Edit: An Tĩnh
Gần mười ngày rồi Vân Nê không gặp Lý Thanh Đàm, bây giờ đột nhiên nhìn thấy nên cô vẫn hơi ngơ ngác. Đến khi kịp phản ứng lại thì mới phát hiện hình như cậu có gầy đi rồi.
Cô kinh ngạc, không biết tại sao mình lại chú ý đến một chi tiết nhỏ như vậy. Vân Nê vô thức bấu ngón tay, cố bình tĩnh đáp một tiếng “Ồ”.
Lý Thanh Đàm không chú ý đến sự khác thường của cô, “Mấy ngày nay chị ổn không?”
“Ổn lắm.” Vân Nê nhớ đến việc tối nào mình cũng ngồi chung chuyến xe buýt với Tưởng Dư. Cô muốn hỏi thử xem có phải cậu sắp xếp không, nhưng lại sợ đó là do cô tự mình đa tình, nghĩ ngợi một hồi vẫn không nói chuyện này ra.
“Chị không nói chuyện bên trường nghề cho cảnh sát đó chứ?”
“Không có.” Vân Nê nghiêng đầu nhìn cậu: “Em định giải quyết chuyện này thế nào?”
Lý Thanh Đàm cười nói: “Chờ giải quyết xong sẽ nói với chị.”
“….”
Hai người không trò chuyện với nhau quá lâu, các bạn học lớp Vân Nê chạy m xong, tụm năm tụm ba ngã quỵ trên sân cỏ. Bên lớp Lý Thanh Đàm cũng gọi cậu về tập hợp.
Cậu đáp lời, sau đó nói với Vân Nê: “Vậy em đi về trước nha.”
Cô gật đầu, không nói gì nữa.
Tiết thể dục kết thúc, Vân Nê và Phương Miểu đi ngang qua sân bóng rổ. Lý Thanh Đàm đang ngồi nghiêng người hướng về phía cửa ra vào ở băng ghế trong góc sân bóng.
Cậu ngửa đầu uống nước, yết hầu nhô ra. Đường nét từ cằm xuống cổ vô cùng rõ nét.
Có hai nữ sinh đẩy nhau đi đến chỗ trống bên cạnh cậu và ngồi xuống, cậu lập tức đứng phắt lên hệt như bị cái gì dọa sợ vậy.
Động tác và sắc mặt đều tràn đầy vẻ hoảng hốt.
Vân Nê không nhịn được, cúi đầu xuống cười một tiếng, Phương Miểu lẩm bẩm: “Cậu cười cái gì vậy?”
Cô thôi cười, không nhìn về hướng kia nữa, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Vân Nê và Phương Miểu đi ra ngoài trường ăn cơm tối.
Trên đường quay về, cô thuận đường ghé đến quán BBQ nơi mình làm thêm. Lần này cô bị thương nên đành phải ngừng công việc dạy kèm tại nhà và ở quán này.
Bây giờ tay cô đang bị thương, không thể lành lại trong khoảng thời gian ngắn được, chắc chắn sẽ không thể làm nổi công việc ở quán BBQ nữa. Cộng thêm việc Vân Liên Phi biết chuyện cô đang làm thêm vào buổi tối, ông không đồng ý nên Vân Nê quyết định hôm nay đến đây để thôi việc.
Khách đến ăn vào lúc sẩm tối không quá nhiều, bà chủ vừa nghe nói cô muốn từ chức, mặc dù than phiền nhưng vẫn đưa tiền lương đầy đủ cho cô.
Vân Nê cảm thấy có lỗi, nghĩ hay là trừ bớt chút tiền lương cũng được.
Bà chủ nói: “Thôi bỏ đi, con đã bị thương như vậy rồi, dì cũng không thể trừ tiền con được. Sau này cẩn thận hơn nhé.”
“Cảm ơn dì Dương ạ.”
Bà chủ xua tay: “Được rồi, về sớm đi, dì còn phải làm việc.”
Đi ra khỏi quán, Phương Miểu đứng chờ ven đường vội chạy đến, “Sao rồi, lấy được tiền không?”
“Lấy được rồi.” Vân Nê khẽ thở dài: “Bà chủ là người rất tốt, không trừ tiền tớ, cũng không nói gì.”
“Vậy là được rồi.” Cô ấy khoác cánh tay trái của Vân Nê theo thói quen, mới vừa chạm vào đã nghe cô kêu “ui da”.
Cô ấy vội nói: “Trời ạ, tớ quên cánh tay cậu đang bị thương, không sao chứ?”
Vân Nê chậm rãi đáp: “Không sao, đi thôi.”
Phương Miểu sợ đụng vào vết thương của cô nên đi vòng qua bên phải: “Bây giờ cậu ở nhà một mình có được không? Nếu không được thì buổi tối tớ đến nhà cậu nha.”
Vân Nê cười: “Không cần đâu, tớ ở một mình được mà.”
Hai người cười cười nói nói đi về trường. Lúc băng qua đường, Phương Miểu vô tình nhìn thấy một nam sinh trong đám đông, mặc đồng phục trường Tứ Trung. Trên gò má và bên miệng cậu chàng đều có vết thương.
Cô định chỉ cho Vân Nê thấy nhưng vừa quay đầu thì bóng dáng kia lại không thấy đâu nữa.
Vân Nê nghi ngờ nói: “Sao vậy?”
“Hình như vừa rồi tớ nhìn thấy nam sinh đưa trái cây cho cậu đấy.” Phương Miểu cau mày: “Nhưng vừa quay đầu đi thì người kia cũng không ở đó nữa.”
