Văn Minh Vạn Giới

chương 15: tuyên bố thắng lợi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiếng gầm thét tuyên bố thắng lợi vang vọng khắp chiến trường. Kể từ cái chết của sói đầu đàn, bầy sói mất kẻ chỉ huy liên tiếp gặp khó khăn về sau, thế tiến công đã thành rối loạn, chỉ có thể lục tục giải tán.

"Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!" Thời khắc này, sau khi trải qua áp lực tử vong, nhóm chiến sĩ bộ lạc bảo hộ bên người La Tập ào ào cất tiếng hoan hô, phát tiết cảm xúc từ tận đáy lòng, thỏa thích hưởng thụ niềm vui sướng vì đánh lui bầy sói.

Mà đám người thuộc bộ lạc Dã Man Nhân lại hoàn toàn dại ra, từng cặp mắt nhìn La Dũng như đang nhìn một con quái vật.

Tới giờ bọn họ vẫn chưa dám tin vào hai mắt mình, mà lúc này đây, tâm trạng thủ lĩnh Dã Man Nhân càng phức tạp đến cùng cực.

Thế nhưng người lập công lớn nhất trong trận này là La Dũng lại không quá chìm đắm trong chiến thắng của bản thân mình, sau khi gào thét phát tiết cảm xúc thì lập tức mang xác sói chạy về bên cạnh La Tập.

Nhìn đệ nhất mãnh tướng dưới quyền mình, khóe miệng La Tập không kiềm được mà cong lên, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Sau đó chỉ thấy hắn vung tay lên, nhóm chiến sĩ bộ lạc vốn đang reo hò lập tức hiểu ý mà im bặt. Phải, bọn họ hiểu trận chiến này còn chưa kết thúc.

Cảm nhận được vô số ánh mắt dừng trên người mình, thủ lĩnh Dã Man Nhân căng thẳng trong lòng, dẫn tới thuộc hạ của hắn cũng cứng đờ theo. Vừa trở về từ cõi chết, bọn họ suýt quên hai bộ lạc vẫn là kẻ địch!

Thủ lĩnh Dã Man Nhân nắm chặt chày gỗ to, bất giác lùi về sau hai bước, nhìn chiến sĩ bên bộ lạc quân địch mà trong lòng không khỏi khổ sở, thế này còn đánh sao đây? Không bàn tới La Dũng như quái vật hình người, cho dù là tộc trưởng trông nhã nhặn, thể trạng không tính cường tráng kia cũng chẳng dễ trêu. Vừa rồi một giáo của La Tập đâm xuyên hông sói, sau đó lôi nội tạng ra, tình cảnh ấy hiện giờ vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt.

Tựa như nhìn thấu tâm tư đối phương, La Tập vung tay lên: "Nhận thấy vừa rồi mọi người liên kết chống lại bầy sói, ta cho các người hai lựa chọn..."

Đương nói chuyện, La Tập hơi đổi giọng, sau đó vỗ vai La Dũng: "Đây là đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc chúng ta, ta cho các người một cơ hội đấu đơn. Ai có thể một chọi một đánh bại La Dũng, ta sẽ thả cho bộ lạc các người một ngựa."

Nghe thấy lựa chọn thứ nhất, cơ mặt thủ lĩnh Dã Man Nhân co rút ngay tại chỗ. Đừng nói là bảo họ đấu một chọi một, coi như hai đánh một, thậm chí ba đánh một, hắn đều không nắm chắc, đồng thời còn nhịn không được mà thầm mắng một câu: "Quỷ mới đánh thắng nổi con quái vật này!"

Đối mặt với lựa chọn thứ nhất, mười chiến sĩ Dã Man Nhân chẳng ai lên tiếng. Dù sao vừa rồi La Dũng phô bày thực lực quá mức dọa người, người nào người nấy đều thấy mình không thể là đối thủ của quái vật kia.

Với tình hình này, La Tập khẽ cười, sau đó thong thả nói ra lựa chọn thứ hai: “Lựa chọn thứ hai là các người buông vũ khí trong tay xuống, thần phục ta!”

Không nghi ngờ gì nữa, đây mới là mục đích của hắn, miếng thịt ăn vào miệng ai lại đi phun ra? Thậm chí trước đó rõ ràng là đường chết, hắn cũng không cảm thấy ở đây có ai là đối thủ của La Dũng.

