Vẫn Luôn Là Em

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đầu đông.

Tang Du bước ra khỏi quán cà phê, dựa vào bốt điện thoại bên đường châm điếu thuốc.

Vài người đàn ông Tây Ban Nha đi qua trước mặt cô, thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn, miệng cười ha hả nói gì đó, có lẽ là nghĩ cô gái phương Đông nhỏ nhắn, ngũ quan tinh tế xinh đẹp này đã bị lạc đường trong đêm lạnh giá của Madrid.

Người phụ nữ Tây Ban Nha mập mạp tay ôm chiếc bánh mì dài dừng lại bên cạnh cô, nói với cô ‘trẻ con đừng hút thuốc’, cô cười, người phụ nữ tiến sát lại gần, không yên tâm mà hỏi: “Thất tình à? Cô bé ngoan, đàn ông đều là đồ khốn nạn, chúng ta không cần phải để ý đến bọn họ.”

Tang Du bật cười: “Cơn nghiện thuốc lại lên.”

Người phụ nữ uốn éo cái mông to rời đi.

Thực ra cô không hề thích hút thuốc, chỉ là nghe nói hút thuốc có thể làm cho người ta nổi lên linh cảm, đồ án tốt nghiệp bị giáo sư bác bỏ hai lần sắp khiến cô phát điên rồi, cô muốn thử cách này.

Lúc hút gần hết điếu thuốc cô mới để ý đến người đàn ông trong bốt điện thoại, người đó cúp máy xong ra ngoài, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà sau khi đi hai bước rồi lại quay đầu nhìn cô, dưới màn đêm không thấy rõ được vẻ mặt.

Tang Du nhả một làn khói, nhìn cũng không thèm nhìn, nói bằng tiếng Tây Ban Nha: “Không hẹn.”

Anh quay lại, đứng trước mặt cô: “Còn thuốc không?”

Là nói tiếng Trung.

Tang Du ngẩng đầu lên, nhìn anh qua ánh đèn vàng mờ mờ của bốt điện thoại, một người đàn ông phương Đông trẻ tuổi đẹp trai, mặc áo khoác đen, quàng khăn màu đen, con ngươi đen sâu thẳm, đôi môi mỏng mím chặt.

Diện mạo rất mê người.

Cô đưa cho anh một điếu thuốc, châm cho anh, hai người không nói gì nữa.

Cô nghĩ, có lẽ anh cũng có chuyện phiền lòng.

Hút một điếu thuốc xong cô không tiếp tục nữa, chân cô đá đá những chiếc lá vàng rơi, không biết phải nghĩ gì, mấy người đàn ông Tây Ban Nha rời đi rồi lại quay về kia lần nữa ngang qua trước mặt cô, vẫn không ngừng nhìn cô như cũ, cuối cùng họ đứng lại ở chỗ bên kia đường không xa.

Người bên cạnh hiển nhiên cũng đã chú ý tới bọn họ, anh dập điếu thuốc, cúi đầu hỏi: “Tôi đưa cô về nhà nhé?”

Có lẽ vì anh nói tiếng Trung, có lẽ vì khí chất sạch sẽ của anh, cho nên Tang Du không sợ, cũng không từ chối.

Tàu điện ngầm vẫn chưa dừng, trên toa chỉ có vài người, cả hai đều không ngồi, sau ba trạm, hai người một trước một sau bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, người trên phố dần thưa thớt, anh vẫn luôn lặng lẽ đi theo sau cô, cho đến khi tới bên dưới khu nhà cô ở.

Tang Du quay đầu lại nhìn anh, anh mỉm cười với cô, cô rủ mắt: “Cảm ơn.”

Cô chạy một mạch lên tầng bốn, cha mẹ phàn nàn việc cô muộn như thế còn chạy đi lung tung, cô đóng cửa lại lao vào phòng ngủ, từ ban công nhìn xuống, liếc mắt đã thấy người vẫn chưa rời đi ấy, anh đang hút thuốc, điếu thuốc lập lòe.

Lúc Ngụy Nhiễm gọi điện đến, Tang Du vừa đóng cửa ban công, Ngụy Nhiễm ba câu không rời Phùng Hi Trạch, lần này cô ấy than phiền với Tang Du rằng đã hai ngày rồi không liên lạc được với anh ta, cô ấy rất hoang mang.

Ngụy Nhiễm là bạn đại học, cũng là bạn tốt của Tang Du ở trong nước.