“Hửm?” Nghe cô ấy nói vậy, Vân Nê cũng quay đầu nhìn vào đám đông.
Phương Miểu thôi nhìn: “Cũng không phải chuyện lớn, tớ thấy cậu ta mặc đồng phục Tứ Trung, với gương mặt đó thì không thể nào không có tiếng tăm trong trường được, để lần sau tớ tìm bạn hỏi thử xem sao.”
“Được.”
…
Buổi tối lớp hai có một bài kiểm tra tiếng Anh nhỏ. Cả ba tiết tự học đều ngồi làm bài thi. Vân Nê trong bất hạnh lại cảm thấy vui mừng vì mình chỉ bị thương cánh tay trái.
Hết giờ học, Phương Miểu thu dọn cặp sách giúp cô rồi nói: “Đi thôi.”
Trường học xảy ra chuyện học sinh bị đánh nên gia đình Phương Miểu đã sắp xếp tài xế đưa đón cô ấy mỗi ngày, nhưng nhà cô ấy và Vân Nê thì lại ở hai hướng khác nhau.
Trước kia cô bạn đã từng đề cập đến chuyện đưa cô về nhà nhưng Vân Nê từ chối.
Hai người đi đến cổng trường học, Vân Nê đi về hướng trạm xe buýt. Mấy buổi tối trước, lúc cô đến trạm thì Tưởng Dư đã đứng sẵn ở đó chờ xe rồi.
Nhưng tối nay cậu ấy không có ở đây.
Bầu trời đêm đông tối hơn hẳn so với những mùa khác. Lý Thanh Đàm mặc cả cây đen đứng ở trạm xe buýt, tay phải đút trong túi quần dài, một tay khác để bên ngoài, đầu ngón tay đỏ lên vì gió lạnh.
Cậu đang cúi đầu nhìn điện thoại. Cổ thon dài hở ngoài trời, nhìn vào đã khiến người ta cảm thấy lạnh thay rồi.
Có lẽ cậu chú ý đến gì đó, Vân Nê còn chưa đến gần mà cậu đã ngẩng đầu nhìn về hướng cô, sau đó thả điện thoại vào trong túi.
“Đàn chị.” Lúc cậu nói chuyện, hơi nóng phả ra từ miệng.
Vân Nê đáp lời, đi về phía trước mấy bước rồi đứng vào vị trí cậu vừa đứng. Cô định hỏi gì đó nhưng không biết phải hỏi thế nào.
Đến khi xe tới, Lý Thanh Đàm theo cô lên xe.
Thời điểm này trên xe không có nhiều người lắm, Vân Nê và cậu ngồi ở hàng ghế thứ hai. Khung cảnh đường phố ngoài cửa sổ lao vút qua, bánh xe cuốn bay lá khô ven đường.
Cô tháo bao tay và khăn choàng rồi đặt trên đùi, bấu ngón tay một hồi mới hỏi cậu: “Có phải em bảo cậu bạn Tưởng Dư đó đến không?”
Lý Thanh Đàm không chối: “Em lo người bên trường nghề sẽ đến gây chuyện với chị. Dù sao lần trước họ đã đánh —-“ Lúc nói đến đây, giọng cậu sa sầm, “Lúc đánh chị, Chung Diễm ra mặt cứu chị, chọc đến đám người đó là phiền phức rồi.”
Từ sau khi Vân Nê xảy ra chuyện, Lý Thanh Đàm không giây phút nào không hối hận ngày đó mình đã xía vào chuyện hư hỏng của Chung Diễm.
Giá như ngày đó cậu chạy đến cổng trường nhanh hơn cô, giá như cậu nhìn thấy tin nhắn của cô sớm hơn.
Nhưng thế gian này làm gì có nhiều giá như thế chứ, làm sao trả lại được những hối hận không cách nào quên được và nỗi đáng tiếc canh cánh trong lòng được đây.
…
Vân Nê nói: “Vậy em nói cảm ơn cậu ấy giúp chị.”
Lý Thanh Đàm bật cười, đúng là vạn vật trên đời đều chẳng đẹp bằng gương mặt mỗi khi cười lên cười cậu, “Em bảo cậu ta đến, sao chị không cảm ơn em chứ? Đàn chị, chị quá nặng bên này nhẹ bên kia rồi đó.”
Vân Nê há miệng, thôi được.
“Chị cũng cảm ơn em.” Cô nói như vậy.
Lý Thanh Đàm hừ một tiếng không nặng không nhẹ, quay đầu đi không nhìn cô nữa. Dường như lúc này Vân Nê mới cảm giác được cậu có sự đáng yêu và ngây thơ của đúng lứa tuổi mình.
Cô cũng không nói chuyện nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Song bên miệng là nụ cười nhạt.
Xe buýt dừng rồi lại đi. Lúc xe dừng lần thứ ba, Vân Nê và Lý Thanh Đàm một trước một sau xuống xe. Bây giờ đã sắp tròn giờ, chỉ có lác đác vài người ở cổng tiểu khu.
Vân Nê hỏi Lý Thanh Đàm về bằng cách nào.
Hai tay cậu đều đút vào trong túi áo khoác, giấu cằm vào trong cổ áo khoác chưa kéo lên hết, mặt mày sắc sảo rõ nét, “Chắc là em sẽ gọi xe.”
“Em ở đâu?”
Lý Thanh Đàm vừa định nói chỗ ở của mình nhưng lại thay đổi ý định, suy nghĩ một lúc mới nói: “Em ở chỗ Tưởng Dư, ngay gần Tam Trung á.”
