"Trọng điểm? Không cần. Kỳ nghỉ ta có chuyện khác, không có thời gian xem."
Giang Miểu nhìn đến Lục Quy Lan dường như hoàn toàn không để bụng thành tích, không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Phía trước nàng cho rằng chính mình sắp sửa thu hoạch một người bạn mỗi ngày đều sẽ tìm nàng hỗ trợ, nhưng mà trên thực tế trừ phi nàng chủ động, Lục Quy Lan trên cơ bản sẽ không yêu cầu nàng làm bất luận chuyện gì cho Lục Quy Lan.
Giang Miểu suy đoán Lục Quy Lan là bởi vì trong nhà có tiền, tương lai có thể ăn uống không lo cho nên mới sẽ như thế, nhưng nàng trong lòng cũng không nhận đồng loại quan điểm này.
Rõ ràng đầu óc thực thông minh, nên phát huy giá trị, như vậy tương lai mới có thể sáng tạo càng nhiều tài phú, mà không phải mơ màng hồ đồ miệng ăn núi lở.
Nhiều ít gia đình có tiền hủy ở trong tay hài tử không học vấn không nghề nghiệp.
Điều kiện gia đình Giang Miểu bình thường, tuy rằng không có trải qua, nhưng nàng tham dự quay chụp phim truyền hình hoặc điện ảnh đều là chính kịch, cốt truyện thường thường khiến người tỉnh ngộ, Giang Miểu ở trong đó học được rất nhiều.
Hai người nếu là bạn, nàng nên có trách nhiệm với nhân sinh tương lai Lục Quy Lan.
"Đây là ta toàn khoa notebook, ngươi về nhà chọn cái nào cảm thấy hứng thú xem xem."
Ở cổng trường cùng Giang Miểu tách ra, Lục Quy Lan bị Giang Miểu nhét vài quyển sổ vào trong lòng ngực, không chờ nàng nói chuyện, Giang Miểu xoay người đi lên một chiếc xe bên cạnh, chiếc xe trực tiếp phát động nghênh ngang mà đi.
Sợ Lục Quy Lan cự tuyệt.
Lục Quy Lan trong lòng bật cười, mở ra vở thấy bên trong tú mỹ linh động bút tích, lại có chút nói không nên lời cảm động, chờ xe Giang Miểu biến mất trong tầm mắt, Lục Quy Lan mới đi đến siêu xe nhà mình đậu ở đường cái đối diện.
Ở trong mắt những người khác, thiếu nữ u buồn mông lung si ngốc nhìn một chỗ phương hướng, qua hồi lâu, mới thu hồi ánh mắt, cảm xúc ảm đạm mà rời đi.
Hứa Mạt ở cách đó không xa thấy Lục Quy Lan lưu luyến không rời tư thái, thiếu chút nữa nghiến răng cắn lưỡi.
"Hứa Mạt, Lục Quy Lan có phải hay không cùng Giang Miểu đang yêu đương a?"
"Giang Miểu trừ bỏ một khuôn mặt có thể xem, học tập tốt một chút, có chỗ nào đáng giá Lục Quy Lan thích, nếu vừa mới Lục Quy Lan dùng cái loại ánh mắt đó nhìn ta rời đi, ta khẳng định lập tức trở lại bên người nàng, không đi chỗ nào hết."
Hứa Mạt nhíu mày nói: "Đừng nói bậy, Lục Quy Lan sao có thể cùng Giang Miểu yêu đương, Giang Miểu thanh danh xấu như vậy, căn bản không xứng với Lục Quy Lan. Lục Quy Lan chỉ là đáng thương nàng không có bạn bè mới đối nàng tốt một chút thôi."
Hứa Mạt nói xong, nhíu chặt mày như cũ không có buông ra.
Lục Quy Lan cùng Giang Miểu quan hệ mắt thường có thể thấy được càng ngày càng thân mật, Giang Miểu như vậy biết câu dẫn người, hai người hiện tại có lẽ chưa yêu đương, nhưng lại qua thêm một đoạn thời gian thì nói không chừng.
Nàng cần thiết phải làm gì đó, làm Lục Quy Lan nhận rõ Giang Miểu gương mặt thật, từ nay về sau rời xa nàng.