Nghe La Tập thốt ra lựa chọn thứ hai, người của bộ lạc Dã Man Nhân cũng không cảm thấy bất ngờ. Ở thời đại này, bộ lạc cường đại chiếm đoạt bộ lạc yếu hơn là chuyện quá bình thường, thậm chí khi nghe thấy lựa chọn này, trong số bọn họ có không ít người âm thầm thở nhẹ ra một hơi. Trừ khi có thù sâu hận lớn, bằng không ai mà để ý việc gia nhập bộ lạc cường đại hơn chứ?

"Hô - -" Thở dài một hơi, thủ lĩnh Dã Man Nhân yên lặng buông lỏng vũ khí đang nắm chặt trong tay. Thời khắc này, tâm trạng hắn hơi phức tạp, chày gỗ không nhẹ kia rơi thẳng vào đống tuyết, nhưng cũng khiến tất cả mọi người thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi thủ lĩnh Dã Man Nhân dùng hành động làm ra lựa chọn, đám người phía sau hắn cũng ào ào bỏ vũ khí xuống, biểu thị thần phục La Tập.

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi "La Tập" thu phục thành công bộ lạc đầu tiên – Dã Man Nhân, thu hoạch điểm văn minh, điểm quân sự.

Hệ thống nhắc nhở: Có giữ lại bộ lạc Dã Man Nhân hay không?

Đối với câu này, La Tập chẳng hề do dự chọn không, giữ bộ lạc này làm gì? Nơi đây cần nước không có nước, cần lương thực không có lương thực, nhìn lại thì ngoại trừ đất tuyết cũng chỉ có rừng cây cách đó không xa được tính là có tài nguyên gỗ, ngoài cái đấy thì không còn tài nguyên nào khác, vị trí quả thực rất kém.

Hơn nữa, sở dĩ hắn vội vã dẫn người tới đánh bại bộ lạc này, chẳng phải để tăng số người lao động cho bộ lạc Minh Kính sao? Nào còn thừa người lao động để duy trì bộ lạc thứ hai nữa? Xây dựng và phân chia thành, với hắn mà nói hãy còn sớm lắm.

Ra hiệu cho La Tấn dẫn người đến kiểm kê những ai còn lại trong bộ lạc này, trước đó phụ nữ và trẻ con một mực trốn trong lều vải không ra, coi như may mắn thoát khỏi nạn thương vong. Sau khi điểm danh số lượng, tính luôn những chiến sĩ bộ lạc Dã Man Nhân thì cả thảy bốn mươi bảy người, nhiều hơn bộ lạc Minh Kính một chút.

Lấy tư thế người thắng, mang theo xác sói đói, đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát về hướng bộ lạc Minh Kính. Trên đường về, La Tập nhàn rỗi không có việc gì nên xem sơ qua giao diện thuộc tính của bốn mươi bảy người kia, chủ yếu để xác nhận độ trung thành của họ. Điểm này cực kỳ quan trọng, nếu trong đấy có người với độ trung thành đặc biệt thấp thì hắn nhất định phải ra sức để ý. Bộ lạc của hắn vừa mới khởi dậy, không thể chịu quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Tuy nhiên, có thiên phú "người thống trị" của hắn âm thầm tăng thêm mười điểm độ trung thành, có lẽ sẽ không quá thê thảm. Sự thật đúng là như thế, bốn mươi bảy người, độ trung thành của mỗi người đều đạt điểm trở lên, thậm chí khoảng một phần tư trong số đó đạt tới điểm.

Điều khiến La Tập bất ngờ là thủ lĩnh Dã Man Nhân có độ trung thành cao nhất, đạt tận điểm. Sau này ngẫm lại kỹ càng, hẳn là do trước đấy mình cứu hắn khỏi miệng bầy sói đói chăng?

Nhưng đồng thời cũng có chuyện khiến hắn hơi tiếc nuối. Ví dụ như trong bốn mươi bảy người này, hoàn toàn không phát hiện ai trưởng thành đạt giới hạn tiềm lực cao nhất ở mức bốn sao. Điều này không khỏi khiến La Tập hoài nghi, có phải vận khí của mình đã hết từ hai ngày trước không.

Chẳng qua chút tiếc nuối này, La Tập cũng chỉ hụt hẫng một xíu rồi qua, ngược lại không tới mức làm hắn xoắn xuýt quá lâu. Có thời gian thì không bằng suy nghĩ một chút về chuyện phát triển bố trí sau này, bộ lạc của hắn vừa mới khởi dậy, nói một cách không hề khoa trương, chuyện hắn cần quan tâm còn rất nhiều rất nhiều!

Truyện Chữ Hay