Cô từng học đại học ở trong nước hai năm, sau đó vì cha cô được điều chuyển đến Madrid làm việc nên cô sang theo với tư cách là sinh viên trao đổi, đến bây giờ đã năm năm, cô cũng sắp tốt nghiệp thạc sĩ rồi.

Phùng Hi Trạch là đàn anh khoá trên của Ngụy Nhiễm, cũng có thể nói là đàn anh của các cô, chỉ là hai năm ở trong nước ấy Tang Du không hề biết đến vị đại tài tử vang dội khắp Học viện Quảng cáo này.

Câu chuyện giữa Phùng Hi Trạch và Ngụy Nhiễm bắt đầu khi anh ta chủ động hỏi mượn Ngụy Nhiễm một cuốn sách giáo trình mà ở hiệu sách nào cũng có thể mua được, ngày Ngụy Nhiễm nhận được tin nhắn mượn sách của anh ta hôm đó, cô ấy mừng như điên.

Đó là vào giữa mùa hè năm năm trước, Tang Du đang thu dọn đồ đạc để chuyển sang Madrid thì Ngụy Nhiễm hùng hùng hổ hổ chạy tới, cô còn tưởng là cô ấy không nỡ xa mình, kì thực cô ấy chỉ đến để chia sẻ chuyện nam thần chủ động hẹn cô ấy mà thôi.

Tang Du từng rất ngưỡng mộ Ngụy Nhiễm, có thể gặp được một người đàn ông toàn tâm toàn ý thích cô ấy.

Cô cứ nghĩ họ rất nhanh sẽ ở bên nhau, nhưng suốt những năm tháng từ thuở hai mươi đến sau khi bốn bỏ năm lên gần ba mươi tuổi này, Ngụy Nhiễm dường như dần biến thành người yêu mà không thể có được ấy.

Thái độ lúc xa lúc gần khi ở trước mặt người yêu của Phùng Hi Trạch khiến Ngụy Nhiễm chịu đủ sự dày vò, trong mắt Tang Du, Ngụy Nhiễm đã trở thành một cô gái đáng thương bị tình yêu hành hạ nặng nề, cô vui mừng vì mình chưa gặp phải một người đàn ông quá được yêu thích.

Sau khi cúp máy, Tang Du đột nhiên nhớ tới người đàn ông hút thuốc ở dưới lầu kia, cô đi tới ban công nhìn xuống, đã chẳng còn bóng người nào nữa.

Tang Du gọi buổi tối này là… một cuộc gặp gỡ người đẹp còn chưa bắt đầu đã kết thúc như giấc mơ.

Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ còn gặp lại người đàn ông này.

.

Chú Oro, bạn của cha cô đích thân đến nhà nhờ cô giúp đỡ, ông ấy là giám đốc quan hệ của công ty hàng xa xỉ Dole nổi tiếng Tây Ban Nha, công ty Dole muốn thâm nhập thị trường Trung Quốc, đã bỏ ra số tiền lớn để thuê một công ty quảng cáo nổi tiếng trong nước quảng cáo cho họ, đối phương cũng rất có trách nhiệm, giám đốc sáng tạo bên ấy đã đưa theo vài người trực tiếp tới trụ sở chính của Dole ở Madrid, cho nên công ty Dole cần gấp một người phiên dịch.

“Diana, đây là Levine tiên sinh.” Tang Du theo Oro đến công ty Dole, vừa bước vào phòng họp, còn chưa kịp nhìn rõ người thì đã nghe thấy Oro bắt đầu nhiệt tình giới thiệu.

Cô vừa đưa tay ra vừa ngẩng đầu nhìn vị Levine kia, giọng của Oro lại vang lên, ông ấy tiếp tục nhiệt tình dạt dào giới thiệu bằng tiếng Anh: “Levine, đây là Diana, phiên dịch viên của cậu.”

Thứ đầu tiên Tang Du nhìn thấy là một bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng, còn có cổ tay áo sơ mi trắng sạch sẽ không tì vết và chiếc khuy măng sét lấp lánh giá trị cực cao, cô nói câu “xin chào” bằng tiếng Trung, ngẩng đầu lên, hơi giật mình…

Là vị ‘gặp gỡ người đẹp’ ấy.

Anh nhẹ nhàng đáp lại câu “xin chào”, giọng nói vẫn giống như đêm hôm ấy, trầm thấp mà trong trẻo.

