Edit: An Tĩnh
Trung tuần tháng ba, Tam Trung tổ chức lễ tuyên thệ một trăm ngày cho khối mười hai. Nhưng chính xác mà nói thì chỉ còn hơn ngày nữa là đến kì thi đại học rồi.
Vân Nê vẫn đại diện cho ban tự nhiên lên sân khấu phát biểu nhưng bài phát biểu lần này là do cô tự viết.
Vì mới khai giảng không bao lâu thì kết quả cuộc thi Phương Miểu tham gia lúc trước đã được công bố. Cô ấy giành được hạng nhất trong nhóm sinh học nên bây giờ đang bận rộn chuẩn bị cho suất tuyển thẳng của mình. Hơn nữa bây giờ cô bạn cũng rất ít khi đến trường học.
Ngày xuân uể oải ngày thu thèm ngủ, ánh mặt trời giữa trưa khiến con người ta mơ màng buồn ngủ. Chương trình của lễ tuyên thệ một trăm ngày vừa dài dòng vừa nhạt nhẽo, Vân Nê đứng trong đám người, cúi đầu ngáp mấy cái liền.
Điện thoại trong túi rung lên hai tiếng.
Cô ngẩng đầu nhìn thầy chủ nhiệm đang đi lại ở khu vực gần đó rồi vội chỉnh điện thoại về chế độ im lặng. Đến khi phát biểu xong mới đi đến một chỗ khuất xem thử.
Lý Thanh Đàm gửi tin nhắn đến.
[Tối nay chị ăn ở căng tin sao?]
[Ừm.]
Vân Nê vội vã quay về hàng của lớp mình sau khi đã trả lời tin nhắn xong.
Cô không quá thân thiết với các bạn học trong lớp nên gần đây Phương Miểu không đến lớp thì cô lại trở về trạng thái lẻ loi một mình như hồi năm lớp mười.
Ba tuần trước, Vân Nê đến nhà ăn ăn cơm như mọi ngày. Những người khác đều có nhóm bạn đi cùng nên trông dáng vẻ cô đơn chiếc bóng của cô càng thêm rõ ràng hơn.
Không ai giữ chỗ giúp, mọi lần cô đều mua mang về phòng học ăn. Thế nhưng ngày hôm đó vì quá đông người nên dì làm việc quên bỏ túi cho cô. Khi ấy phía sau vẫn còn có người đang đứng xếp hàng, vì vậy cô không nói gì cả mà bưng đĩa thức ăn đi ra tìm vị trí ngồi.
Lúc đó đang là giờ cơm, trong nhà ăn tấp nập người qua lại. Để tìm được một chỗ ngồi trống còn khó hơn cả lên trời.
Vân Nê đi về phía trước dọc theo hành lang và vô tình gặp được Tưởng Dư mới vừa mua nước xong ở cửa siêu thị. Sau khi biết cô không tìm được chỗ ngồi thì bèn đưa cô đến chỗ của họ.
Tưởng Dư và nhóm bạn của cậu đã ăn xong, vốn định mua nước xong sẽ đi nhưng cậu thấy thấy Vân Nê chỉ có một mình nên lại ngồi xuống với cô.
“Các cậu đi về trước đi.” Tưởng Dư nói với bạn học: “Lát nữa tớ đến sân bóng tìm các cậu.”
Đối phương nháy nháy mắt và nở nụ cười tinh ranh: “Được được, vậy đàn chị, bọn em đi trước nha.”
Vân Nê ngẩng đầu lên đáp lại, sau đó nhìn Tưởng Dư nói: “Chị ăn xong nhanh lắm, em đi với bạn đi, không cần để ý đến chị.”
“Không sao, dù gì về đó cũng chơi thôi à.” Nói rồi Tưởng Dư lại hỏi: “Sao hôm nay chị đến nhà ăn một mình vậy, đàn chị Phương Miểu đâu ạ?”
