Tôi từng nói như vậy, nhưng điều kiện đầu tiên chính là tôi gả vào gia đình giàu có, nhưng bay giờ tôi gả vào gia đình một nhân viên làm công ăn lương bình thường, một tháng chỉ có mấy vạn thu nhập cố định. Ai, không có cách nào, chồng không có tiền, người làm vợ đương nhiên phải vất vả dốc sức vì kế sinh nhai của gia đình thôi.”

Thời Mễ Mễ nói rất rõ ràng mạch lạc, một chút xấu hổ cũng không có, nhưng Đoàn Dục Thần và Đường Duẫn ở bên cạnh lại đồng thời há hốc miệng, hai người đều dùng thái độ ngạc nhiên trừng cô, giống như bất ngờ nhìn thấy người ngoài hành tinh.

“Hai anh sao lại nhìn tôi như vậy?” Cô thắc mắc hỏi.

“Cô nói lão Đoàn thu nhập một tháng chỉ có mấy vạn, cô đang lừa quỷ à? Ai không biết giá trị con người cậu ấy nhiều hơn triệu, thu nhập bình quân một năm cộng thêm cổ phiếu ít nhất cũng , nghìn vạn.’’

Cằm dưới của Thời Mễ Mễ nháy mắt rơi xuống, cô nhanh chóng nhìn Đoàn Dục Thần một cái, lại quay đầu kêu lên với Đường Duẫn: ”Anh đang nói đùa à?”

“Đây là sự thật ai cũng biết, tôi nói đùa làm sao được?” Đường Duẫn nói.

“Anh ấy nói thật chứ?” Cô vội vàng xoay mặt về phía Đoàn Dục Thần hỏi.

Đoàn Dục Thần im lặng nhìn cô một hồi, cuối cùng từ từ khẽ gật đầu.

“Oh my god!” Thời Mễ Mễ nhịn không được kêu thành tiếng nhỏ, trên mặt toàn bộ là thái độ không thể tưởng tượng nổi.

“Chẳng lẽ cô không biết chuyện này sao?” Đường Duẫn thay Đoàn Dục Thần hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Thời Mễ Mễ lắc đầu, vẫn bộn rộn tiêu hóa tin tức đến bất ngờ này.

”Cô thật sự không biết?” Anh ta lại hỏi một lần nữa.

Thời Mễ Mễ thắc mắc nhìn anh ta lắc đầu, sau đó trong chớp mắt, cô nhớ đến lời anh ta vừa mới nói.

“Mọi người đều biết?” Cô nhìn Đường Duẫn lại quay đầu nhìn về phía Đoàn Dục Thần. ”Mọi người đều biết?” Cô nhìn anh lại nói lại lần nữa.

“Cô chờ đó.” Sau khi Đường Duẫn nói xong, lại quay người nhờ người nhân viên ở bên cạnh vào phòng nghỉ của nhân viên giúp anh ta lấy tạp chí ở trên mặt bàn ra đây.

Sau một hồi, người nhân viên được nhờ cầm ra một quyển tạp chí, Đường Duẫn nhận lấy sau đó mở ra một trang viết có hình người nào đó ở trên, trực tiếp đưa đến trước mặt để cô nhìn.

Thời Mễ Mễ đầu tiên là nhìn thấy hình của Đoàn Dục Thần trên tạp chí, sau đó mới chú ý đến tiêu đề chữ lớn ở bên cạnh bức hình, người đàn ông độc thân kim cương trị giá con người triệu?!

“Cái này……” Cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Đoàn Dục Thần, cả người lộ ra loại bộ dạng kinh ngạc đến nổi không nói thành lời.

Đoàn Dục Thần bị phản ứng chân thực của cô cảm động đến vô cùng, anh luôn cho là cô ít nhiều vì giá trị con người anh mới hẹn hò với anh, không ngờ trên thực tế căn bản không phải là như vậy, cô căn bản là không biết anh có bao nhiều tiền, thậm chí còn cho rằng anh chỉ là một nhân viên làm công ăn lương bình thường, vẫn đồng ý gả cho anh.

Trời ơi! Cám ơn ông đã để cho giấc mộng đẹp của con trở thành sự thật.

“Anh yêu em.” Anh nồng nàn nhìn cô nói, sau đó lại nhịn không được cúi người hôn cô, nhiệt tình đến nổi gần như quên mất bọn họ bây giờ đang ở nơi công cộng.

“Khụ! Khụ! Khụ!” Đường Duẫn chịu không được ho lên tiếng để nhắc nhở vị trí bây giờ của bọn họ.

Thời Mễ Mễ đỏ mặt vươn tay đẩy Đoàn Dục Thần rời khỏi môi mình, sau đó quay đầu nhìn anh.

“Anh bị sặc rượu sao?” Cô trêu chọc hỏi.

“Xin tội nghiệp tội nghiệp cho tôi lão già này, đừng như vậy kích thích tôi được không?” Đường Duẫn giả vờ đáng thương.

“Được rồi, tội nghiệp anh. Quà mừng của anh tôi không lấy nữa, nhưng địa điểm và đồ uống vẫn phải cung cấp miễn phí.” Cô hào phóng nói.

“Được, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết bí mật đằng sau câu chuyện nốt ruồi kia được chưa?” Anh cũng không quên chuyện này.

“Có thể.” Nói xong vẫy vẫy tay với anh, muốn anh đến gần một chút.

Đường Duẫn lập tức nghiêng tai về phía cô.

“Thực ra nốt ruồi của tôi nằm ở trên mông.” Cô nói.

Đoàn Dục Thần ở bên cạnh lại nhất thời cười lớn thành tiếng, oa ha ha…cô thật sự là…thật sự là….ha ha…

Truyện Chữ Hay