“Vậy trên đường về em phải chú ý an toàn đó.” Vân Nê nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Bây giờ chị không làm thêm vào buổi tối nữa, hết giờ học sẽ về nhà luôn, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Ý của những lời này chính là sau này em không cần đưa chị về nữa.
Cô sợ Lý Thanh Đàm suy nghĩ nhiều, giải thích: “Chị cảm thấy em chạy tới chạy lui thế này có hơi phiền phức, còn làm trễ thời gian của em nữa.”
“Không trễ.”
“Hả?”
“Không trễ thời gian.” Lý Thanh Đàm nói: “Chờ qua chuyện này đi, ít nhất phải đến khi giải quyết xong xuôi thì em mới yên tâm được.”
Trong lòng Vân Nê cảm thấy ấm áp nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy không khí hơi kỳ lạ. Cô giơ tay gãi gãi mặt, nói một cách khô cằn: “Vậy…. Vậy em nhớ chú ý an toàn khi về nha.”
“Em biết rồi, chị mau đi vào đi.”
“Ừm.”
Lý Thanh Đàm nhìn Vân Nê đi vào tiểu khu rồi mới xoay người đi đến ven đường bắt một chiếc taxi. Sau khi lên xe, cậu gửi tin nhắn cho Tưởng Dư.
[Gần đây tớ dọn đến ở cùng với cậu.]
Tưởng Dư trả lời tin nhắn rất nhanh.
[Sao thế? Thất bại ở chỗ đàn chị nên định đến chỗ tớ tìm sự an ủi à?]
[…..]
[Đến đi đến đi, đã làm ấm chăn cho cậu rồi đây nà (/nham hiểm/)]
Tớ ngủ ở ghế sofa, cảm ơn.
[(/Mỉm cười/)]
…
Vân Nê về đến nhà, rửa mặt đơn giản, sau đó ngồi bên cạnh bàn tính tiền lương mình đã nhận được hôm nay. Tính tính một lúc nhưng cô cứ thất thần nghĩ đến chuyện khác.
Một chuyện có thể làm xong trong mấy phút mà cô phải mất đến nửa giờ mới giải quyết xong xuôi.
Ngày mai là thứ bảy, lúc trước vì bị thương nên cô còn thiếu hai tuần dạy kèm. Trình Vân Hoa biết cô xảy ra chuyện từ chỗ Dương Vân, hiện tại bà không ở Lư Thành nhưng vẫn dặn dò Dương Vân mua một ít đồ bổ.
Ban ngày Vân Nê đã điện thoại cho Trình Vân Hoa nói thứ bảy này mình có thể đến dạy học cho Tống Chi.
Trình Vân Hoa hỏi han quan tâm mấy câu, nói chuyện học thêm không cần gấp gáp, song Vân Nê nghĩ cũng sắp đến cuối kì rồi nên nhất quyết muốn đến dạy.
Vào lúc này, Vân Nê đã tính toán xong, lấy sổ ghi chép dạy học của Tống Chi ra, tìm được tiến độ học tập lần trước. Sau đó cô bắt đầu sắp xếp nội dung cho ngày mai.
Cô viết một hồi, đến lúc chuẩn bị đi rót nước thì điện thoại nhận được một tin nhắn QQ.
Là của Lý Thanh Đàm gửi đến.
[Đàn chị, ngủ ngon.]
Vân Nê nhìn chằm chằm trong chốc lát, rồi cũng nhắn lại một câu ngủ ngon. Nhưng sau khi gửi tin nhắn xong, cô chẳng cách nào viết tiếp được nữa.
Quẹt quẹt bút mấy cái qua loa, cuối cùng cô đứng dậy tắt đèn đi ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Vân Nê ít khi ngủ quên, hơn nữa ánh mặt trời chiếu vào trong phòng. Cô vừa tỉnh dậy, mơ mơ màng màng đứng lên đi đánh răng rửa mặt.
Xem thời gian thì mới chỉ giờ rưỡi, đây là lúc quá trễ để ăn sáng nhưng cũng quá sớm để ăn trưa.
Cô đọc sách một lúc, đến khi hơn mười một giờ mới ra cổng tiểu khu ăn tô mì, sau đó đến trạm xe buýt ngồi xe đến nhà họ Tống.
Trình Vân Hoa và chồng đang đi công tác ở ngoại thành, trong nhà chỉ có hai anh em họ.
Tuần trước Tống Chi mới kết thúc kỳ thi hàng tuần. Bây giờ Vân Nê cho cô bé làm những đề bài đã bỏ trống, thuận tiện xem lại bài kiểm tra giúp cô bé luôn.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh “xoẹt xoẹt” của đầu bút di chuyển trên mặt giấy.
Tiếng mở cửa và nói chuyện từ bên ngoài truyền vào một cách rõ ràng, Tống Chi dừng bút, “Hình như là anh Thanh Đàm đến, em ra xem chút nhé.”
Vân Nê không ngẩng đầu lên nói: “Em đi đi.”
Cửa mở ra, Tống Chi chỉ tiện tay đẩy lại, tạo ra một khe hở không nhỏ. Vân Nê nghe Tống Chi gọi cậu “anh Thanh Đàm,” sau đó nghe cậu “Ừ” một tiếng.
Cô cầm bút, ánh mắt tập trung nhìn bài thi, chữ viết và con số xen kẽ nhau trên giấy nhưng không cách nào ghép lại và hiểu được ý nghĩa trong đó.
Một lúc sau, có người gõ cửa phòng.
