Đêm đầu tiên ngủ chung phòng, hai người đều ngủ thật sự ngon.
Lục Quy Lan đã đem Giang Miểu nhập đến chính mình lãnh địa, Giang Miểu đối nàng mà nói là người một nhà.
Cho nên chẳng sợ trong phòng ký túc xá nhiều thêm một người, nàng cũng không có bất kỳ cảm giác khẩn trương nào.
Sáng sớm hôm sau dậy, từng người rửa mặt xong cùng đi đến lớp tự học.
Có người lớp - lại phía trước cửa sổ hành lang bên này học từ đơn, lúc xoay người chuẩn bị rời đi trùng hợp thấy các nàng cùng nhau ra tới, lập tức kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn.
Tối hôm qua mọi người lớp - đều biết Giang Miểu đổi ký túc xá, nhưng không ai biết nàng đổi đến phòng nào, không nghĩ tới là phòng của Lục Quy Lan.
Trong lúc người nọ kinh ngạc phân tâm, Lục Quy Lan cùng Giang Miểu đã khóa cửa rời đi.
Trên đường Lục Quy Lan hỏi: "Ngươi ngày hôm qua đi tìm Lưu lão sư nói những chuyện gì? Không phải là chỉ cùng Lưu lão sư xin thư đổi ký túc xá đó chứ?"
Giang Miểu nói: "Đương nhiên không phải."
Khóe miệng nàng ngậm nhàn nhạt ý cười, gương mặt tươi cười đón ánh mặt trời, kim sa dừng ở tuyết trắng gương mặt, diễm lệ mặt mày lóe quang, "Ta cùng Lưu lão sư nói hết những chuyện trước nay. Bất quá hiện tại chứng cứ còn không quá sung túc, không đủ để làm Hứa Mạt những người đó chịu trừng phạt tương xứng, cho nên ta nói với Lưu lão sư hy vọng nàng tạm thời không cần truy cứu Hứa Mạt."
"Lần này nguyệt khảo các nàng không thể thành công vu hãm ta, lần sau khẳng định sẽ càng thêm quá mức, đến lúc đó thu thập đến sung túc chứng cứ, một lần tóm gọn." Giang Miểu đuôi mắt hơi nhướng lên, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Lục Quy Lan gật đầu cảm thán nói: "Không nghĩ tới ngươi tuổi này còn có thể trầm ổn, thật lợi hại."
Giang Miểu kỳ quái mà quay đầu lại xem nàng: "Ta tuổi này? Ngươi và ta không phải cùng một tuổi sao? Vừa rồi ngữ khí như thế nào giống như gia trưởng ta?"
Lục Quy Lan không cẩn thận lộ tẩy, tức khắc có chút khẩn trương mà tự hỏi như thế nào giải thích.
Nàng rũ xuống lông mi màu đen, che khuất đáy mắt rất nhỏ hoảng loạn, nói: "Bởi vì ngươi theo ý ta tới chính là một hài tử làm người muốn yêu thương, cho nên nhịn không được liền dùng gia trưởng ngữ khí."
"Đúng rồi, ngươi nói các khoa lão sư hôm nay là giảng bài thi hay là giảng bài mới?"
Lục Quy Lan đề tài dời đi còn tính lưu sướng, Giang Miểu suy nghĩ thuận lợi theo qua đi, nhưng mà giây tiếp theo nàng đã nghe tới rồi trong không khí nhàn nhạt hương mật đào —— theo Lục Quy Lan chính mình nói chỉ có thời điểm khẩn trương thì nàng mới có thể bị kích phát ra tới mùi thơm của cơ thể.
Giang Miểu nhìn Lục Quy Lan một cái, không có vạch trần nàng, một bên suy nghĩ Lục Quy Lan đang khẩn trương cái gì, một bên thuận miệng nói: "Hẳn là giảng bài mới, trước kia nguyệt khảo các lão sư đều phải chờ bài thi phát ra rồi mới nói tới."
