“Hơn nữa chuyện này, chúng ta không đồng ý thì không thể nào xây dựng được, cùng lắm là khiến cho ấn tượng về chúng ta kém đi chút mà thôi”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Vì vậy cháu đề ra một hành lang mới. Toàn bộ dự tính tầm trên dưới mười triệu tệ. Coi như là bỏ tiền ra mua quan hệ. Dù sao thì thành phố Matsuyama cũng là một tỉnh thành. Mối quan hệ với chính phủ bên đó chúng ta không thể cắt đứt được".
“Hơn nữa điều này còn có tác dụng đối với việc tăng sức hấp dẫn cho toàn bộ hạng mục”.
Advertisement
Tô Đông Thăng gật đầu: “Khá lắm, cân nhắc của cháu rất chu đáo, nhưng cũng không cần để tâm quá. Dù sao kinh doanh là kinh doanh. Chuyện này người có mắt đều hiểu rõ. Dù chúng ta không đồng ý thì cũng chẳng ai nói được gì”.
“Cháu đang cân nhắc tới thủ đoạn tiếp theo của bọn họ”, Lý Thần uống một ngụm trà: “Bọn họ sẽ không bỏ qua như vậy đâu”.
Advertisement
“Lấy tĩnh khắc động”.
Tô Đông Thăng đưa ra ý kiến của mình: “Mặc dù hiện tại bọn họ nắm quyền chủ động nhưng dù sao chúng ta cũng có lợi thế về thời cơ. Bọn họ còn nóng ruột hơn chúng ta. Nếu không làm gì thì đối với chúng ta có lẽ là điều tốt nhất”.
“Thêm vài tháng nữa, toàn bộ hạng mục hoàn công, bọn họ muốn làm gì thì cũng không kịp nữa rồi”.
Lý Thần gật đầu, suy nghĩ của Tô Đông Thăng và anh thật hợp nhau.
…
Tại bệnh viện Nhân Dân số một, Tô Vãn Thanh mang theo ít hoa quả bước vào phòng bệnh đặc biệt.
Lưu Quân đang chăm sóc Lưu Thái Ny thấy Tô Vãn Thanh bước vào thì vội vàng đứng dậy: “Cô Tô, sao cô lại tới rồi”.
Tô Vãn Thanh khẽ cười: “Lúc Thái Ny làm phẫu thuật thì tôi đang bận, không có thời gian tới thăm. Giờ chị ấy xong rồi nên tôi vội tới”.
Vừa nói Tô Vãn Thanh vừa đặt hoa quả xuống rồi ngồi xuống ghế mà Lưu Quân nhường cho mình, nói với Lưu Thái Ny khi cô ấy đang mở mắt nhìn với vẻ yếu ớt: “Chị sao rồi? Cảm thấy tốt hơn chưa?”
Thay tủy là đại phẫu. Lúc này Lưu Thái Ny mới tỉnh lại chưa lâu, vẫn chưa nói chuyện được, chỉ có thể khẽ gật đầu và dùng mắt ra hiệu.
Lưu Quân vội vàng nói: “Bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, chỉ cần quan sát tầm nửa tháng là có thể xuất viện được rồi”.
Vừa nói, khóe mắt Lưu Quân vừa đỏ lên. Anh ta cúi mình trước Tô Vãn Thanh: “Cô Tô, cô và anh Lý Thần đúng là đại ân nhân của hai chị em chúng tôi. Cả đời này chúng tôi nguyện làm trâu làm bò để báo đáp ân tình của hai người”.
Tô Vãn Thanh ra hiệu cho Lưu Quân không cần khách khí: “Đừng nói lời khách sáo, tôi và Lý Thần giống nhau, đánh giá cao năng lực của anh. Tôi còn phải nhờ anh bình thường chăm sóc Lý Thần nhiều hơn ấy”.
“Huống hồ giai đoạn này, với sự giúp đỡ của Thái Ny trong công ty. Năng lực của chị ấy tôi cũng đều thấy cả, chỉ là do vấn đề sức khỏe mà thôi. Đợi Thái Ny xuất viện, chính thức làm cho công ty là được, đến cả chức vị tôi cũng đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi”.
Lưu Quân cảm kích gật đầu lia lịa. Mặc dù vô cùng cảm động nhưng với tính hướng nội như anh ta không biết phải biểu đạt như thế nào. Nhìn thấy táo ở bên cạnh liền vội vàng nói: “Cô Tô, cô đợi chút tôi đi rửa táo cho cô".
Tô Vãn Thanh đang định nói không cần thì Lưu Quân đã cầm táo chạy ra ngoài.
Tô Vãn Thanh lắc đầu cười. Đây chính là cách biểu đạt sự cảm ơn của Lưu Quân, cũng không thể từ chối được. Nếu không sẽ khiến Lưu Quân đau lòng.
Một lúc sau, Lưu Quân tay không đi vào, biểu cảm có phần nghiêm túc.
“Cô Tô, gần đây cô đã đắc tội với ai rồi sao?”