Vân Nê quay đầu lại, Lý Thanh Đành đang đứng ở cửa, mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần thể thao legging màu xám tro. Cổ áo phông hơi rộng làm lộ một bên xương quai xanh của cậu.
Cậu vẫn có dáng vẻ lười biếng như trước, gọi cô: “Đàn chị.”
Vân Nê đáp, Tống Chi đi vệ sinh xong cũng quay lại, chui vào phòng từ khe hở bên cạnh cậu rồi giả vờ như phải đóng cửa: “Anh đi ra ngoài đi, đừng làm phiền chị em em học tập.”
Lý Thanh Đàm thôi nhìn, cong ngón tay gõ lên trán cô bé: “Đồ nhóc con.”
Cửa đóng lại, tiếng động bên ngoài cũng nhỏ hơn.
Vân Nê cúi đầu khẽ thở dài, xóa bỏ những tâm tư lung tung kia đi và tập trung vùi đầu vào việc dạy kèm.
Lúc trước cô còn thiếu mấy buổi học nên hôm nay tăng thêm một giờ đồng hồ, giúp Tống Chi sửa hết một tờ bài thi toán rồi mới đi.
Trời mùa đông tối nhanh, mới sáu giờ có lẻ mà bên ngoài đã sáng đèn.
Lúc Vân Nê đi ra khỏi phòng, Lý Thanh Đàm và Tống Nghiêu đang ngồi trong phòng khách xem trận đấu bóng rổ. Cậu nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu nhìn qua, “Kết thúc rồi à?”
“Ừm.”
Cậu nói: “Em gọi đồ ăn bên ngoài, chị ăn cơm tối xong hẵng đi.”
Cô từ chối theo bản năng: “Không cần đâu.”
“Em đã đặt bốn phần rồi.” Lý Thanh Đàm cầm điện thoại lên xem: “Còn mấy phút nữa là đến rồi, nếu chị có chuyện thì có thể mang theo vừa đi đường vừa ăn.
Đã nói đến nước này thì Vân Nê cũng không tiện từ chối nữa, “Vậy cảm ơn em nhiều.”
Cậu cười một tiếng: “Không có gì.”
Tống Chi ở trong phòng nghe thấy tiếng, vội chạy đến tìm Vân Nê nhờ xem một tờ bài thi vật lý nữa, “Thứ hai giáo viên sẽ gọi lên bảng giải, chị giúp em với.”
Lý do này nghe có hơi quen tai nhỉ, nhưng Vân Nê không nghĩ gì nhiều, đi vào phòng với cô bé.
Mới làm được một đề, Lý Thanh Đàm đã đến gõ cửa gọi ra ăn cơm. Vân Nê dừng bút nói: “Ăn cơm trước đã, lát nữa chị dạy em tiếp.”
“Được ạ.”
Tống Nghiêu đã mở đồ ăn đóng hộp ra và bày sẵn trên bàn, rồi đến phòng bếp lấy bốn cái chén sạch, sau đó bốn người cùng ngồi xuống bàn.
Thật ra Vân Nê không muốn ăn lắm nên tốc độ ăn rất chậm.
Trong lúc ăn toàn là tiếng cãi vả của Tống Nghiêu và Tống Chi, thỉnh thoảng Lý Thanh Đàm mới đáp đôi câu. Ánh mắt cậu luôn nhìn về phía cô, thấy cô không động đũa mấy, lập tức đặt một hộp canh gà xuống trước mặt cô.
Vân Nê ngẩng đầu lên nhưng cậu đã nhìn sang chỗ khác mất rồi.
Một bữa ăn hơn nửa giờ đồng hồ, Lý Thanh Đàm và Tống Nghiêu dọn dẹp bàn. Còn Tống Chi thì đem bài thi ra phòng khách, vừa xem tivi vừa làm.
Gần tám giờ tối Vân Nê mới ra khỏi nhà họ Tống.
Lý Thanh Đàm chỉ thuận đường đi xuống vứt rác nhưng vẫn đưa cô đến trạm xe buýt, trước khi đi còn dặn dò: “Đến nhà thì gửi tin nhắn cho em.”
Vân Nê gật đầu.
Cậu lấy một hộp sữa tươi trong túi ra đưa cho cô, “Buổi tối thấy chị không ăn nhiều, cầm uống trong lúc đi đường nhé.”
“Cảm ơn em.” Vân Nê nhận lấy, sữa bò luôn được cất kỹ trong túi áo nên vẫn hơi âm ấm. Đầu ngón tay cô vô tình chạm phải ngón tay cậu.
Mí mắt cô đột nhiên giật một cái, ngượng ngùng rời mắt đi, “Vậy chị đi trước.”
“Được.” Dường như Lý Thanh Đàm không phát hiện ra gì cả, rút tay đút vào trong túi. Chờ cô lên xe rồi mới xoay người rời đi.
Trên đường trở về, Lý Thanh Đàm nhận được một cuộc gọi. Sau khi nghe đối phương nói xong, cậu không có phản ứng gì lớn, chỉ lạnh nhạt nói: “Vậy để bọn nó đến đi.”
…
Hết cuối tuần, vì sắp đến kì thi chung giữa bốn trường nên không khí học tập của lớp mười hai, thậm chí là toàn bộ các khối lớp khác đều trở nên khẩn trương hơn trước kia rất nhiều.
Rất ít khi có người đi đi lại lại trong giờ học, rót nước hay đi vệ sinh cũng âm thầm không tạo tiếng động.
Buổi chiều sau khi hai tiết toán liên tiếp kết thúc, Vân Nê gục xuống bàn ngủ bù. Lúc đang nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy điện thoại để trong hộc bàn rung lên hai cái.
