Lúc đi ra khỏi phòng, gió lạnh căm căm phả vào mặt, xen lẫn bông tuyết lạnh buốt, khi bị thổi vào mặt cảm giác giống như có người cầm dao nhỏ cạo cạo lên mặt mình. Hai nha hoàn bung dù giấy gắng sức đi ra, Phó Minh Hoa không tự chủ được kéo tấm khăn choàng lụa thật dày của mình, lúc này canh giờ vẫn còn sớm, chỉ là bởi vì tuyết rơi nên bình minh trông có vẻ đến sớm hơn.
Tạ thị mặc dù không được sủng ái, nhưng bởi vì xuất thân cao quý, bởi vậy bên trong hầu phủ cũng không có ai dám khó xử bà. Khi Phó Minh Hoa đến, ma ma giữ cửa tầm bốn mươi tuổi đã sớm đứng ở cửa kiễng chân ngóng trông.
Khi nhìn thấy nhóm người Phó Minh Hoa, trên mặt bà lộ vẻ vui mừng, bà vừa che dù đi tới, bàn chân đạp trên nền tuyết phát ra tiếng "Chi dát chi ca", ngược lại làm cho sân viện vốn yên tĩnh của Tạ thị tăng thêm vài phần sống động. Bà vừa che dù cho Phó Minh Hoa, vừa vui mừng cười nói: "Thiếu phu nhân vừa nhắc đến đại tiểu thư với nô tì thì người liền đến, quả nhiên mẫu nữ liền tâm, không phải sao, vừa mới đi ra đây đợi không bao lâu, liền đợi được đại tiểu thư đến."
Ma ma này vốn là lão nhân bên cạnh Tạ thị, có họ là An, luôn đi theo Tạ thị từ trước khi xuất giá, luôn trung thành và tận tâm với Tạ thị, theo như giấc mơ trong trí nhớ của Phó Minh Hoa, thì vị An ma ma này hầu hạ Tạ thị đến giây phút cuối cùng, sau đó liền tự ải tuẫn chủ ().
() thắt cổ tự tử tuẫn táng theo chủ nhân.
"Mẫu thân thức dậy sớm như vậy à? Có phải đêm qua lại không ngủ được hay không, có thể mời Chu thái y đến không?" Phó Minh Hoa được An ma ma đỡ đi lên tiếng hỏi. Gần đây khí trời lạnh lẽo, sau khi bước vào mùa đông thân thể Tạ thị liền đau bệnh, thân thể bà vốn yếu nhược, sau khi sinh Phó Minh Hoa, thân thể Tạ thị lại càng thêm ốm yếu, cho nên từ đó về sau không ngừng phải uống thuốc bổ, đây cũng chính là lý do khiến người trong phòng Tạ thị không thích Phó Kỳ Huyền.
An ma ma nghe Phó Minh Hoa hỏi như vậy, trong mắt liền lộ ra dịu dàng: "Mời rồi, Chu thái y mới vừa đi không lâu, Thôi quý phi trong cung sai người đưa tới tuyết lê Nam Dương, thiếu phu nhân cũng thấy không tệ, ăn liền mấy miếng." An ma ma vui mừng liên tục nói mấy câu, Phó Minh Hoa liền gật gật đầu: "Tuy rằng quý phi nương nương đưa tới thứ tốt, nhưng lê tuyết tính hàn, mẫu thân vẫn nên ăn ít thôi".
Nàng vừa thốt ra lời này, trong mắt An ma ma liền thấm ra ánh nước, bà nghiêng người cầm khăn đè lên khóe mắt, xong rồi mới xoay người lại cười: "Đại cô nương hiếu tâm như thế, tuy thân thể thiếu phu nhân thật sự không khoẻ, cũng sẽ thấy ấm lòng, tự nhiên bệnh sẽ tốt hơn phân nửa." Bà vừa nói xong, lại kéo Phó Minh Hoa đến phía dưới hành lang, thu ô lại, giao cho thị nữ bên cạnh phủi tuyết đọng rớt xuống, rồi mới dẫn Phó Minh Hoa vào buồng trong.
Tuy rằng An ma ma nói Tạ thị không có chuyện gì, nhưng trong lòng Phó Minh Hoa cũng không thấy yên tâm.