Sau khi Lục Quy Lan lên xe, lập tức bị nữ nhân bên trong xe ôm lấy, "Bảo bối có nhớ mụ mụ hay không?"
"Mụ, mụ mụ?" Lục Quy Lan trái tim căng thẳng, thân thể cứng đờ như là một cục đá, hương mật đào bị thích, nồng đậm lan tràn trong xe.
"Ô? Bảo bối thế nhưng xịt nước hoa!" Lục mụ mụ kinh ngạc mà buông tay ra, nắm lấy bả vai Lục Quy Lan đánh giá, thấy nàng giữa mày nhàn nhạt u sầu như mây tựa sương mù, ánh mắt lập loè không dám cùng mình đối diện, tâm tư vừa chuyển, lộ ra hiểu rõ cười.
"Bảo bối là yêu đương đúng không. Yên tâm, ba ba mụ mụ đều là gia trưởng tân tiến cởi mở, sẽ không bổng đánh uyên ương."
Lục Quy Lan khẩn trương mà nói không ra lời, Lục mụ mụ chỉ đương nàng cam chịu, trên mặt tươi cười càng thêm chói rọi, "Có phải là nữ sinh vừa rồi cùng ngươi ở cổng trường lưu luyến không rời hay không? Tuy rằng không thấy rõ mặt, bất quá dáng người khí chất đều không tồi, bảo bối ánh mắt giỏi quá."
Lục Quy Lan: "......"
Trên thế giới làm sao có người biết ăn nói như vậy, nàng nghẹn ra một câu đều khó khăn, còn người ta không cần nghĩ đã có thể nói ra một đống.
Lục Quy Lan hồi tưởng hệ thống giới thiệu về gia đình nguyên chủ, thời điểm nguyên chủ sinh ra, đúng là thời kỳ Lục gia sinh ý bay lên, hai vợ chồng vội đến không có thời gian về nhà, chỉ có thể đem nguyên chủ giao cho bảo mẫu chăm sóc.
Bảo mẫu ghen ghét Lục gia hạnh phúc mỹ mãn, mỗi ngày ở bên tai nguyên chủ giáo huấn cha mẹ không yêu nàng, đem nàng làm thấp đi đến bụi bặm, dưỡng thành tính cách nhát gan tự ti của nguyên chủ.
Bảo mẫu chăm sóc nguyên chủ mãi cho đến nàng học tiểu học, lúc này Lục gia sinh ý đi vào quỹ đạo, cha mẹ nguyên chủ có thời gian quan tâm nữ nhi, mới rốt cuộc phát hiện bảo mẫu vấn đề.
Bọn họ lập tức sa thải bảo mẫu, mang nguyên chủ xem bác sĩ tâm lý, vốn dĩ nguyên chủ được sửa thẳng tính cách một ít, kết quả lúc này Lục mụ mụ lại có mang đứa thứ hai, nguyên chủ là nghe những câu đại loại "Không có cha mẹ nào mà không trọng nam khinh nữ", "Chờ ngươi có đệ đệ, ba mẹ ngươi liền không cần ngươi" mà lớn lên, biết tin tức sau luôn là sẽ đầy mặt âm trầm mà nhìn chằm chằm bụng Lục mụ mụ.
Lục ba ba sợ nàng thật sự động thủ thương tổn hài tử, chỉ có thể kêu bảo mẫu mới tới xem trọng nguyên chủ, đừng làm nàng tới gần Lục mụ mụ.
Sau lại đệ đệ sinh ra, người trong nhà đều đem lực chú ý đặt ở trên người hài tử, nguyên chủ không ai để ý đến, tính cách càng thêm âm trầm, đi xem bác sĩ tâm lý cũng không hề tích cực phối hợp.
Chờ đệ đệ học tiểu học, cha mẹ nguyên chủ mới nhớ tới bồi thường cái này nữ nhi. Nhưng lúc này nguyên chủ đang ở sơ trung tuổi dậy thì, hai người quan tâm ở trong mắt nguyên chủ đều là vì duy trì hình tượng gia đình hạnh phúc trước mặt người ngoài, là diễn trò giả mù sa mưa, thẳng đến nguyên chủ lên cao trung, loại ý nghĩ này vẫn không có thay đổi.
