Đây là một âm mưu khiến cho Lý Thần không thể tiến cũng chẳng thể lùi.
Nhưng Quan Chi Đống không ngờ rằng Lý Thần lại giải quyết mọi chuyện nhẹ nhàng như vậy.
Không đồng ý bỏ tiền thì thôi đi, một câu nói dời cây cầu ra cửa biển cách đây hơn cây số thì cây cầu mà ông ta và Nhan Bân dày công xây dựng chẳng phải sẽ biến thành một trò cười sao?
Advertisement
Từ Hỗ Thị xa xôi tới làm một kẻ ngốc ban tặng phúc lợi cho người dân tỉnh?
Advertisement
Lời của Lý Thần vừa thốt ra, biểu cảm của Nhan Bân và Quan Chi Đống lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Người phụ trách chính quyền cũng im lặng, anh ta không ngừng nhìn về phía hai người họ, dường như đã chờ đợi thái độ của họ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, không thể phủ nhận rằng chiêu này của Lý Thần đã đánh một phát rất đau vào mặt Nhan Bân và Quan Chi Đống, đau đến tận xương tủy.
“Câu này thú vị đấy”.
Quan Chi Đống càng nghĩ càng tức, lạnh lùng nói một câu sau khi trầm mặc một hồi.
“Tiền cậu không bỏ, địa điểm cậu quyết định, hợp tác cậu không có bất kỳ tổn thất nào, vì sao phải nghe lời cậu? Trên đời này có lý lẽ đó à?”
Lý Thần nghe xong dửng dưng đáp lại: “Vậy các ông định xây dựng cây cầu đến lối vào bờ Nam của tôi, tôi còn phải vui vẻ chào đón các ông sao? Trên đời này làm gì có cái lý ấy?”
Quan Chi Đống tức giận, sắc mặt thay đổi: “Lý Thần, cậu đừng có không biết tốt xấu. Việc xây dựng cây cầu bắc qua sông đã được chính quyền thành phố công nhận là chuyện tốt, có thể mang lại lợi ích cho người dân. Nhưng cậu lại từ chối vì sự ích kỷ của bản thân, cậu còn có lương tâm không?”
“Câu này tôi không thể hiểu nổi”, Lý Thần thản nhiên nói: “Xây một cây cầu bắc qua sông là một chuyện tốt, tôi cũng nói rằng tôi tán thành, chỉ là tôi đề xuất một địa điểm thích hợp hơn thôi, sao thế, sao như vậy lại có nghĩa là không có lương tâm vậy?”
“Vậy được, vậy thì đừng nhắc đến chuyện xây cầu trước mặt tôi nữa. Muốn xây cũng đừng nghĩ đến việc đụng vào mảnh đất bờ Nam của tôi, tôi sẽ không gật đầu đâu, cây cầu này, ông có xây được không?”
Sắc mặt Quan Chi Đống sầm xuống, ông ta tức giận nói: “Lý Thần, cậu đang rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đúng không?”
“Ông có tư cách để đưa rượu phạt cho tôi à?”
Câu này khiến cho sắc mặt Quan Chi Đống và Nhan Bân đều thay đổi đáng kể.
Nhan Bân mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Mọi người đều quen biết từ trước rồi, đừng vì một chút chuyện vặt vãnh mà làm ầm ĩ thì không hay. Như vậy đi, tôi thấy việc xây cầu bắc qua sông này tạm thời gạt sang một bên. Đợi đến khi thảo luận ra kết quả mà tất cả mọi người đều chấp nhận được rồi tính tiếp”.
Quan Chi Đống tức giận nói: “Không cần phải bàn nữa, Lý Thần cậu đừng cho rằng bản thân mình có thể một tay che trời ở đây, tôi không tin không thể phá hỏng dự án bờ phía Nam của cậu?”
“Muốn phá hỏng dự án của tôi?”
Lý Thần nheo mắt nhìn Quan Chi Đống, thản nhiên nói: “Vậy ông lấy cái thực lực đó ra đây xem nào, tôi thật sự muốn xem, ngoài mấy thủ đoạn trộm gà sờ chó này, ông còn có thể làm gì được nữa?”
“Lý Thần”, Nhan Bân nói: “Người trẻ tuổi không nên ngông cuồng như vậy, ông Quan gì sao cũng lớn hơn cậu mấy chục tuổi, thái độ của cậu nên lịch sự một chút, đừng hùng hổ dọa người ta như vậy”.
“Sếp Nhan dạy rất phải”.