Nói xong Giang Miểu bỗng nhiên ý thức, rõ ràng là chuyện đã từng trải qua, Lục Quy Lan như thế nào còn kêu nàng đoán?
Lục Quy Lan có bí mật, hơn nữa không nghĩ làm nàng biết.
Giang Miểu nghĩ thầm: Mỗi người đều là độc lập thân thể, đều có bí mật, này thực bình thường. Huống hồ bí mật nói cho những người khác liền không gọi bí mật.
Nhưng mà Giang Miểu vẫn là nhịn không được tâm tình thấp xuống.
Tới cửa lớp -, Lục Quy Lan mới vừa cùng Giang Miểu đi vào trong thì bị Hứa Mạt ngăn lại.
Hứa Mạt ôm cánh tay đứng trước mặt Giang Miểu, khó chịu hỏi: "Nghe nói ngươi dọn đến phòng ký túc xá Lục Quy Lan?"
Giang Miểu tâm tình đang không tốt, nghe được nàng hỏi chuyện trực tiếp lạnh giọng dỗi trở về: "Liên quan gì đến ngươi."
"Ngươi!" Hứa Mạt quay đầu đối Lục Quy Lan nói, "Quy Lan ngươi thấy không, ta chính là hỏi nàng cái vấn đề mà thôi, nàng liền dỗi ta. Giang Miểu tính tình không tốt nhân phẩm lại kém, ngươi làm nàng dọn đến ký túc xá của ngươi chính là dẫn sói vào nhà."
Hứa Mạt trong lòng chua: Nàng cũng chưa từng vào ký túc xá Lục Quy Lan, Giang Miểu đã dọn đi vào ở.
Tưởng tượng đến Giang Miểu có thể cùng Lục Quy Lan làm ngồi cùng bàn, ngủ một phòng, hai người sớm chiều bên nhau, nàng liền nhịn không được ghen ghét.
Giang Miểu "Hừ" một tiếng, "Dẫn sói vào nhà lại như thế nào? Quy Lan liền tính thích sói cũng là thích ta loại sói xinh đẹp này, tuyệt đối sẽ không thích loại chồn các ngươi."
Hứa Mạt vừa muốn phản bác, tiếng chuông tự học vang lên, chủ nhiệm lớp đi tới, thấy Lục Quy Lan ba người chắn ở cửa, tầm mắt đảo qua Hứa Mạt, cười hỏi: "Như thế nào đều ở chỗ này tụ tập?"
Hứa Mạt lập tức làm ra bộ dáng học trò tốt, nói: "Lưu lão sư, chúng ta vừa rồi đang nói đề tài Giang Miểu đổi ký túc xá, không cẩn thận chậm trễ thời gian."
Hứa Mạt sờ sờ tóc, ngượng ngùng mà nói: "Không nghĩ tới Giang Miểu thế nhưng cùng Lục Quy Lan dọn đến một gian ký túc xá, thật hâm mộ hai nàng, có thể vẫn luôn ở bên nhau, Lục Quy Lan học tập thành tích khẳng định cũng sẽ tiến bộ rất nhiều, nói không chừng cuối kỳ khảo thí đều có thể vượt qua ta."
Hứa Mạt trong lòng chắc chắn Lục Quy Lan cùng Giang Miểu ở bên nhau sẽ không học tập, lén lút ở trước mặt chủ nhiệm mách lẻo Giang Miểu, nếu Lục Quy Lan học tập không có tiến bộ, tất cả đều là trách nhiệm của Giang Miểu.
Chủ nhiệm lớp làm như không nghe ra ý tứ che giấu trong lời Hứa Mạt, cười nói: "Học tập là chuyện cá nhân, ta tin tưởng chỉ cần Lục Quy Lan muốn học tập, nhất định có thể vượt lên chính mình."
Chủ nhiệm lớp không đi theo ý nghĩ của nàng, Hứa Mạt tức khắc có chút ngốc.
Trước kia chủ nhiệm lớp thực dễ dàng bị nàng dẫn đường, hôm nay như thế nào thay đổi?