Hôm đó bọn họ cùng nhau làm việc cả một ngày, anh không nhắc đến chuyện tối hôm ấy dù chỉ một chữ, cô cũng không nói chuyện gì khác ngoài công việc. Cô cứ tưởng anh đã quên mình, cho đến khi cuộc họp kết thúc, màn đêm buông xuống, lúc Tang Du ngồi trên xe thương vụ đưa họ trở về khách sạn, Levine nói với Oro ở ghế lái bằng tiếng Anh: “Đưa Diana về nhà trước đi.”

“Không cần đâu anh Levine, đưa anh về khách sạn trước đi, tôi có thể tự mình về.” Tang Du nói với anh bằng tiếng Trung.

Anh nhìn Tang Du đang ngồi bên cạnh, nhướng mày: “Còn đi tàu điện ngầm à? Không an toàn.”

Thì ra anh nhớ.

Oro xe chạy đường quen dừng lại bên dưới khu nhà Tang Du ở, Tang Du chào tạm biệt hai người rồi mở cửa xuống xe, luồng khí lạnh thổi tới, cô vội vàng dựng cổ áo khoác lên, Levine xuống xe ở phía bên kia, trong tay cầm chiếc khăn quàng cổ anh đeo vào lần đầu tiên cô gặp anh.

Oro mỉm cười nhìn họ qua cửa sổ ghế lái, nhìn Levine quàng chiếc khăn lên cổ Tang Du, thấy Tang Du trợn to mắt nhìn Levine.

Oro vẫn tiếp tục duy trì trạng thái bát quái này cho đến lúc ăn tối sau khi xong việc vào ngày hôm sau. Bữa tối được sắp xếp ăn trong nhà hàng ở tầng dưới của trụ sở chính công ty Dole, sự nhiệt tình của chú Oro không hề an ủi được trái tim bị đồ ăn Tây Ban Nha làm tổn thương của mấy người Trung Quốc, đồ uống duy nhất có thể uống trong nhà hàng là rượu và nước đá, Tang Du vô cùng buồn chán gõ gõ điện thoại, Levine dường như cũng không thích những thứ này, sau khi ăn vài miếng, anh nói với Tang Du bằng tiếng Trung: “Cuối cùng cũng biết tại sao cô lại gầy như vậy rồi.”

“Tôi á?” Tang Du ngẩng đầu lên nhìn anh: “Gầy ư?”

“Gầy rồi.”

Tang Du nhớ lại những món mấy ngày qua mình đã ăn, nghĩ sao chỉ trong vài ngày lại có thể gầy đến mức anh Levine cũng nhìn ra được.

“Đồ ăn Tây Ban Nha quả thực không hợp khẩu vị.” Anh nói cực kỳ uyển chuyển, nhưng Tang Du lại cảm nhận được sự bất lực của anh, lúc cô vừa sang cũng thế, cả nhà đều ăn không quen đồ ăn bên ngoài.

“Ngoại trừ giăm bông cắt lát kết hợp ít phô mai và thêm bánh mì ở bên ngoài ra thì chẳng còn món nào khác cả, lần sau lúc nào muốn giảm cân tôi sẽ lại đến.” Cách miêu tả của anh khiến Tang Du bật cười.

Chú Oro tò mò nhìn họ, cứ bắt Tang Du phải dịch lại những gì họ nói, Tang Du sợ phá hỏng tình hữu nghị Trung Tây của họ, cho nên ánh mắt kiên định nói: “Anh Levine đang khen cháu xinh ạ.”

Oro lập tức lộ ra vẻ mặt giống như tối hôm qua, ông ấy nói với Levine: “Ai nói người Trung Quốc kín đáo dè dặt, các cậu cũng rất lãng mạn, Levine, nếu cậu thích Diana, tôi có thể làm mối cho hai người.”

Tang Du trợn tròn mắt nhìn Oro, phồng má giận dữ, Oro cười bảo cô dịch lại cho Levine nghe, cô lắc đầu từ chối, Levine nhìn Tang Du, kiên nhẫn chờ đợi, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Tang Du không đếm xỉa gì nữa mà nói: “Chú Oro bảo anh có thời gian thì đến chơi.”

Levine khẽ cười, anh trực tiếp nói với Oro: “Được, cảm ơn.”

Là nói tiếng Anh.

Mắt Oro sáng lên.

Tang Du chỉ muốn về nhà!

.

Nhóm người Levine chỉ dự định ở Madrid ba ngày, thứ sáu hôm ấy, sau khi hai bên đạt được thỏa thuận thống nhất về ý tưởng sản phẩm liền ký hợp đồng quảng cáo, lúc hoàn tất thủ tục thì đã là giữa trưa.