Tạ thị tính tình lãnh đạm, có việc gì cũng giữ trong lòng. Hôn sự giữa bà và Phó Kỳ Huyền cho tới bây giờ cũng không phải là xứng đôi. Người ngoài nhìn vào thì thấy thế tử phu nhân không được sủng ái, nhưng kì thực người Hầu phủ đều biết, Tạ thị từ khi gả vào hầu phủ, luôn hờ hững với trượng phu, bà xuất thân từ thế gia trăm năm chân chính, nhưng lại phải gả cho một bao cỏ phế vật như Phó Kỳ Huyền, vì gia tộc mà phải gả cho người không tốt, cảm nhận trong lòng như thế nào thì có thể suy ra được.
Năm rộng tháng dài, tính tình bà vốn cũng không phải người cởi mở, hơn nữa nhiều năm bệnh tật quấn thân, nên việc bà treo cổ tự sát về sau, quả thực đối với bà mà nói cũng coi như là một loại giải thoát.
Tạ thị toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Tạ gia, lúc trước vì Tạ gia xuất giá, sau lại vì Phó gia sinh một nữ nhi. Phó gia cũng không thể chê trách được gì bà. Bà cũng chẳng ngại việc mình không có con trai, người ngoài cũng chỉ có thể trách Phó Kỳ Huyền không biết cố gắng, không chịu bước một bước vào cửa viện của chính thất. Tạ thị muốn dùng cái chết của mình, làm cho Trường Nhạc Hầu phủ phải thẹn với Tạ gia ở Giang Châu, sau này ở trước mặt Tạ gia, bởi vì nguyên nhân Phó Kỳ Huyền, mà Phó gia vĩnh viễn thấp hơn Tạ gia một cái đầu, ngày khác nếu gia tộc Tạ thị gặp nạn, Phó gia vì chuyện của Tạ thị mà phải giúp đỡ Tạ gia để trả món nợ này!
Chủ ý này quả thật quá tuyệt vời, Tạ thị làm người cũng quá lạnh lùng, ý đồ dùng cái chết để Phó gia phải đeo trên lưng tội danh bức tử bà, cái chết của bà sẽ khiến cho Hầu phủ sau này khi đối mặt với Tạ gia, vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được. Phó Kỳ Huyền bùn nhão này có thể lấy được Tạ thị khuê tú danh môn quý phiệt lại không quý trọng, ngược lại vẫn tham hoa háo sắc, kiếp trước kiếp này, Phó Minh Hoa làm sao không đoán ra được tính toán trong lòng Tạ thị. Mà trong mơ, cái chết của Tạ thị quả thật đã khiến Phó gia tổn hao thanh danh rất nhiều, từ đó về sau không thể ngẩng đầu trước mặt Tạ gia, mục đích của Tạ thị cũng coi như là thành công.
Tạ thị không làm người Tạ gia thất vọng, nhưng bà lại chưa bao giờ nghĩ tới nữ nhi duy nhất mà bà lưu lại trong phủ.
Tạ thị sau khi chết đi, chỉ lưu lại một mình "Phó Minh Hoa" ờ trong Phó phủ này, trải qua cuộc sống vô cùng gian nan.
Trong phòng Tạ thị đang nằm ở trên ghế mỹ nhân, tuy nói quanh năm thân thể yếu ớt, nhưng bà lại có khuôn mặt trái xoan, ánh mắt kia giống như sương mù mông lung, dung mạo xinh đẹp vô cùng. Bà năm nay hai mươi bốn tuổi, là độ tuổi xinh đẹp quý giá nhất của phụ nhân, bệnh tật cũng không làm nhan sắc bà suy giảm đi phần nào, ngược lại càng lộ ra một loại cảm giác đau buồn man mác. Phó Minh Hoa di truyền vẻ xinh đẹp của bà, thế nhưng tính cách và khí chất lại hoàn toàn bất đồng với bà, vẻ ngoài của bà trông dịu dàng nhưng trong lòng lại lạnh lùng kiên định, trong tay bưng một chén thuốc bắc, khi thấy nữ nhi đi vào, nâng mí mắt mỉm cười: "Con đã đến rồi à."
