Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Hoàn Vũ nghiến răng nói: “Anh nói cho tôi biết trước, là ai?”
Advertisement
Lý Thần nhẹ giọng nói: “Ở Yến Kinh, kẻ thù của tôi không ít mà kẻ thù của anh thì cũng kha khá. Nhưng kẻ thù đồng thời của hai chúng ta thì chỉ có vài người thôi, xem dũng khí và khả năng ra tay, anh nói xem có thể là ai?”
Advertisement
Hoắc Hoàn Vũ suy nghĩ một chút, hỏi: “Anh đang nói Lâm Lang Thiên?”
“Xác xuất %”, Lý Thần thản nhiên nói.
“Mẹ kiếp, tôi biết ngay thằng cha xấu xa này không dễ đối phó mà, quả nhiên, hai ngày trước bị tôi đạp xuống, giả bộ ngoan ngoãn thuận theo, nhưng lại ngầm ngầm bày thủ đoạn! Nhất định sẽ có một ngày tôi git chết hắn!”, Hoắc Hoàn Vũ tức giận nói.
Ngô Hồng Hà đang lái xe phía trước, tay run bần bật, gần như không thể lái tiếp được.
Anh ta nghĩ rằng mình chỉ là làm chút chuyện cho Lý Thần, nhưng không ngờ rằng lại bị kéo vào cuộc chiến giữa Lý Thần và Hoắc Hoàn Vũ với Lâm Lang Thiên.
Cơ thể yếu ớt của anh ta không thể chịu được màn chiến công suất lớn này.
“Ngô Hồng Hà”, giọng của Lý Thần truyền đến khiến Ngô Hồng Hà thắt chặt tâm trí ngay lập tức, đáp: “Có tôi đây, anh Lý, anh có dặn dò gì ạ?”
Lý Thần cười nói: “Không có dặn dò gì, chỉ là nhờ anh giúp một việc. Những chuyện vừa rồi ở quán bar anh cũng nghe thấy rồi đấy, phiền anh điều động chút quan hệ của mình, phối hợp với Triệu Đắc Trị, trong thời gian ngắn nhất lôi đầu người đã giao dịch với Triệu Đắc Trụ ra”.
Sau khi Lý Thần nói xong, hai mắt Hoắc Hoàn Vũ đảo qua một vòng, cười hi hi vỗ vai Ngô Hồng Hà đang lái xe: “Trước đây giữa chúng ta có chút hiểu nhầm, giải quyết xong rồi thì sẽ là bạn bè, lần sau mời