“Bữa cơm này dù sao cũng do nhà họ Hoắc các người làm chủ, chúng tôi đều là khách. Chủ lại ra tay đánh khách ở đây như này thì thật là quá quắt. Có chuyện gì chi chằng đợi ăn xong bữa cơm rồi nói, ông cụ vẫn còn đang đợi ở bên trong”, Lâm Lang Thiên nói.
Hoắc Hoàn Vũ cười gằn một tiếng, nói: “Bớt nhiều lời trước mặt tôi đi, anh nói đợi là đợi à? Anh là cái củ hành khô gì?”
Sắc mặt Lâm Lang Thiên trùng xuống, lộ ra vẻ kích động, lạnh lùng nhìn Hoắc Hoàn Vũ nói: “Trưởng bối vẫn còn ở đây, không đến lượt anh lên tiếng dạy dỗ người khác!”
Advertisement
Hoắc Hoàn Vũ đang định nói thì Lý Thần đã bước tới vỗ vào vai anh ta, ý bảo anh ta bỏ tay ra.
Hoắc Hoàn Vũ mặc dù không muốn nhưng lời của Lý Thần anh ta nhất định phải nghe theo, hừ lạnh một tiếng rồi buông tay khỏi cổ Quan Lâm Lâm.
Advertisement
Nhưng Hoắc Hoàn Vũ vừa mới buông tay được một giây, giây sau một cái tát đã đập vào mặt của Quan Lâm Lâm.
Là Lý Thần tát.
Quan Lâm Lâm kêu lên một tiếng, lúc trước Hoắc Hoàn Vũ đánh vào má trái, lần này Lý Thần lại đánh vào má phải, lập tức khiến khuôn mặt của cô ta sưng vù như đầu heo, ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm Lý Thần.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Lý Thần, sự nhục nhã và sợ hãi của Quan Lâm Lâm lập tức bị thu lại.
“Cái tát này là dạy dỗ cô vì nói năng linh tinh”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
Nói xong anh không buồn nhìn Quan Lâm Lâm, xoay người nói với Hoắc Chấn Châu và Lâm Chính Bân: “Hai vị, đến giờ rồi, hay là chúng ta vào trong sảnh Hoàng gia đã rồi nói tiếp?”
Lời nói của Lý Thần làm cho bầu không khí dịu đi một chút.
Hoắc Chấn Châu mỉm cười, dắt Hoắc Hoàn Vũ và Hoắc An Lan vào trước.
Lâm Chính Bân dắt Lâm Lang Thiên theo sát phía sau.
Khi đi qua Lý Thần, Lâm Chính Bân dừng lại, nghiêm túc nhìn Lý Thần, đột nhiên cười nói: “Khi nào có thời gian rảnh có hứng thú tới nhà tôi chơi không?”
Những lời này khiến cho biểu cảm của những người xung quanh đều trở nên kỳ lạ.
Đây là ý gì?
Lôi kéo Lý Thần?
Hay chỉ đơn thuần muốn đối đầu với nhà họ Hoắc?
Hoắc Chấn Châu vẫn chưa đi xa nghe xong chỉ mỉm cười, hoàn toàn không quan tâm, đi thẳng về phía đại sảnh.
Nếu như thủ đoạn này của Lâm Chính Bân có ích, vậy thì Hoắc Chấn Châu ông ấy đừng có lăn lộn ở đời làm gì nữa.
Hơn nửa nhà họ Hoắc và Lý Thần không chỉ đơn giản là quan hệ đồng minh như thế giới bên ngoài nghĩ, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ nhà họ Hoắc và Lý Thần đã trở thành một rồi.
Người khác không nói, như ba đại gia tộc ở Hồng Kông đều cho rằng động vào Lý Thần là động vào nhà họ Hoắc.
Hay nói cách khác, Hoắc Chấn Châu ông ấy có một cô con gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Lâm Chấn Bân ông ta thì có cái rắm gì?
Ngược lại hai người Quan Chi Đống và Nhan Bân lại nhìn Lý Thần bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Bọn họ không thể ngờ rằng Lý Thần lại ưu tú đến mức khiến cho Lâm Chính Bân phải đích thân nói lời mời.
Đừng nói là những người đồng trang lứa, tư cách như vậy, cho dù là hai người họ cùng thế hệ với Lâm Chính Bân cũng chưa từng được hưởng qua.