"Được rồi, lão sư không chậm trễ thời gian học tập của các ngươi, mau về chỗ ngồi đi."
Lục Quy Lan cùng Giang Miểu xoay người liền đi, Hứa Mạt bởi vì thất thần chậm một bước, không chú ý chủ nhiệm lớp hơi mang tìm tòi nghiên cứu ánh mắt vẫn luôn bồi hồi ở bóng dáng nàng.
Ninh Thành nhất trung các lão sư hiệu suất cực cao, thứ tư kết thúc khảo thí, thứ sáu thành tích đã ra tới.
Các lớp nghe được tiếng gió vào tối thứ năm, nhân tâm di động, đặc biệt là học sinh ba lớp mũi nhọn, đều muốn sáng mai đi văn phòng trộm phiếu điểm, nhìn xem chính mình thi đến thế nào.
Trong đó người gấp nhất không ai ngoài Hứa Mạt, nàng gấp không chờ nổi mà muốn nhìn đến cảnh tượng Lục Quy Lan không đạt thành tích tốt, bị đổi bàn tách ra khỏi Giang Miểu.
Nhưng mà tiết tự học sớm hôm sau, nàng đi văn phòng hai lần đều không thấy chủ nhiệm lớp, trộm mở ngăn kéo, phiếu điểm cũng không có tung tích.
Hứa Mạt mỗi lần trở về đều sẽ bị cả lớp tha thiết mà nhìn, Hứa Mạt chỉ có thể lắc đầu xua tay tỏ vẻ không nhìn thấy thành tích.
Giang Miểu nhíu mày nhìn Hứa Mạt, nguyệt khảo kết thúc tới nay nàng đều không có hỏi qua Lục Quy Lan thi đến thế nào, hiện tại lại bị Hứa Mạt năm lần bảy lượt động tác làm cho tâm phù khí táo, rốt cuộc nhịn không được nói: "Quy Lan, lần này đề các môn đều khó hơn trước nhiều, nếu điểm ngươi hạ thấp làm sao bây giờ?"
Lục Quy Lan tuy rằng khí chất như cũ u buồn, nhưng cũng không như thế nào lo lắng, nàng biết chính mình hiện tại nói thật Giang Miểu cũng sẽ không an tâm, nói: "Liền tính thành tích không lý tưởng, ta nhiều nhất chính mình một bàn ngồi một ngày, ngày hôm sau lại cùng ngươi ngồi cùng nhau. Cùng người khác ngồi cùng nhau ta rất phiền lo, ta không cần ai hết ngoài ngươi."
Giang Miểu bởi vì lời nói dường như âu yếm của Lục Quy Lan mà ửng đỏ mặt, nhưng đáy lòng lo lắng cũng không có tan đi.
Tiết đầu tiên là môn toán, toán học lão sư vừa tiến đến trực tiếp làm cán sự phát bài thi xuống, xoay người ở bảng đen viết ra đáp án, làm các bạn cùng bàn lẫn nhau trao đổi đính chính, tính toán thành tích.
"Ta cho ngươi."
Giang Miểu tiếp nhận Lục Quy Lan bài thi, vốn tưởng rằng sẽ nhìn đến một tờ bài thi đa phần bỏ trống trừ bỏ phần trắc nghiệm, lại thấy trước mặt bài thi những câu đại đề đều được làm hoàn chỉnh.
Giang Miểu nhìn lướt qua, nói: "Viết bừa nhiều như vậy khẳng định thực vất vả đi."
Nàng cũng từng trải qua buồn khổ vì không làm bài được lúc tiểu học, lúc ấy vì vắt hết óc hướng chỗ trống viết chữ, thật sự rất khó chịu, lúc này Giang Miểu đã bất chấp để ý Lục Quy Lan thành tích, lòng tràn đầy đều là đối Lục Quy Lan khảo thí khi tâm lí trạng thái đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Lục Quy Lan:?
Lời này từ đâu mà nói lên?