Mẹ con hai người cũng không hề thân thiết, Tạ thị đối cũng không thể thân cận nổi với nữ nhi códi truyền một nửa huyết mạch của Phó Kỳ Huyền, sinh hạ nữ nhi đối với bà mà nói giống như đã hoàn thành một cọc nhiệm vụ, chỉ tiếc thai đầu không phải là nhi tử, bằng không sẽ càng thêm hoàn mỹ.
Bà uống thuốc, đôi môi trắng nhợt gần như không có một chút huyết sắc, dính nước thuốc màu nâu, Phó Minh Hoa ngồi xuống nhẹ nhàng lau lau cho bà, Tạ thị cũng không có cự tuyệt động tác của nàng, ngược lại còn mỉm cười nhìn nữ nhi: "Phó thị đã trở lại."
Nghe xong lời này, Phó Minh Hoa liền nở nụ cười.
Khó trách hôm nay bà bảo An ma ma ở cửa viện chờ mình, đoán chừng cũng đã nghe được tin tức Phó thị sắp trở về. Mặc dù mối quan hệ giữa mẹ con hai người cũng không được thân thiết, nhưng theo một phương diện nào đó mà nói, Tạ thị có một loại cảm giác vi diệu khi muốn kéo nữ nhi trở thành đồng minh.
Phó thị trở về không ảnh hưởng được Tạ thị, nhưng vô cùng có khả năng nữ nhi sẽ cần bà làm chỗ dựa.
Bà là đang muốn tốt cho Phó Minh Hoa, khuê nữ mà Tạ gia dạy dỗ, trong xương cốt đều phải ghi nhớ nên vì Tạ gia mưu cầu lợi ích, lúc này lợi ích là trên hết, tình thân ngược lại yếu đi vài phần. Phó Minh Hoa khẽ cười, nhìn thoáng qua canh tuyết lê ngân nhĩ bên cạnh đã hầm xong, ôn hòa khuyên nhủ: "Tuyết lê lạnh lẽo, mẫu thân cho dù thích, cũng nên ăn ít thôi."
Lông mày Tạ thị liền hơi hơi nhíu lại, bà chậm rãi uống thuốc, trên mặt không hề nhìn thấy vẻ gì là khó chịu, đặt chén xuống, sau đó nhận lấy nước súc miệng ma ma hầu hạ đưa tới, lúc này mới đứng dậy: "Hôm nay ta cũng muốn đi tới viện phu nhân."
Người trong phòng này đều là Tạ thị mang từ nhà mẹ đẻ đến, hầu hạ bà vô cùng thỏa đáng, bà vừa nói muốn đứng lên, đã có người cầm áo khoác thật dày đến hầu hạ bà khoác lên, thân thể của bà còn mảnh mai hơn cả Phó Minh Hoa, bởi vậy khi đi tới viện của Bạch thị, trận chiến trông có vẻ vô cùng hoành tráng.
Mẹ con hai người hôm nay cũng coi như tới sớm, nhưng trong viện Bạch thị đã sớm có người đến.
Đến là goá phụ Thẩm thị của đại phòng và nữ nhi Phó Minh Hà, dáng vẻ hai người giống như đã hầu hạ Bạch thị rửa mặt chải đầu xong. Trước đó không biết bọn họ đang nói cái gì, Bạch thị hiếm khi lại có được sắc mặt tốt với Thẩm thị.
Tuy Bạch thị hôm nay con cháu đầy cả sảnh đường, tôn bối dưới gối không ít, nhưng bà ta bảo dưỡng thoả đáng, bề ngoài nhìn qua bất quá chỉ mới bốn mươi mà thôi, thậm chí mái tóc vẫn một màu đen tuyền. Mặc dù sắc mặc Bạch thị nhu hòa, nhưng dáng vẻ Thẩm thị trông vẫn bó tay bó chân, có chút nhát gan. Khi nhìn thấy hai mẹ con Tạ thị đi tới, Bạch thị sững người một lúc rồi mỉm cười nói: "A Nguyên cũng tới rồi à, hôm nay sao lại tới sớm như vậy, thân thể có khỏe hơn chút nào không?"