Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta đương nhiên là muốn đánh cho Nhan Hạ một trận, nhưng Lý Thần lại bảo Lưu Quân ra tay, vậy thì Nhan Hạ chỉ còn lại nửa cái mạng.
“Lý Thần, anh điên rồi!”, Lâm Lang Thiên tỏ ra nghiêm túc, lớn giọng chỉ trích.
Advertisement
“Tôi điên rồi?”, Lý Thần cười nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn Hoắc Hoàn Vũ.
“Trước đây tôi đã nói với anh rồi, đối nhân xử thế, đối với những người bên dưới, phải lấy lợi làm mấu chốt, như vậy họ mới hết lòng làm việc cho mình được”.
Advertisement
Nói xong, Lý Thần vỗ vai Hoắc Hoàn Vũ.
“Bây giờ tôi sẽ dạy anh một đạo lý nữa, khi đối nhân xử thế, đối với kẻ thù của mình, nhất định không được nhân từ! Quan trọng nhất là không được để kẻ thù nắm thóp điểm yếu của mình, cùng lắm thì liều một phen!”
“Lúc không cần cúi đầu thì tuyệt đối không được cúi đầu, tuyệt đối không được thỏa hiệp!”
Lý Thần liếc nhìn Lâm Lang Thiên, sắc mặt có chút thay đổi.
“Nếu không cho dù vượt qua được ải này thì người ta sẽ lại nghĩ ra trò khác thôi”.
“Bởi vì đàn ông sống trong thế giới này có thể bị đánh, bị mắng, bị trợn mắt, nhưng đầu gối bên dưới và trán bên trên ngoài bố mẹ ra thì tuyệt đối không được dùng cho bất kỳ ai khác”.
Hoắc Hoàn Vũ ngây người nhìn Lý Thần, chỉ cảm thấy Lý Thần lúc này hoàn toàn khác với Lý Thần thường ngày.
Lý Thần thường ngày cho anh ta cảm giác như Khổng Tước tướng quân có Chí Tôn trong tay, bình thản vô sự với mọi chuyện, dáng vẻ thờ ơ không quan tâm như thể không có chuyện gì có thể khiến anh thay đổi sắc mặt được.
Nhưng lúc này Lý Thần lại hóa thân thành Chiến Thần Huyền Hà dũng mãnh, khí chất của anh mặc dù không mang lại cho người khác cảm giác quá hùng hổ mãnh liệt, nhưng anh tựa như một ngọn núi, nằm vững chắc giữa trời và đất.
Dường như chỉ cần anh đứng đó, trời có sập cũng không sập được.
Hoắc Hoàn Vũ dù là một người đàn ông, nhưng dù sao anh ta cũng là con cháu nhà tài phiệt luôn gây ra vô số rắc rối, nhưng chỉ cần ở bên cạnh Lý Thần, anh ta có thể cảm nhận được một sự an toàn tuyệt đối.
Dường như chỉ cần tên này ở đó thì dù có đâm một lỗ trên trời anh cũng có thể lấp lại được.
Lúc này, Lâm Lang Thiên cố gắng kìm chế sự chấn động và sự sợ hãi mà anh ta không muốn thừa nhận ở trong lòng, nghiến răng nói: “Lý Thần, anh muốn cá chết lưới rách với tôi đúng không?”
Lý Thần thản nhiên nói: “Anh đánh giá cao bản thân quá rồi đấy, không phải chỉ là một công ty thôi sao, tôi quay về có thể đăng ký thêm cho Hoắc Hoàn Vũ bảy tám cái khác, còn về tư liệu dự án, anh thích thì tặng cho anh đấy, anh cho rằng tôi không làm ra cái tốt hơn được sao?”
Lâm Lang Thiên hậm hực nhìn chằm chằm Lý Thần, tức giận nói: “Được, nếu anh đã nói như vậy thì không có