“ Tất cả im lặng, chúng ta sẽ tiến hành vòng khảo thí cuối cùng chính là thực chiến, phần thi này sẽ quyết định mức độ đãi ngộ của các ngươi tại đây. Khai Sơn phái ta vốn lấy thực chiến làm thước đo năng lực nên nếu biểu hiện của các ngươi càng tốt đãi ngộ sẽ càng cao. Mức đãi ngộ ở vòng thi này cộng với mức đãi ngộ khi trắc thí về năng lực sau đó chia làm hai sẽ ra mức đãi ngộ cuối cùng. Ở phần thi thực chiến này, ta sẽ là đối thủ của các ngươi tất nhiên ta sẽ áp chế năng lực của mình sao cho không vượt quá năng lực của các ngươi sau mỗi một khoảng thời gian ta sẽ lại gia tăng thêm một phần sức nếu các ngươi trụ được càng lâu mức đãi ngộ sẽ càng cao, ngoài ra nếu có ai ép ta sử dụng đến năng lực vượt cấp hơn năng lực của các ngươi sẽ được đánh giá là thiên phú đỉnh cấp, các ngươi đã hiểu hay chưa”.
“ Chúng tôi đã hiểu rồi” Các thiếu niên đều đồng loạt trả lời, trong ánh mắt của họ đều dấy lên sự tự tin tuyệt đối.
“Nếu đã hiểu rồi, thì chúng ta bắt đầu, người đầu tiên, Hồng Anh”.
Một thiếu niên nhỏ gầy, gương mặt có phần hốc hác nhưng đôi mắt lại rất lanh lợi, bằng một động tác bật nhảy đơn giản hắn ta đã đứng trước mặt của người phụ trách khảo thí.
“Vãn bối bái kiến trưởng lão” Hồng Anh chấp tay hành lễ.
“ Không cần…” người giám sát trận đấu chưa dứt câu thì Hồng Anh đã tiến đến bằng một tốc độ vô cùng nhanh rồi dùng nắm đấm được bao bọc bởi tiên thiên chân khí đánh thẳng vào hạ bộ của hắn.
Binh, âm thanh va chạm vang lên, Hồng Anh bị đánh bật ngược trở ra còn nhanh hơn tốc độ lao vào của mình, cơ thể hắn chạm xuống mặt sàn rồi bật ra khỏi đài thi đấu.
“ Chút tiểu xảo mà thôi, tưởng rằng có thể gạt được ta hay sao! Hồng anh duy trì được một giây, mức đãi ngộ cấp , mức đãi ngộ cuối cùng cấp ” người giám sát khảo thí lên tiếng.
“ Tiếp theo, Mao Trạch Tây”
Biểu hiện của Mao Trạch Tây cũng không tồi, có thể kiên trì trong khoảng thời gian một khắc, trong lúc chiến đấu tuy rằng cũng ăn nhiều thiệt thòi nhưng cũng biết cách lánh nặng tìm nhẹ nên được người giám sát ưu ái cho hưởng mức đãi ngộ cấp , mức đãi ngộ cuối cùng đạt cấp , Mao trạch tây thật sự là mừng rơi nước mắt tuy rằng hắn ta chẳng biết tăng thêm một cấp đãi ngộ sẽ được lợi ích gì nhưng chắc chắn sẽ không ít, những nổ lực của hắn xem như được đền đáp.
Tiếp theo đến lượt hai thiếu niên lúc trước từng trò chuyện với Lâm Phong, cả hai đều có biểu hiện không tồi, kết thúc khảo thí với mức đãi ngộ cấp đã làm cho họ hết sức hài lòng.
“Tiếp theo, Trấn Thành” người giám sát tiếp tục xướng lên một cái tên, ngay lập tức tại nơi mọi người đang đứng nổi lên một trận động đất, may mắn là những thiếu niên này đều có thực lực khá nên không có ai té ngã nhưng cũng khiến họ có chút giật mình. Với thân hình phì nhiêu của mình nên một bước dậm nhảy này đã để lại trên mặt đất một dấu chân thật sâu, tuy nhiên tốc độ của hắn thì lại không thể xem thường, động tác tiếp đất cũng rất đẹp mắt với việc xoay nhiều vòng trên không hắn gần như đã triệt tiêu phần lớn trọng lực nên khi tiếp đất trông rất nhẹ nhàng.