Chú Oro vẫn lái xe đưa Tang Du đến bên dưới khu nhà trước, sau đó lúc chuẩn bị đưa Levine về khách sạn, Levine lại xuống xe cùng Tang Du, anh nói với Oro: “Tôi hút một điếu thuốc, lát nữa tự bắt taxi về là được.”

Oro thấu hiểu, kéo dài giọng nói ok, sau đó nháy mắt với Tang Du một cái rồi mới ngâm nga hát mà lái xe đi.

Levine đi đến chỗ ngọn đèn đường bên cạnh khu nhà, châm một điếu thuốc, anh đưa điếu thuốc vào miệng, lại lấy một điếu khác trong bao ra, nghịch giữa ngón trỏ và ngón giữa, ngước mắt nhìn cô: “Muốn hút không?”

Tang Du bước tới, vừa đưa tay ra muốn chạm vào, anh đã xoay người nhét lại điếu thuốc vào trong bao: “Trẻ con đừng hút thuốc.”

Cô cũng không hẳn là nhất định phải hút, nhưng mùi thuốc lá chẳng thể tiêu tan trong chốc lát giữa hai người lại khiến cô chần chừ không muốn rời đi, Tang Du tháo khăn quàng cổ xuống, đặt lên tay anh: “Ngày mai đi à? Đừng để quên đồ ở Tây Ban Nha.”

Lúc Ngụy Nhiễm gọi điện tới, dưới chân đèn đường đã có hai đầu mẩu thuốc lá, Tang Du đã nói chuyện phiếm với anh suốt thời gian hút hai điếu thuốc. Cô tránh qua một bên nghe điện thoại, giọng nói chẳng chút tức giận của Ngụy Nhiễm truyền tới từ Trung Quốc xa xôi, cô ấy nói: “Nếu tớ không gặp được Phùng Hi Trạch, chắc bây giờ đã kết hôn sinh con, có một gia đình hạnh phúc rồi nhỉ?”

Lại là Phùng Hi Trạch, Tang Du vừa tức giận vừa đau lòng: “Đừng quan tâm đến anh ta nữa, xin cậu đấy bảo bối, đàn ông đều là đồ khốn nạn.”

“Tớ từng thử rồi, không có cách nào cả… thực sự là có cách nào cả…”

“Tìm một người đàn ông thích hợp rồi yêu đương một trận ra trò đi.” Cô nói.

Ngụy Nhiễm tựa như hơi dao động: “Quả thực có một người vẫn luôn đuổi theo tớ.”

Cô an ủi Ngụy Nhiễm, chẳng biết Levine đã đi tới từ lúc nào, cẩn thận quàng chiếc khăn quanh cổ cô, sau đó từ từ tiến đến bên tai không nghe điện thoại của cô, nhẹ nhàng nói: “Không phải tất cả đàn ông đều là đồ khốn nạn.”

Chiếc tai hơi lạnh cóng đột nhiên được hơi thở ấm áp phả vào, lông tơ mẫn cảm bên tai Tang Du đều dựng đứng cả lên, hơi thở nóng bỏng bên má vẫn luôn phảng phất không tan, cô không dám động, chỉ nghe thấy anh lại nói: “Tang Du, tôi đi đây, đúng rồi, Tang Du, tôi cảm thấy mình rất thích hợp.”

Tang Du: “…”

“Alo? Tang Du, Tang Du, cậu có đang nghe không?” Câu hỏi của Ngụy Nhiễm không ngừng truyền tới, Tang Du thu lại ánh mắt nhìn anh rời đi, tùy tiện đáp một tiếng, nhưng bóng dáng thon dài biến mất trong màn đêm không xa kia vẫn chưa thể tan biến khỏi tâm trí cô.

Cũng không biết là ai đã nói cho anh biết tên tiếng Trung của cô, nhưng thốt ra từ miệng anh, lại hay vô cùng.

Khi Tang Du lần nữa cảm thấy sẽ không còn gặp lại Levine nữa, thì anh lại không chút dấu hiệu mà xuất hiện.

Chiều thứ bảy hôm ấy, Tang Du bị đồ án tốt nghiệp dày vò đến hết cách, cô buồn bực cầm bao thuốc định ra ban công hút, nào ngờ cứ như vậy không kịp đề phòng mà nhìn thấy người đứng ở dưới lầu kia.

Levine mặc áo khoác đen, ngồi trên băng ghế cạnh cửa khu nhà, đang cúi đầu hút thuốc.