Cô thật sự mệt, không có tinh thần làm gì cả, ngủ đến lúc vào học mới tỉnh lại. Đang học giữa chừng thì bất chợt nhớ đến chuyện điện thoại, cô tranh thủ lúc giáo viên không chú ý mới lấy ra xem thử.
Lý Thanh Đàm: [Đàn chị.]
Lý Thanh Đàm: [Tối nay tan học chúng ta đi cổng Bắc nha.]
Tam Trung phía trước hướng Bắc, phía sau hướng Nam. Đối diện cổng phía Nam là đường cái và Tứ Trung, cổng Bắc thì xa hơn chút. Ngoại trừ học sinh và giáo viên ở tiểu khu phía sau thì bình thường đại đa số học sinh đều đi cổng Nam.
Vân Nê đang định hỏi sao vậy nhưng giáo viên tiếng Anh đã chú ý đến bên này. Cô vội vàng trả lời được, sau đó ném điện thoại vào trong hộc bàn, cầm bút bắt đầu làm bài.
Mấy ngày nay, sau khi tan học Lý Thanh Đàm luôn ngồi xe buýt đưa cô đến cổng tiểu khu như bình thường, sau đó lại quay về chỗ ở gần trường học.
Vân Nê đã thương lượng với cậu, không cần đưa cô về mỗi ngày. Lý Thanh Đàm ngoài miệng thì đáp ứng nhưng đến tối vẫn đứng chờ ở trạm xe buýt như mọi ngày.
Sau đó cô không nói gì nữa, thỉnh thoảng sẽ hỏi đám người bên trường nghề có đến gây chuyện với cậu không, hoặc cậu định giải quyết chuyện này thế nào. Song cậu luôn trả lời đánh trống lãng.
Về lâu về dài, Vân Nê cũng không hỏi tiếp, nghĩ chắc là cậu sẽ không dính vào họ nữa.
Gần tan học, Lưu Nghị Hải gọi Vân Nê lại.
Lưu Nghị Hải: “Hôm nay bên đồn công an gọi điện thoại cho thầy, tạm thời vẫn không có tung tích của mấy nữ sinh bắt nạt em. Gần đây trên đường đi học và về nhà, em phải cẩn thận nhiều hơn nhé.”
“Được, em biết rồi ạ.”
Lưu Nghị Hải lại dặn dò mấy câu, “Được rồi, về sớm đi.”
“Cảm ơn thầy Lưu.”
“Đi đi.”
Lúc Vân Nê đi ra khỏi phòng học, khu vực lớp mười hai vẫn còn khá nhiều người, có mấy phòng học kín hơn phân nửa. Cô nhớ lời của Lý Thanh Đàm, quay lưng về phía dòng người, đi đến hướng cổng Bắc nhưng được nửa đường thì gặp cậu.
Nhịp bước của cậu rất nhanh, vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại.
“Lý Thanh Đàm.” Vân Nê gọi cậu lại. Cùng giây phút đó, điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra nhìn.
Tên người gọi đến hiển thị trên màn hình là tên cậu.
Vân Nê hiểu ra, nhìn thấy bóng dáng đến gần mình, cô chủ động giải thích: “Thầy giáo bảo chị ở lại nói chuyện nên chị ra hơi muộn chút.”
Cậu buồn buồn đáp tiếng “À”.
“Lần sau chị sẽ nói trước với em.” Cô kéo kéo cổ áo, trong giọng nói vô thức mang theo sự dỗ dành cậu: “Sao hôm nay chúng ta đi cổng Bắc vậy? Không ngồi xe sao?”
“Ừm.” Cậu chỉ đáp một chữ. Hệt như một đứa trẻ vậy.
Vân Nê cúi đầu cười.
Ra đến cổng trường, Lý Thanh Đàm đi thẳng đến bên đường. Vân Nê đi theo, nhìn thấy cậu đi tới một chiếc xe máy màu đen rồi cầm lấy chiếc nón bảo hiểm cùng màu lên.
Cô đứng lại, cậu quay người đội chiếc nón bảo hiểm vào đầu cô, sau đó cụp mắt điều chỉnh độ dài quai nón giúp cô.
Ánh mắt thiếu niên nhìn xuống, lông mi rậm rạp rủ xuống, che kín cảm xúc bên trong đôi mắt. Trong lúc đó, ngón tay lạnh buốt vô tình chạm vào cằm cô.
Cô co rúm lại.
Lý Thanh Đàm ngước mắt hỏi: “Chật à?”
“Không có.” Vân Nê thản nhiên hít một hơi.
Cậu cười cười, giơ tay đẩy kính bảo vệ trước nón bảo hiểm xuống. Sau đó cậu xoay người ngồi lên xe máy, đôi chân dài chống dưới đất, “Đi thôi.”
Vân Nê ngồi lên, để chân xong xuôi rồi nhưng tay thì không biết để đâu mới được.
Lý Thanh Đàm không đội gì trên đầu, khi nói cũng chẳng quay đầu lại: “Nắm áo em đi, nếu không chị có té xuống thì em cũng mặc kệ đấy.”
“….”
Vân Nê níu lấy áo khoác của cậu, ấp a ấp úng nói: “Được rồi.”
Hình như cô thoáng nghe thấy tiếng cậu cười trong âm thanh “đùng đùng” của động cơ xe.
Lý Thanh Đàm lái xe không tính là quá nhanh nhưng vẫn tiết kiệm thời gian hơn việc chờ xe buýt. Vân Nê bước xuống xe, đưa tay cởi nón bảo hiểm. Cô nhìn mái tóc bị gió thổi rối tung và vành tai đỏ bừng của cậu, sau đó đưa nón bảo hiểm qua.