“ Tại hạ Trấn Thành thuộc Trấn gia bảo xin ra mắt Giang Nam trưởng lão”.
Trấn gia bảo tuy rằng không phải là một gia tộc tu luyện giả nổi bật nhưng lại là một gia tộc nổi tiếng về tài phú, ở Tinh Không đế quốc họ có thể xem như là một gả khồng lồ trong việc kinh doanh vũ khí, đan dược và đặc biệt là các loại trang sức quý hiếm. Ngay cả hoàng thất của Tinh Không đế quốc cũng phải nể mặt họ ba phần, việc Trấn Thành nói ra thân thế của mình lúc này chính là muốn lung lạc sự chú ý của người giám sát nhưng thái độ của ông ta lại làm hắn thất vọng.
“ Thì ra là Trấn gia bảo, hạnh ngộ, hạnh ngộ” - người giám sát vẫn tỏ ra rất lạnh nhạt, đối với người tu luyện như hắn thì chỉ có năng lực tuyệt luân mới gọi là bản lĩnh còn việc dựa vào gia thế thì chỉ có thể lòe kẻ yếu mà thôi.
“ Vậy tại hạ xin mạn phép” Nếu việc mua chuộc không thành thì hắn cũng chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất chính là bộc lộ hết tài năng để được vị giám sát này nhìn nhận bằng con mắt khác.
Cơ thể của Trấn Thành xoay một vòng trên mặt đất nhanh chóng tiếp cận người giám sát dùng chân đá quét thành một vòng lớn, vị chấp sự khẻ tung người nhảy lên không né tránh.
Chỉ chờ có thế Trấn Thành nhanh chóng tụ lực rồi phóng người lên không theo hướng của vị chấp sự tung ra một đòn Đoạn Kim Phá Thạch, bàn tay của hắn lúc này phủ đầy một màu vàng kim trông hết sức đẹp mắt nhưng lại vô cùng sắc bén, một đòn này nhìn như đơn giản nhưng lại có sức công phá rất cao, nếu chủ quan nhất định sẽ nhận phải trái đắng.
Cơ thể vị chấp sự lúc này đang ở không trung hoàn toàn không có nơi nào để né tránh mọi chuyện xem ra đều đã nằm trong dự tính của Trấn Thành nhưng lúc này trên môi vị chấp sự lại khẻ nở một nụ cười, dưới chân hắn đột nhiên nổi lên một tầng tiên thiên chân khí màu xám khiến cho cơ thể hắn trầm xuống rất nhanh, một đòn này của Trấn thành nhìn như vi diệu nhưng thực chất lại chỉ đánh vào không khí mà thôi.
“ Làm sao có thể như vậy được” Mọi người xung quanh đều tỏ ra rất ngạc nhiên khi đòn đánh của Trấn thành bị vô hiệu một cách rất dễ dàng.
“ Là tiên thiên chân khí thạch hệ, một dạng biến dị của chân khí hệ Thổ, nó khiến cơ thể hắn ta nặng hơn nên tốc độ rơi xuống tất nhiên cũng nhanh hơn” Hứa hồng đạt trước giờ vẫn đứng im lên tiếng giải thích.
Người giám sát sau khi tiếp đất liền nhanh chóng bật nhảy tới vị trí của Trấn Thành đang đầy sơ hở trên không trung.
Đúng là bắt gà không được còn mất nắm thóc Trấn Thành cứ tưởng rằng sẽ khiến cho người giám sát bất ngờ nhưng chính hắn mới là người trúng kế, lúc này xem ra hắn lại phải dùng hiểm chiêu mới mong cứu vãn tình thế.