Tang Du khoác áo đi xuống lầu, lúc đến gần anh, cô bỗng nhiên có một khoảnh khắc cảm thấy căng thẳng, cô lấy bao thuốc ra châm một điếu, khi ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Levine đang dụi điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn mình.

Ánh mắt sáng rực, khóe miệng cong cong.

“Nghe ông Oro nói cô đang phiền não vì đồ án tốt nghiệp, tôi nghĩ có lẽ tôi có thể giúp được.” Anh chọn câu nói này để mở đầu.

“Hút thuốc không giải quyết được vấn đề gì cả, ra ngoài đi dạo đi.” Levine bước đến bên cô, rút điếu thuốc vừa châm ra khỏi miệng cô, sau đó, đưa vào miệng mình.

Vì một hành động tùy ý tựa như chẳng có chút ngụ ý nào khác của anh, mà lúc Tang Du lên tầng thay quần áo rồi xuống gặp anh lần nữa, lòng cô vẫn rối như tơ vò.

Hôm đó, khi hai người đang đi dạo bên hồ ở công viên El Retiro, Levine đột nhiên hỏi cô: “Cô nghĩ để có thể làm một bản thiết kế tốt thì điều gì quan trọng nhất?”

“Thiên phú.” Tang Du nhìn anh: “Anh thì sao?”

“Linh cảm.”

“Có thiên phú sẽ có linh cảm.” Cô nói.

“Linh cảm có thể bồi dưỡng.” Levine bước về phía trước. “Tang Du, phải có một đôi mắt biết phát hiện ra cái đẹp.”

Anh lại gọi tên cô, thân thiết mà tự nhiên.

Tang Du dừng bước chân, quay sang nhìn anh, anh đi đến bên bờ hồ trước cung điện thủy tinh rồi đứng lại, ánh nắng xuyên qua cây ngô đồng cao lớn chiếu vào người anh tạo ra một cảm giác vắng lặng nhưng rực rỡ, cả cung điện thủy tinh phía sau anh phản chiếu trong nước, anh đứng thẳng tắp, trong bóng cây lộng lẫy đẹp đẽ như một bức tranh sơn dầu.

Bên bờ hồ có những nghệ sĩ đường phố, tiếng guitar trong trẻo vang lên, là 《Hang Me, Oh Hang Me》 của Oscar Isaac, bài hát mở đầu trong phim 《Inside Llewyn Davis》, Tang Du quay đầu lại nhìn họ, ca sĩ hát đến hào hứng, vẫy vẫy tay với cô, Tang Du nhún chân hai bước nhảy đáp lại, người chơi guitar đánh nhanh hơn đệm cho cô, Tang Du quay lại nhìn Levine, anh cũng đang nhìn cô, mang theo nụ cười còn ấm áp hơn cả ánh nắng buổi chiều mùa đông.

Người đàn ông cao lớn đứng ngược sáng tựa như cắt hình bóng chân dung nghệ thuật của ngày xưa, hòa làm một thể với nước hồ trong xanh và cung điện thủy tinh sáng ngời, mắt Tang Du sáng lên: “Cắt hình bóng, hình như tôi có ý tưởng rồi.”

Levine cười với cô: “Cô xem, tìm linh cảm dễ vậy đó.”

“Cảm ơn anh Levine, đúng rồi, anh có tìm thấy vẻ đẹp gì ở đây không?” Tang Du nghiêng đầu hỏi anh.

Đôi mắt Levine lóe lên, đôi mắt đen dần trở nên thâm tình, anh nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Cô đấy.”

Tang Du sửng sốt, hai má ửng hồng, cô vội vàng rủ mắt xuống, hồi lâu sau mới lại ngước lên: “Anh Levine rất nổi tiếng ở Trung Quốc sao?”

Mở miệng lần nữa đã là một chủ đề khác.

“Có lẽ vậy.” Anh không chút biến sắc thản nhiên đáp: “Cho tôi số điện thoại của cô đi.”

Hai người trao đổi số điện thoại, lúc Tang Du đánh tên Levine, ngón tay đột nhiên khựng lại, Levine…

Cô đã từng nhìn thấy cái tên này một lần, khoảng hai, ba năm trước trên đường phố khu trung tâm Madrid, anh có làm một quảng cáo vô cùng đẹp và đặc sắc cho công ty mỹ phẩm, cô đứng đó nhìn lên màn hình lớn của tòa nhà chọc trời rất lâu, cho đến khi cái cổ mỏi nhức kháng nghị mới nhớ ra mà rời đi. Trở về tra tên tìm kiếm nhưng không có gì cả, cô cứ tưởng Levine là lính mới không tiếng tăm, cũng cho rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ có ngày trở thành đại thần trong giới quảng cáo, nào ngờ, từ đó cô không còn thấy qua thiết kế của anh nữa.