Cậu không đeo mà chỉ treo trên xe, mặc cho sự tàn phá của gió lạnh.
Mấy ngày kế tiếp Lý Thanh Đàm luôn lái xe đưa Vân Nê về nhà. Nhưng bắt đầu từ ngày thứ hai, không biết cậu đã tìm được một chiếc nón bảo hiểm khác ở đâu ra.
Vào ngày thứ bảy cuối cùng trước khi đến lễ Giáng Sinh, Lư Thành đổ một trận tuyết. Vân Nê đến dạy thêm cho Tống Chi như bình thường, vô tình nghe cô bé nhắc về chuyện sắp đến sinh nhật của Lý Thanh Đàm.
Cô tò mò hỏi: “Sinh nhật…. Của cậu ấy là ngày nào vậy?”
Tống Chi nói: “Là ngày Giáng Sinh đó chị, nhưng hình như anh Thanh Đàm không đón sinh nhật thì phải. Năm nào anh ấy cũng đến nhà ăn một tô mì trường thọ mẹ em nấu, sau đó không ăn cơm trưa mà đi luôn, không biết năm nay anh ấy định làm gì nữa.”
“Ra là vậy à.” Vân Nê cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Ngày kế tiếp, Phương Miểu hẹn Vân Nê ra ngoài dạo phố. Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ dùng, Phương Miểu đi vào trong mua đồ, cô chỉ đi theo bên cạnh ngó thứ này ngắm thứ kia.
Trên một kệ hàng có trưng một bộ ba món phụ kiện màu đen gồm khăn choàng cổ, bao tay và mũ đội.
Cô nhìn chúng chằm chằm. Phương Miểu đã tính tiền xong, quay đầu thấy cô bạn mình bị tụt lại thì vội chạy vào: “Cậu sao vậy?”
Vân Nê lấy lại tinh thần, nói: “Không sao.”
Ngày đó hai người đi dạo phố đến sẩm tối, sau đó cô và Phương Miểu vào hẻm ăn ma lạt thang []. Ăn xong thì đến trạm xe buýt, xe của Phương Miểu đến trước.
[] Ma lạt thang (麻辣烫, malatang): là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc, có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.
Cô ấy ngồi lên xe, mở cửa sổ nói: “Tớ đi trước nhé, ngày mai gặp.”
Vân Nê đứng bên ngoài, cười nói: “Ngày mai gặp.”
Sau khi xe lái đi, cô nhìn chuyến xe mình phải lên chậm rãi dừng trước mắt nhưng chỉ đứng yên tại chỗ. Một lát sau, cô quay người chạy về cửa hàng đồ dùng mình đi dạo vừa nãy.
Ba món phụ kiện kia vẫn nằm ở vị trí cũ.
Vân Nê thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lấy xuống.
Lúc tính tiền, nhân viên thu ngân cười hỏi: “Tặng bạn trai sao? Chỗ chúng tôi có bán cả hộp quà, có thể hỗ trợ gói quà giúp cô đó.”
Mặt cô nóng lên, phủ nhận: “Không phải, bỏ vào túi cho tôi là được rồi.”
Đi ra khỏi cửa hàng, Vân Nê vừa đi trên con người tấp nập người đến người đi vừa nhớ lại những lời nhân viên cửa hàng nói làm cô có cảm giác như mình đang cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay vậy.
Cô xoa xoa mặt, thở dài một hơi.
Xem như là lời cảm ơn cho sự quan tâm của cậu trong khoảng thời gian này.
…
Giáng Sinh rơi vào ngày thứ hai. Gần đến năm mới, trường học tổ chức một buổi sinh hoạt trong lễ chào cờ để nói về một số chuyện xảy ra trước đó.
Nhấn mạnh về vấn đề an toàn trên đường về nhà sau khi tan học, còn có chuyện qua lại với những người ngoài trường.
Buổi sinh hoạt diễn ra rất lâu, đến hơn nửa tiết hai mới kết thúc. Vân Nê và Phương Miểu chen lấn trong dòng người đông đúc.
Đi ra khỏi thao trường, mũ áo khoác của cô đột nhiên bị ai đó kéo một cái.
Vân Nê quay đầu.
Hiếm khi thấy Lý Thanh Đàm mặc quần áo mùa đông, trước ngực mở rộng, bên trong vẫn là chiếc áo phông mỏng. Cậu đi song song với cô, thấp giọng nói: “Tối nay em có chút việc.”
Vân Nê nhớ đến hôm nay là sinh nhật cậu, đoán rằng cậu sẽ tổ tiệc nên cũng không suy nghĩ nhiều, nói: “Không sao, chị ngồi xe buýt về là được rồi.”
Cậu quay đầu nhìn qua, hơi ngây ra. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không nói gì nhiều: “Vậy chị về nhà thì gửi tin nhắn cho em.”
“Được.”
Vân Nê nhìn cậu đi xa, cho đến khi cánh tay bị Phương Miểu khoác lấy thì cô mới hoàn hồn lại, “Đàn em lại đến nói gì với cậu vậy?”
“Cậu ấy nói tối nay có việc nên không thể đưa tớ về.”
Phương Miểu “hừ” một tiếng: “Hôm nay là lễ Giáng Sinh mà, cậu ta có chuyện gì được, không phải là đi hẹn hò với em gái nào đấy chứ?”
Vân Nê ngẩn ra: “Chắc không đâu.”
