Nói xong, Nhan Hạ kéo Quan Lâm Lâm ra khỏi cửa.
“Mẹ kiếp, dám đe dọa ông à?”, đôi mắt Hoắc Hoàn Vũ ánh lên vẻ hung hãn. Nhìn bộ dạng của anh ta dường như chỉ muốn đuổi theo đập cho Nhan Hạ một trận vậy.
Nhưng lúc này Lý Thần chỉ phất tay: “Thôi bỏ đi, xả tức vậy được rồi, anh đánh chết hắn, ngoài việc khiến sự việc thêm phức tạp ra thì cũng chẳng cứu vãn được gì”.
Advertisement
“Vậy tiếp theo phải làm gì?”, Hoắc Hoàn Vũ nhìn Lý Thần.
Lý Thần không trả lời Hoắc Hoàn Vũ, chỉ nhìn Chu Khê và nói: “Tài liệu đưa cho Nhan Hạ có nội dung gì vậy?”
Advertisement
Chu Khê vừa rồi bị Hoắc Hoàn Vũ dọa sợ chết khiếp. Mặc dù hắn là một tên côn đồ, việc đánh nhau ác liệt trên đường phố có khi còn hơn thế này nhưng vấn đề là phải nhìn đối phương là ai.
Nếu là một tên đần bình thường, đánh thì cũng thôi, đánh tàn phế thì bồi thường chút tiền là xong.
Nhưng người mà Hoắc Hoàn Vũ đánh là Nhan Hạ.
Chu Khê biết Nhan Hạ là một cậu ấm có rất nhiều tiền. Một cậu ấm như vậy, chỉ cần dựa vào chút quan hệ cũng có thể giết chến một tên cắc ké như hắn, vậy thì càng không phải nói tới Hoắc Hoàn Vũ, người đã đánh Nhan Hạ bất động kia.
Chu Khê không biết thân phận cụ thể của Hoắc Hoàn Vũ và Lý Thần, nhưng chuyện vừa rồi đã khiến hắn biết rằng hai người này không phải là người mà hắn có thể dây vào.
“Tôi…”, ánh mắt Chu Khê né tránh, lầm bầm nói không ra tiếng.
“Tôi không biết anh là ai”, Lý Thần cắt ngang lời của Chu Khê, nói một cách thẳng thắng
“Nhưng cũng có thể nhận ra anh cũng chẳng phải loại công dân tốt đẹp biết tôn trọng pháp luật gì. Tin tôi, chỉ cần anh khiến tôi không hài lòng thì tôi có rất nhiều cách để ném anh vào tù đấy, vậy thì cuộc đời anh sẽ không tốt đẹp lên được đâu”.
Nghe Lý Thần nói vậy, Chu Khê tái mặt. Nhìn kết cục thê thảm của Nhan Hạ, cuối cùng thì sự do dự trong hắn đã tiêu tan: “Trước khi tôi đưa đồ cho Nhan Hạ thì đã cẩn thận chụp lại vài bức hình”.
Vừa nói, Chu Khê vừa lấy điện thoại ra.
Lý Thần cầm lấy điện thoại, Hoắc Hoàn Vũ cũng vội vàng ghé mặt tới.
Một chiếc Nokia rất bình thường, ở thời đại này cũng rất đáng giá.
Mặc dù độ phân giải rất kém, nhưng Chu Khuê quay rất cẩn thận, miễn cưỡng vẫn có thể nhìn thấy được nội dung.
“Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần và kế hoạch dự án tổng thể của Làng Thế Vận Hội”.
Trước khi Nhan Hạ tới, Lý Thần đã tính ra được hai thứ này, nhưng nội dung hợp đồng giấy trắng mực đen trước mắt này coi như đã hoàn toàn được xác nhận.
“Mẹ nó!”
Sắc mặt Hoàn Hoàn Vũ xanh như đít ếch, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quá ác rồi, đây chẳng phải là tuyệt đường sống rồi sao!”
“Không chỉ lấy cổ phần còn định cướp cả dự án!”
“Cổ phần thì thôi đi, cùng lắm thì cũng vài tỷ chứ mấy, nhưng dự án này không thể nào để mất được, chuyện này liên quan đến tương lai mấy chục năm nữa của nhà họ Hoắc, trách nhiệm này đừng nói là tôi, đến cả bố tôi cũng không gánh vác nổi”.