Hoá ra là người Trung Quốc.

Hoá ra là anh.

.

Levine rời đi rất gấp, tối hôm đó liền bay về nước, trước khi đi, anh còn nói với Tang Du: “Nếu không chê, có thể đến công ty chúng tôi thực tập.”

Ngụy Nhiễm lại gửi một hộp đồ ăn ngon trong nước sang, Tang Du gọi cho cô ấy, nói: “Đừng gửi đồ nữa, tháng sau tớ về nước.”

Ngụy Nhiễm hoan hô: “Đây có lẽ là chuyện vui nhất trong năm nay của tớ rồi, còn vui hơn cả việc Phùng Hi Trạch nghe máy của tớ.”

Tháng ở Madrid vẫn mưa, nhưng Bắc Kinh đã rơi tuyết lả tả, Tang Du một mình trở về nước, đáp xuống sân bay Thủ đô, cô gọi cho Levine: “Quý công ty còn nhận thực tập sinh không?”

Một lúc lâu sau Levine mới trả lời: “Không nhận, có điều người quen có thể đi cửa sau.”

Tang Du vốn định trực tiếp đến căn hộ của Ngụy Nhiễm để tạo bất ngờ cho cô ấy, không ngờ trước khi cúp máy, Levine lại dặn dò cô: “Tìm một chỗ ngồi đi, lát nữa tôi tới.”

Hôm ấy, Tang Du quàng chiếc khăn màu đen của Levine bước ra khỏi sân bay, trong làn tuyết tung bay, cô nhìn thấy Levine đang dựa vào chiếc xe màu đen chờ mình, áo vest giày da, đến áo khoác cũng không mặc.

Tang Du tháo khăn quàng cổ xuống đưa cho anh: “Chiếc khăn anh để quên ở Madrid.”

Anh nhận lấy, mỉm cười: “Thứ tôi để quên ở Madrid nào chỉ có khăn quàng cổ, cô cũng có đồ để quên ở chỗ tôi.”

Tang Du còn chưa kịp nghiên cứu ra ý tứ trong lời nói của anh, anh đã lại nói: “Tang Du, giúp chúng tôi chụp vài bức phối cảnh đi.”

Ngày đầu tiên Tang Du về nước cứ như vậy mờ mịt đi theo anh đến địa điểm chụp hình quảng cáo, minh tinh do công ty Dole mời đến với mức phí đại ngôn cao ngất ngưởng đang hống hách ra vẻ, nữ minh tinh Chung Nhan đó từ chối tiếp tục chụp vì không hài lòng với trang phục, cô ta yêu cầu Dole tiếp tục cung cấp trang phục cho đến khi cô ta hài lòng mới thôi.

Lúc Levine đưa Tang Du tới studio, nhiếp ảnh gia đang bưng cà phê đến cho Chung Nhan, nghiến răng nghiến lợi nặn ra khuôn mặt tươi cười dỗ cô ta tiếp tục chụp, Levine trực tiếp vẫy tay gọi nhiếp ảnh gia qua: “Thay người, hủy hợp đồng với Chung Nhan.”

Chung Nhan và người quản lý của cô ta kinh ngạc nhìn anh, thái độ của Levine cứng rắn, khi họ nhận ra anh dường như không phải đang hù doạ thì cả nhiếp ảnh gia và đoàn đội của Chung Nhan đều chạy đến khuyên anh.

“Thái độ của cô Chung đã vi phạm hợp đồng trước, cho nên chúng tôi có quyền đề nghị chấm dứt hợp đồng, hơn nữa, tôi đã tìm được người thích hợp hơn rồi.” Levine đưa tay về phía Tang Du, mỉm cười với cô: “Tang Du, lại đây.”

Lúc nhiếp ảnh gia nói cảm giác và khí chất của Tang Du không kém gì Chung Nhan, vẻ mặt của Chung Nhan tựa như muốn ăn tươi nuốt sống Tang Du.

Vào khoảnh khắc được nhân viên kéo đi trang điểm, Tang Du mới cảm thấy hơi căng thẳng, cô nói với Levine vẫn luôn bên cạnh mình trong cả quá trình: “Tôi chưa chụp bao giờ.”