“Nói không chừng đó, nếu không thì sao trước đây đều bình thường, nhưng đến ngày lễ lại có chuyện.” Phương Miểu càng nói càng đi xa: “Có phải cậu ta chán cơm thèm phở rồi không?”
“…” Vân Nê bật cười thành tiếng: “Không phải đâu, hôm nay là sinh nhật cậu ấy, chắc là tổ chức tiệc đó.”
“Vậy tại sao không gọi cậu đi cùng?”
“Gọi tớ làm gì, tớ không quen biết bạn của cậu ấy.”
Phương Miểu: “Vậy thì cậu ta không định giới thiệu cậu cho bạn cậu ta biết à.”
Vân Nê suýt đã bị cô ấy kéo vào chủ đề này. Cô xoa dịu không khí rồi mới nói: “Cậu đừng nghĩ lung tung, tớ với cậu ấy chỉ là bạn bè thôi.”
Phương Miểu xuy một tiếng, hiển nhiên là không tin.
Vân Nê cạn lời, cũng không muốn nói thêm về chủ đề này, đành lên tiếng: “Được rồi, đi thôi, mau vào học.”
Một ngày trôi qua rất nhanh, có lẽ được tô điểm bởi không khí ngày lễ nên trong lớp học cũng rất náo nhiệt.
Tiết tự học tối, lớp học hò hét bảo muốn xem phim. Còn Vân Nê thì mò thấy túi khăn giấy để trong cặp, trong ánh đèn mờ tối, cô khẽ thở dài.
Có lẽ gần đây đã quen với việc có hai người, bây giờ đột nhiên chờ xe một mình, ngồi xe một mình để về nhà, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy không quen.
Rõ ràng lúc trước cô đã một mình như vậy rất nhiều năm, bây giờ cùng lắm chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà đã tạo nên sự khác biệt thế này rồi.
Vân Nê cảm khái, thói quen đúng là một chuyện đáng sợ.
Nghĩ đến đây, cô nhớ lại lời dặn dò của Lý Thanh Đàm hồi sáng trước khi đi, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn báo bình an cho cậu.
Cậu trả lời được.
Vân Nê đặt điện thoại xuống, không suy nghĩ lung tung nữa.
Ngoài cửa sổ đang là lúc rét đậm, một trận tuyết đầu mùa trước đó đã giấu đi vẻ xám xịt của thành phố này. Nhưng không đến mấy ngày, chỉ còn lại chút trắng xóa ở đầu đường cuối hẻm.
Làm bài xong thì đêm đã khuya, Vân Nê lấy túi chườm nóng ném vào trong chăn. Lúc nằm xuống cô có xem thời gian, còn mấy phút nữa là đến giờ.
Cô cầm điện thoại, liên tục mở khóa màn hình. Rốt cuộc vào ba mươi giây cuối cùng trước khi đến giờ, cô mở khung trò chuyện nằm ở đầu tiên trong khu vực nhắn tin, sau đó gửi một tin nhắn đi.
[Sinh nhật vui vẻ.]
Tin nhắn này như đá chìm xuống đáy biển vậy, không nhận được bất kì lời hồi âm nào.
Vân Nê tắt điện thoại thả lại lên bàn, trong phòng yên tĩnh không một ánh đèn, chỉ còn lại đèn đường mông lung ngoài cửa sổ. Hình như trời lại đổ tuyết, gió lạnh thét gào.
Trước khi ngủ say, cô vẫn luôn nhớ đến món quà chưa tặng kia, mí mắt run run, cuối cùng vẫn đóng lại.
Giấc ngủ này không hề yên ổn. Dường như gió lùa qua cửa sổ, âm thanh vang dội tựa tiếng khóc thút thít, mang theo sự sợ hãi hốt hoảng.
Cô bị ác mộng quấn lấy, bị một bóng đen không thấy rõ dáng vẻ đuổi theo ép đến bên vách đá sâu vạn trượng. Mọi suy nghĩ đều biến mất, cuối cùng nhún người nhảy xuống dưới.
Trong khoảnh khắc kinh hồn khiếp đảm đó, cô đột nhiên tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Gió lạnh vẫn gào thét bên ngoài, Vân Nê xoa mặt, giơ tay mở đèn tường ở đầu giường lên. Cô nhìn thời gian, chỉ mới bốn giờ sáng.
Dường như tất cả nỗi sợ trong giấc mơ vẫn đang hiện hình sờ sờ trước mắt. Cô cong người, nhẹ nhàng gục đầu vào đầu gối, lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi.
Đột nhiên chuông điện thoại vang dội phá vỡ không khí yên tĩnh vào giây phút này.
Mới rạng sáng, tóm lại thì cuộc gọi vào nửa đêm thế này luôn có ám thị không tốt. Vân Nê đưa tay cầm điện thoại, hiển thị trên màn hình là số điện thoại của cảnh sát nhân dân.
Cô nghe máy.
Trong điện thoại, đối phương nói đơn giản là đã bắt được nhóm người đánh cô lần trước, bảo cô đến đồn công an, người bên họ đang trên đường đến đón cô.
Kết thúc cuộc gọi đó, Vân Nê không dám chậm trễ thời gian, lập tức đứng dậy, xuống giường thay quần áo và rửa mặt. Trong lúc vội vàng, cô nhớ đến tin nhắn vẫn chưa nhận được hồi âm kia, nỗi bất an dâng trào trong lòng.
Xe cảnh sát nhanh chóng đến cổng tiểu khu, người đón cô vẫn là hai cảnh sát nhân dân xử lý vụ án này lần trước, Vân Nê ngồi vào xe.