“Cậu ấy đang chuẩn bị cho suất tuyển thẳng nên gần đây không đến trường học.”
Tưởng Dư chồng hai tay lên nắp chai nước suối rồi đặt cằm lên đó, tò mò hỏi: “Vậy sao chị không đi cùng những bạn học khác.”
“Chị không thân thiết với những người khác trong lớp.” Vân Nê không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nên thuận miệng hỏi: “Mà sao hôm nay em đi một mình vậy, Lý Thanh Đàm đâu?”
“Cậu ấy à.” Tưởng Dư ngồi thẳng dậy: “Chị cậu ấy đến thăm nên hai người họ ra ngoài ăn cơm rồi.”
Vân Nê gật đầu, sau đó tăng tốc độ ăn cơm. Đến khi ăn xong, cô và Tưởng Dư cùng đi ra khỏi nhà ăn. Trong lúc đi, cô không quên nói: “Hôm nay cảm ơn em nha.”
“Xời.” Tưởng Dư cười nói: “Đàn chị à, chị đừng khách sáo như vậy, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Hai người vừa đi vừa nói. Lúc đến gần khu nhà dạy học mới tách ra, Tưởng Dư đến sân bóng chơi bóng, còn Vân Nê thì quay về phòng học. Tất cả đều giống như những ngày bình thường khác.
Nhưng đến khi tiết tự học tối kết thúc, Tưởng Dư đột nhiên nhắn tin hẹn Vân Nê trưa mai gặp nhau tại nhà ăn.
Cô nghĩ rằng có chuyện gì đó nên không từ chối.
Ngày hôm sau, Vân Nê tan lớp trễ mấy phút nên lúc đến nhà ăn thì Tưởng Dư đã gọi cơm cho cô sẵn rồi. Đi cùng còn có cả Lý Thanh Đàm.
Cô ngồi xuống đối diện hai người họ, khó hiểu hỏi: “Hai đứa tìm chị có chuyện gì không?”
Lý Thanh Đàm im lặng khều khều ớt xanh trong đĩa, còn Tưởng Dư thì ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Em sắp lên lớp mười hai rồi nên muốn học tập cho giỏi. Nhưng khổ cái là không tìm được phương pháp học tập thích hợp, em thấy thành tích của chị rất tốt, thế là muốn tìm chị học hỏi chút ạ.”
“….” Vân Nê: “Em nghiêm túc sao?”
“Dĩ nhiên ạ!” Tưởng Dư gãi mặt rồi nói: “Trong lớp em không phải học sinh giỏi gì, bây giờ muốn nghiêm túc học mà sợ người khác chê cười. Nhưng đàn chị cứ yên tâm, em sẽ không làm chậm trễ thời gian của chị đâu ạ. Chỉ cần mỗi lúc ăn cơm, chị chia sẻ đôi chút về việc học hành bình thường của chị cho em biết là được rồi.”
Vân Nê do dự một hồi vẫn đồng ý: “Được rồi.”
“Vậy sau này chúng ta sẽ gặp nhau ở đây vào buổi trưa và lúc sẩm tối nha, chị thấy có được không?”
“Được chứ.”
Bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày Vân Nê và hai người họ sẽ gặp nhau tại nhà ăn. Cũng kể từ hôm ấy trở đi, Vân Nê không còn phải ăn cơm một mình nữa.
…
Sẩm tối lúc tan học, giáo viên hóa lại kéo dài thời gian. Lúc Vân Nê ra khỏi phòng học thì nhận được tin nhắn Lý Thanh Đàm gửi đến.
[Vị trí cũ nhé.]
Cô không trả lời tin nhắn mà chỉ tăng tốc đi nhanh xuống lầu.
Vị trí cũ Lý Thanh Đàm nói nằm ở gần cửa vào siêu thị. Tưởng Dư và bà chủ siêu thị đã quen biết nhau. Có lúc họ không kịp đến thì bà chủ sẽ để một ít đồ ăn sẵn trên bàn rồi chờ họ đến mới đưa đồ đến.