“Không sao đâu.”

“Chủ đề là gì?”

Levine ngước mắt lên: “Mối tình đầu.”

Tang Du lắc đầu: “Tôi không biết phải biểu hiện như thế nào.”

“Chỉ cần diện mạo vốn có là được.”

Chụp ảnh đơn giản hơn cô tưởng tượng rất nhiều, nhưng việc khó là bỏ mặc sự uy hiếp của vị Chung Nhan kia.

“Cô là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty nào? Cướp đại ngôn của tôi là muốn bị phong sát đúng không?” Chung Nhan đạp cửa bước vào phòng nghỉ của Tang Du khi cô vừa chụp xong một bộ đang nghỉ ngơi.

Tang Du đang dựa bên cửa sổ hút thuốc, phớt lờ cô ta.

Lời nói của Chung Nhan ngày càng khó nghe, cho đến khi cô ta nói: “Tôi nghe nói lúc còn ở Madrid cô đã quyến rũ Levine? Chẳng trách lại tìm mọi cách để đổi tôi, hóa ra là đã lên giường của anh ta…”

Trước khi Chung Nhan nói ra lời gì đó càng khó nghe hơn, Tang Du vươn tay chọc điếu thuốc chưa tắt vào mu bàn tay của cô ta, tiếng hét của Chung Nhan vang thấu trời cao.

Levine lao vào đầu tiên, khi thấy Tang Du đứng đó không thương tổn gì, vẻ mặt hoảng loạn của anh liền được thu lại, lúc nghe thấy cô nói ‘Cô có thể nói tôi, nhưng không được phép nói Levine, một chữ cũng không được’, mắt anh sáng ngời, nhìn chằm chằm vào cô không thể rời mắt.

Mức tiền bồi thường cao chót vót mà Chung Nhan yêu cầu khiến Tang Du hiểu ra nữ minh tinh này quý giá nhường nào, cũng ý thức được bản thân đã gây ra rắc rối lớn bao nhiêu, mỗi một người nhìn thấy cô đều mang theo ánh mắt đồng cảm, chỉ có Levine, tối hôm đó, anh đưa cô đến khách sạn, lúc bước vào cửa, anh kéo tay cô lại, nói với cô: “Tang Du, đừng sợ.”

Tang Du thực sự đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa rồi.

“Có anh ở đây.” Đôi mắt đen láy của anh sâu thẳm lại sáng rực trong đêm đen, cảm giác an toàn ấy, giống như cảm giác mà anh mang đến cho cô khi lần đầu tiên họ gặp nhau trên đường phố Madrid vậy.

Sự việc với Chung Nhan cứ như thế kết thúc, ngày hôm sau Tang Du tiếp tục đến studio chụp hình, mặc dù ánh mắt nhân viên nhìn cô vẫn rất khác thường, nhưng không còn là sự cảm thông và thương hại nữa.

Toàn bộ quá trình Levine đều ở đó, anh mặc một bộ vest ngay ngắn nghiêm chỉnh, đứng thẳng phía sau nhiếp ảnh gia khiến người ta không thể làm ngơ.

Trong lúc nghỉ ngơi, Tang Du hỏi Levine: “Chuyện hôm qua giải quyết thế nào rồi?”

“Đưa cho cô ta vài đồng tiền xu đủ để mua băng dán cá nhân rồi.”

Tang Du bị trêu đùa cười khúc khích, cô nói: “Cảm ơn anh nha, Levine tiên sinh.”

“Cảm ơn thế nào đây?” Anh đột nhiên hỏi.

Tang Du chớp chớp mắt, còn chưa kịp nói gì thì anh đã tiến sát lại, khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nhưng anh lại hỏi: “Muốn hút thuốc không?”

Cô nín thở, lắc đầu hỏi: “Vẫn còn cho em hút à?”

“Không cho nữa.” Anh cười bất lực, mắt nhướng lên: “Nhưng có lẽ có cách khác.”

“Hả?”

“Anh vừa mới hút xong.” Anh nói xong, không đợi Tang Du kịp phản ứng đã cúi đầu xuống hôn cô.

Tang Du dính sát vào tường bất động, giữa răng môi đều là hơi thở của anh, cô từ từ nhắm mắt lại, Levine khẽ cắn môi cô, từng chút từng chút, giọng nói trầm khàn vang lên đứt quãng: “Tang Du, đừng gọi anh là Levine, anh tên là…”

Tang Du không nghe rõ, mơ màng ngẩng đầu lên: “Hả?”