Đoạn Kim Phá Thạch lại được tung ra nhưng lần này Trấn Thành thu người lại thành một khối tròn duy chỉ có cánh tay là nhô ra ngoài rồi cơ thể cấp tốc xoay tròn, làm như vậy có cái lợi, lợi thứ nhất chính là làm giảm diện tích tiếp xúc của cơ thể và mượn lực ly tâm phân tán lực tấn công, lợi thứ hai cũng chính là nhờ vào lực ly tâm làm tăng sát thương của chiêu thức.
“ Đúng là có chút bản lĩnh” người giám sát khẽ cười, đây là lần đầu hắn ta cảm thấy năng lực của tên nhóc mập mạp này cũng không tệ, khả năng ứng biến rất nhanh.
“ Nếu ngươi cho rằng chỉ như vậy có thể thắng thì thật là vọng tưởng, ngươi đã thích xoay như vậy ta sẽ cho ngươi xoay tròn đến khi nào không chịu nổi nữa thì thôi.” Người giám sát đổi thủ chưởng thành song cước, khẻ vận tiên thiên chân khí thạch hệ vào bàn chân rồi dùng lực đá thật mạnh vào quả bóng hình người kia.
Binh… âm thanh va chạm lại vang lên, Trấn thành cũng cảm thấy có chút đau nhức cũng may mắn là cơ thể hắn đang xoay tròn nên lực tác động cũng không quá mạnh, nhưng lực tác động này lại làm cơ thể của hắn bị hất tung lên cao và xoay ngày càng mạnh.
Binh… binh… binh… Người giám sát thật sự xem Trấn Thành là một quả bóng hình người, cơ thể hắn cứ rơi xuống rồi lại bị đá lên cao, với việc phải xoay tròn liên tục trên không Trấn Thành đã có chút không cách nào tiếp nhận nổi nhưng hắn vẫn cố cắn răng chịu đựng vì hắn không muốn phải thua quá mất mặt.
Thật ra biểu hiện của Trấn Thành khá hơn rất nhiều so với những thiếu niên trước kia từng tham gia thí luyện nhưng hắn lại quá háo thắng, dám đôi công với người giám sát, tuy rằng người giám sát cũng chỉ áp chế thực lực tại Luyện khí trung kỳ như Trấn thành nhưng kinh nghiệm, phản ứng và quan sát của hắn ta sắc bén hơn Trấn Thành rất nhiều lần, một thủ đao nho nhỏ sao có thể gây khó dễ cho hắn được. Ngoài ra người giám sát cũng có chút bất đắc dĩ khi vị sư thúc Trường Khánh kia lại âm thầm căn dặn hắn phải chăm sóc tên nhóc này kĩ một chút, nếu không hắn cũng sẽ không ra tay nặng đến như vậy.
Trấn Thành đã dùng hết sức bình sinh nhưng vẫn không cách nào kiên trì quá một chung trà, hắn dùng hết sức bình sinh hét lớn: “Ta nhận thua, xin Giang trưởng lão hạ thủ lưu tình”.
Người giám sát chỉ chờ có thế hắn ta dùng một tư thế bất khả tự nghị vươn một cánh tay lên tiếp xúc với khối cầu thịt to lớn kia sau đó dùng lực xoay tròn khối cầu theo chiều ngược lại, có cảm giác cơ thể to lớn của Trấn Thành cũng chẳng khác gì một hạt bụi trong tay của hắn mà thôi.
Trấn Thành, duy trì được thời gian một chung trà, mức độ đãi ngộ cấp , mức độ đãi ngộ cuối cùng đạt cấp . Những thiếu niên xung quanh đều ồ lên kinh ngạc riêng chỉ có Trấn Thành là vẫn nằm yên vị một nơi, gương mặt đỏ bừng vẫn không ngừng thở dốc, vừa rồi hắn ta có cảm giác nếu mình cố gắng thêm chút nữa có lẽ đã phải bỏ mạng rồi cũng nên, so với việc chỉ được nhận đãi ngộ cấp thì việc vẫn còn sống tốt lại làm hắn hài lòng hơn hẳn.
“Tiếp theo, Lâm Phong.”
P/s: Hôm nay đã ra chương rồi, mong mọi người tiếp tục ủng hộ và cho chút ý kiến để tác có thêm động lực.