Buổi tối Vân Nê không muốn ăn gì nên chỉ gọi một phần mì trứng gà. Lúc bưng mì đến ngồi xuống, hai người Lý Thanh Đàm và Tưởng Dư mới chỉ bắt đầu cầm đũa lên.
Trong lúc đang ăn, Tưởng Dư có nhắc đến chuyện ngày kỷ niệm thành lập trường tháng sau, nói được một nửa mới nhớ: “À đúng rồi, lớp mười hai các chị không được tham gia đêm liên hoan mừng ngày kỷ niệm thành lập trường ha.”
Tam Trung được xây dựng rất nhiều năm rồi, ngày tháng hằng năm chính là ngày kỷ niệm thành lập trường. Vào ngày đó, nhà trường sẽ chi tiền tổ chức một bữa tiệc tối dành cho lớp mười và lớp mười một. Người tham dự không chỉ có học sinh hai khối này mà còn có những cựu học sinh của khóa trước quay về thăm trường cũ.
Nhưng những cái này đều chẳng liên quan gì đến lớp mười hai cả.
Vân Nê ngẩng đầu hỏi: “Các em có tham gia không?”
“Em và Lý Thanh Đàm có tham gia.” Tưởng Dư ra vẻ bí mật: “Nhưng mà cụ thể là biểu diễn cái gì thì bây giờ vẫn phải giữ bí mật.”
“Được rồi.”
“Chị có muốn đến xem bọn em biểu diễn không? Đến lúc đó em bảo bạn giữ thêm một tấm vé cho chị.”
Vân Nê: “Nếu ngày đó rảnh rỗi chị sẽ đến.”
“Được, tạm thời nói thế đã.” Tưởng Dư ăn xong trước, sau đó đứng dậy đi mua nước.
Vân Nê cũng không ăn nổi nữa nên bèn ngừng đũa rồi ngồi tại chỗ.
Lý Thanh Đàm nhìn nửa tô mì còn dư của cô, hỏi: “Chị chỉ ăn như vậy thôi sao?”
“Ừm, hôm nay chị không đói lắm.” Thật ra thì Vân Nê có hơi tò mò không biết cậu và Tưởng Dư sẽ biểu diễn tiết mục gì. Thế là cô thử hỏi thăm cậu.
Ai ngờ Lý Thanh Đàm và Tưởng Dư đều kín miệng như nhau: “Giữ bí mật ạ.”
“…”
Cậu bật cười: “Ngày đó chị đến xem là biết ngay thôi mà.”
“Được rồi.” Nhưng Vân Nê vẫn muốn hỏi tiếp, sao em lại tham gia hoạt động này. Dù gì thì Lý Thanh Đàm trong ấn tượng của cô vốn là một người không thích xuất đầu lộ diện trước đám đông.
Nhưng cô còn chưa hỏi về vấn đề này thì Tưởng Dư đã quay lại.
Thế là cô không tìm được cô hội để mở lời nữa.
Nửa tháng sau, Vân Nê càng bận rộn hơn. Hai ngày một bài kiểm tra nhỏ, ba ngày một kì thi lớn. Có mấy lần không kịp đến nhà ăn thì Lý Thanh Đàm sẽ bỏ hộp đưa đến cho cô.
Cũng trong khoảng thời gian đó cô mới nhận ra chuyện Tưởng Dư tìm mình hỏi về phương pháp học tập chỉ là mượn cớ. Hai người họ chỉ không muốn để cô phải ăn cơm một mình mà thôi.
Sau khi tuần thi cuối cùng trước tiết thanh minh kết thúc, Vân Nê vẫn thu dọn bài thi rồi chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm như mọi ngày. Nhưng còn chưa ra khỏi cửa thì đã bị Lưu Nghị Hải gọi lên văn phòng.