Bất luận cha mẹ như thế nào quan tâm, nguyên chủ đều mặt âm trầm không để trong lòng.
Lục mụ mụ lần này tới đón nàng tan học, vốn là muốn nghiêm túc cùng nàng nói chuyện, nếu Lục Quy Lan lại là cái này thái độ dầu muối không ăn, nàng liền hạ quyết tâm, không hề quản nàng, mặc kệ.
Kết quả Lục Quy Lan hướng xe đi tới thời điểm, Lục mụ mụ thấy nữ nhi khuôn mặt nhỏ sứ bạch, đôi mắt mờ mịt sương mù u buồn, trái tim cứng rắn lập tức liền mềm, hận không thể đem Lục Quy Lan ôm vào trong lòng ngực hỏi con gái ngoan có phải ở trường học bị ủy khuất hay không.
Lục mụ mụ nghĩ như thế nào liền làm như thế đấy, tâm tình thấp thỏm ôm Lục Quy Lan, nhưng mà Lục Quy Lan cũng không có giống ngày thường đẩy ra nàng, mà là cứng đờ thân thể ngoan ngoãn ở trong lòng ngực nàng, còn gọi nàng "Mụ mụ", nhiều năm không có cùng nữ nhi thân cận Lục mụ mụ trong nháy mắt tâm đều tan chảy.
Ngửi được hương mật đào, Lục mụ mụ càng là tâm tình phấn khởi, hận không thể ôm hết đồ tốt trên toàn thế giới này đến trước mặt Lục Quy Lan cho nàng tùy tiện chọn.
Nghĩ đến vẫn luôn ôm nữ nhi không tốt lắm, Lục mụ mụ lưu luyến không rời mà buông lỏng tay ra ngồi trở lại.
Lục Quy Lan rốt cuộc thở ra nhẹ nhõm một hơi.
Gương mặt hơi hơi phiếm hồng, lông mi run run hơi rũ, Lục Quy Lan giống hoa lan trong sơn cốc chọc người thương tiếc.
Lục mụ mụ nhịn không được kéo lấy bàn tay non mềm của nàng, kể cho nàng nghe chuyện xảy ra trong nhà một tháng qua, nói xong xe vừa lúc ngừng ở cửa nhà.
Tài xế ngừng xe, lập tức xuống xe đi đến bên phía Lục Quy Lan giúp nàng kéo cửa ra, "Quy Lan tiểu thư, cẩn thận coi chừng đụng đầu." Giơ tay lên săn sóc mà giúp nàng chống đỡ phía trên.
Lục Quy Lan xuống xe ngước mắt cùng tài xế đối diện, nhìn đến thần sắc từ ái trong mắt hắn, thấp giọng nói câu "Cảm ơn."
Tài xế tức khắc cười đến nheo lại đôi mắt: "Không khách khí không khách khí."
Bên kia Lục mụ mụ cũng không phát giác nơi nào có vấn đề.
Tuy rằng tài xế đã quên mở cửa xe cho nàng, nhưng nữ nhi nàng như vậy chọc người trìu mến, ai đối nàng tốt cũng đều là đương nhiên.
Về đến nhà, chờ Lục Quy Lan là một bàn phong phú cơm trưa.
Lục ba ba đang cùng Lục tiểu đệ ở cửa sổ sát đất trên thảm chơi Lego, nghe được tiếng xe hơi vào sân, Lục ba ba cười nói: "Kiêu Mân, đi, đi nghênh đón mụ mụ cùng tỷ tỷ."
Lục Kiêu Mân năm nay lên lớp , dung mạo văn nhã tuấn tú, nghe vậy trong mắt phượng hiện lên không vui, không tình nguyện mà buông đồ chơi trong tay đứng lên cùng Lục ba ba đi đến trước cửa.
Lục Kiêu Mân khuôn mặt nhỏ căng chặt.
Lục Quy Lan luôn là dùng ánh mắt thù hận âm hiểm mà nhìn chằm chằm hắn, cho nên hắn không phải thực thích tỷ tỷ của mình.