Chú bảo vệ đang trực ban trong phòng an ninh ló đầu ra xem thử.
Tiếng còi xe cảnh sát xuyên thấu qua bầu trời lúc rạng sáng.
Trong xe.
Nữ cảnh sát Tiểu Tề đưa Vân Nê đến bệnh viện lần trước hỏi: “Em có biết Lý Thanh Đàm không?”
Vân Nê hơi sửng sốt, gật đầu nói: “Biết ạ.”
“Tối nay cậu ấy bị nhóm học sinh bên trường nghề và đám côn đồ tấn công ở đường Tây Ninh.” Tiểu Tề nhìn cô: “Cậu ấy nói những người đó trả thù ác ý, vì lần trước các em làm việc nghĩa ở trước cổng trường học, hại bọn họ phải vào đồn công an. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?”
“…. Là.” Vân Nê muốn hỏi tình hình của Lý Thanh Đàm nhưng Tiểu Tề không cho cô cơ hội lên tiếng.
“Tại sao trước đó em không nói chuyện này cho chúng tôi biết?”
“Em cho rằng họ không biết người báo cảnh sát là em.” Vân Nê cảm thấy giọng mình có hơi khàn, nuốt nước miếng mới nói tiếp: “Hơn nữa chuyện này đã qua rất lâu rồi, em không ngờ là họ sẽ báo thù.”
Tiểu Tề cũng không xoắn xuýt vấn đề này mãi, nói với giọng ôn tồn: “Trong nhóm người bị bắt tối nay có mấy nữ sinh, có hai người giống đến % với chân dung em cung cấp cho bên chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đưa em đến đó làm chứng trước đã.”
“Được.” Vân Nê mím môi dưới, lại hỏi: “Vậy Lý Thanh Đàm sao rồi ạ?”
“Cậu ấy chỉ bị thương nhẹ, bây giờ đang lấy khẩu cung ở đồn công an.” Tiểu Tề nói: “Chắc là trước đây cậu ấy từng học thuật phòng thân. Đối phương không được lợi gì, còn bị cậu ấy đánh bị thương không nhẹ. Hơn nữa lúc xảy ra chuyện có mấy người trẻ tuổi đi ngang qua, nên tình hình cũng không nghiêm trọng lắm.”
Vân Nê gật đầu, bây giờ suy nghĩ của cô rất rối loạn.
Đồn công an trên đường Tây Ninh cách khá xa. Cũng may bây giờ mới rạng sáng nên trên đường không đông xe, chỉ khoảng nửa giờ đã đến nơi.
Vừa xuống xe, Vân Nê lập tức được đưa đi làm chứng chống lại kẻ tình nghi.
Đứng bên ngoài tấm kính một chiều, cô vừa nhìn đã thấy nữ sinh đứng trong góc, giơ tay chỉ về đó và nói: “Số bốn.”
Tắt đèn, mở đèn, chuyển sang vòng thứ hai.
Cô lại chỉ: “Số ba.”
Sau nhiều vòng chọn, cảnh sát cơ bản đã có thể chắc chắn hai nữ sinh đó chính là hai trong số những nghi phạm trong vụ án tấn công lần trước.
Vân Nê được Tiểu Tề đưa ra khỏi phòng, ngồi trên hàng ghế dài cuối hàng lang.
Tiểu Tề vỗ vỗ bả vai cô, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt những người còn lại.”
Cô nói: “Cảm ơn.”
Tiểu Tề cười cười: “Em ngồi một lúc đi, tôi đi rót ly nước cho em.”
Cô ấy đứng dậy đi ra đại sảnh. Còn Vân Nê ngồi tại chỗ không động đậy, cánh cửa của hai phòng làm việc bên cạnh cứ mở rồi đóng, đóng rồi mở.
Một lát sau, có người đi từ trong ra.
Vân Nê ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Thanh Đàm đứng sau lưng một người đàn ông trẻ tuổi. Cậu vẫn chưa nhìn thấy cô, đang cau mày nghe người đàn ông kia nói chuyện với cảnh sát.
Ánh mắt vô tình nhìn sang bên cạnh, cậu thấy nữ sinh đang ngồi bên kia.
Vân Nê cũng nhìn thấy phần trán bên phải dán băng gạc và khóe miệng bầm tím sưng lên của cậu.
Nếu như nói gương mặt tuyệt đẹp đó của cậu tựa như một viên ngọc thượng hạng. Vậy thì bây giờ, viên ngọc thượng hạng đó giống như bị người ta đánh nát, tạo thành một vẻ đẹp có tì vết.
Lý Thanh Đàm không làm phiền Hà Sở Văn nói chuyện. Cậu đi đến trước mặt cô, cúi thấp đầu, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn như trước, sau đó nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Đàn chị.”
Trước nay Vân Nê chưa từng có cảm giác như vậy, trong lòng như bị ai đó bấm một cái, vừa đau vừa nhức, nước mắt đọng trong hốc mắt.
Cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay cô.
Vân Nê cảm thấy nước mắt của mình đúng là kì lạ. Lúc đau có thể nhịn được, lúc mệt có thể kìm lại, nhưng vào lúc này đây, cô không thể nén nổi nữa.
Lý Thanh Đàm hơi khom người đứng trước mặt cô, nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cô. Yết hầu cậu lên xuống, lời an ủi ngừng lại bên miệng.
Cậu lau sạch nước mắt trên tay cô, nhếch môi, một nụ cười hợp với khuôn mặt có tì vết nhưng vẫn tuyệt đẹp của cậu: “Sau này em sẽ luôn bảo vệ chị.”
__