Tay cô cầm chặt điện thoại trong túi, trên đường đi vốn muốn tìm một cơ hội để nói với Lý Thanh Đàm nhưng đến khi vào văn phòng rồi cô vẫn không tìm được cơ hội làm điều đó.
Lưu Nghị Hải đặt đống bài thi mới thu lại lên bàn, đi đến máy lọc nước uống một ly cho nhuận giọng. Sau đó nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Có phải em đang yêu đương không?”
“Dạ?”
Vân Nê hơi kinh ngạc trước câu hỏi đột ngột này.
“Gần đây có học sinh báo với chủ nhiệm Vu rằng em và cậu học sinh lớp mười một Lý Thanh Đàm đó đang hẹn hò. Thậm chí còn có người nhìn thấy hai em đi riêng với nhau không chỉ một lần.”
Lưu Nghị Hải nói tiếp: “Thầy hiểu rõ nhân phẩm và tính cách của em nên thầy không nói vòng vo với em, cũng không tìm người khác để kiểm chứng chuyện này. Nhưng thầy hy vọng em phải nói thật với thầy, có phải em và em ấy đang hẹn hò yêu đương không?”
Vân Nê mím môi đáp: “Không có ạ.”
“Nếu em đã nói không có thì thầy xem như em không có. Nhưng thầy vẫn nhắc lại câu nói kia, bây giờ em đã học lớp mười hai, trong lòng em phải cân đo đong đếm xem chuyện nào nên làm và chuyện này không nên làm. Hơn nữa, hộ tịch của Lý Thanh Đàm không ở đây. Lên lớp mười hai em ấy sẽ quay về nơi ban đầu. Với xuất thân và gia cảnh của em ấy thì dù không cố gắng phấn đấu, con đường tương lai của em ấy vẫn bằng phẳng dễ đi. Nhưng em không giống em ấy, em cần phải thi vào đại học mới đi tiếp được. Thầy không muốn vào lúc này đây em sẽ gặp phải sai lầm.”
Giọng nói của Lưu Nghị Hải vô cùng nghiêm nghị: “Khoảng thời gian này em đừng lui tới với em ấy nữa. Thầy sẽ giải thích với chủ nhiệm Vu. Không bao lâu nữa là đến kì thi đại học rồi, đừng suy nghĩ đến những chuyện vô bổ, biết không?”
Cô cụp mắt, bình tĩnh đáp lại: “Em biết rồi ạ.”
Sau khi ra khỏi văn phòng, Vân Nê đứng ở hành lang không một bóng người qua lại. Cô lấy điện thoại trong túi ra thì thấy Lý Thanh Đàm gửi cho mình mấy tin nhắn.
[Hôm nay vẫn ở vị trí cũ nhé, nhưng có thể em và Tưởng Dư sẽ đến trễ chút á. Chị cứ đến đó ăn trước đi.]
[?]
[Chị đang thi ạ, sao không thấy đến.]
[Em có mua cho chị một phần bún gạo đó, thấy chị không có trong phòng học nên em để trên bàn. Chị mau quay về ăn đi, đừng để nó nguội sẽ không ngon đâu.]
Vân Nê trả lời từng câu một.
[Chị thi thử xong rồi.]
[Vừa nãy chủ nhiệm lớp tìm chị có chút việc nên chị phải đến văn phòng của thầy một lúc.]
[Bây giờ chị về ăn ngay.]
Câu cuối cùng còn chưa gõ xong, vẫn đang nằm trong khung soạn tin nhắn.
[Sau này chị]
Sau này cái gì.
Vân Nê không nói rõ được. Cuối cùng cô xóa từng chữ đi, bỗng có giáo viên đi lên từ phía đối diện, cô vội cất điện thoại đi rồi bước nhanh đi xuống lầu.
Quay về phòng học, cô nhìn thấy hộp bún gạo Lý Thanh Đàm để trên bàn học của mình. Vân Nê mở hộp ăn được hai miếng, cảm giác buồn khổ bất chợt trào dâng một cách mạnh mẽ trong lòng cô.