Lý Thần trả lời: “Không sao, tìm một bảo mẫu là được rồi”.
Lưu Tú Phương nghe xong suýt chút nữa thì cầm cái muôi đánh: “Nói vớ vẩn, bảo mẫu chăm cháu có thể bằng mẹ chăm cháu được không? Mẹ là bà nội ruột, làm sao có thể yên tâm để người khác chăm được”.
Advertisement
Lý Thần cười khổ: “Được rồi được rồi, con sẽ cố gắng sớm, được chưa…”
Sau khi nhanh chóng ăn mì xong, Lý Thần lập tức đứng dậy chuồn khỏi nhà, đi tới biệt thự nơi Tô Vãn Thanh đang ở.
Advertisement
Vốn dĩ Lý Thần định tạo cho Tô Vãn Thanh một bất ngờ, nhưng không ngờ rằng hôm nay cô lại không ở nhà.
Mà tới chỗ Tô Đông Thăng rồi.
“Mấy ngày nay huyết áp của bố hơi cao, cơ thể không được khỏe lắm nên em tới chăm”, Tô Vãn Thanh cười khúc khích nói qua điện thoại.
“Anh cũng thật là, quay về mà không nói cho em một tiếng”.
Lý Thần ngồi trong biệt thự trống trải, thở dài nói: “Định cho em một bất ngờ mà… Bố em không sao chứ?”
“Không sao, bác sĩ nói gần đây do áp lực quá lớn, làm việc không nghỉ ngơi đều đặn nên mới vậy. Nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được rồi”, Tô Vãn Thanh nhẹ nhàng nói.
Lý Thần xoa trán nói: “Gần đây ông ấy quả thực là rất bận. Hệ thống siêu thị mở rộng ra rất nhiều, ông ấy vẫn còn kinh doanh bất động sản nữa. Đợi khi nào anh tìm mấy người tới giúp đỡ, để ông ấy nghỉ ngơi một chút”.
“Em nói nhiều rồi mà bố không chịu ấy chứ. Cứ nằng nặc nói rằng sự nghiệp bây giờ mới bắt đầu, không yên tâm để người khác xử lý, rất nhiều chuyện đều do bố đích thân làm. Hơn nữa gần đây dự án sông Nam Lâm gặp chút phiền phức”, Tô Vãn Thanh thở dài nói.
“Có vấn đề gì vậy?”, Lý Thần cau mày hỏi.
Dự án sông Nam Lâm không chỉ nhận được sự quan tâm của chính quyền và các cấp trên của tỉnh mà còn là dự án địa phương quan trọng nhất của công ty bất động sản Thần Thanh, theo lý mà nói thì không thể để xảy ra bất kỳ vấn đề gì được.
“Hình như có một công ty bất động sản ở Hỗ Thị muốn phát triển bờ Bắc của sống Nam Lâm. Gần đây có liên hệ với chính quyền thành phố Thiển Hải, điều kiện đối phương đưa ra rất tốt, bên chính quyền thành phố đã bắt đồng động lòng rồi”.
“Ngày mai anh sẽ đi xem”, Lý Thần trầm giọng nói.
Con sông Nam Lâm vắt ngang qua tỉnh, khu vực mở ở bờ Nam cũng là khu vực cốt lõi trong khu quy hoạch của thành phố trong tương lai, đương nhiên phải ưu tiên hàng đầu.
Nhưng phía Bắc do núi nhiều nên phát triển rất khó, vì vậy giá trị của nó không cao.
Bây giờ một công ty bất động sản ở Hỗ Thị lại đột ngột xuất hiện muốn phát triển bờ phía Bắc, chắc chắn là nhằm vào mình.
Lý Thần nhớ lại kiếp trước, hoàn toàn không có chuyện này xảy ra, lập tức trong lòng càng thêm khẳng định, công ty bất động sản đến từ Hỗ Thị này nhất định là không có ý tốt gì.