Vẻ mặt cô không chút phòng bị, Levine bật cười, cúi đầu xuống hôn lần nữa, rất lâu… cho đến khi có người gõ cửa, tiếp đó là tiếng mở cửa, nhân viên nói: “Giám đốc, cô Ngụy đến tìm anh.”

Levine rời khỏi môi cô, nhưng cánh tay vẫn đang ôm lấy người cô, cả hai cùng quay đầu nhìn ra cửa.

Ngụy Nhiễm theo sau nhân viên bước vào, nghiêng đầu nhìn Levine, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, khi nhìn thấy rõ người trong vòng tay anh, cô ấy không tin nổi vào mắt mình, chấn động hồi lâu mới lên tiếng: “Phùng Hi Trạch… Tang Du…”

Tang Du gần như chạy trốn trong hoảng loạn, cũng có thể nói là cô chạy về Madrid như một con rùa rụt cổ.

Ngày hôm đó, trong tiếng chất vất đầy uất ức của Ngụy Nhiễm, cô không có cách nào giải thích được, chẳng lẽ nói ‘tớ không biết tên tiếng Trung của người vừa hôn mình’…

Phùng Hi Trạch nói gì, anh nói: “Ngụy Nhiễm, chúng ta cần nói chuyện.”

Ngụy Nhiễm bịt tai lại hét cô ấy không muốn nghe.

Sau khi Tang Du xuống máy bay bật điện thoại lên, có thông báo mấy chục tin nhắn và cuộc gọi đến từ Phùng Hi Trạch, cô bỏ qua, chỉ gửi một tin nhắn cho Ngụy Nhiễm: Tớ xin lỗi, hãy thứ lỗi cho tớ.

Sau đó tiếp tục tắt máy.

Mùa đông ở Madrid ấm hơn Bắc Kinh rất nhiều, nhưng suốt mấy ngày vừa trở về này, Tang Du chỉ cảm thấy lạnh buốt, đồ án tốt nghiệp đã giao, giáo sư không bắt làm lại nữa, đây là chuyện duy nhất khiến Tang Du được an ủi đôi chút.

Mỗi ngày cô lại đến quán cà phê lúc trước cô thường ghé tới, nhưng cà phê dường như không sảng khoái bằng rượu, tối hôm đó, như thường lệ, sau khi uống hết ly cà phê, cô chạy ra bốt điện thoại ngoài cửa hút thuốc, người phụ nữ uốn éo chiếc mông to đi ngang qua cô đã không còn hỏi cô có phải thất tình hay không nữa.

Tang Du nhìn theo bà ấy rời đi, thầm nghĩ, nếu bà ấy dừng lại hỏi mình như lần trước, thì cô sẽ đáp lại một câu, bà nói đúng, đàn ông đều là đồ khốn nạn.

Sau khi hút hết điếu thuốc, cô vô thức nhìn bốt điện thoại, bên trong trống rỗng không người. Cô chợt nhớ ra mình từng nói đùa với Ngụy Nhiễm, cô nói: “Cậu thật đen đủi khi gặp phải một Phùng Hi Trạch như vậy, vẫn là tớ may mắn, chưa từng gặp một người đàn ông quá được yêu thích.”

Bây giờ nghĩ lại, ông trời thật biết cách trêu đùa.

Một cơn gió lạnh thoảng qua, Tang Du dựng cổ áo khoác lên, hơi hối hận vì lúc đó đã trả Phùng Hi Trạch chiếc khăn quàng cổ của anh, khi quay người định trở lại quán cà phê, cô chợt nhìn thấy một người đang đứng dưới ngọn đèn đường.

…..

“Lần trước tớ đến Madrid tìm cậu còn đóng giả làm một cặp tình nhân với cậu để đá tên theo đuổi phiền phức của cậu đi, sao lần này tới lại có cảm giác như ‘vật vẫn như cũ mà người chẳng giống xưa’ nhỉ.” Ngụy Nhiễm và Tang Du xuống tàu điện ngầm, chậm rãi đi từ ga tàu điện ngầm đến khu nhà Tang Du ở, Ngụy Nhiễm vùi miệng dưới chiếc khăn quàng cổ dày cộp, nói.

“Tớ là nghe nói Phùng Hi Trạch bị nữ chính đang chụp quảng cáo cho bọn họ mê hoặc nên mới vội vàng chạy tới ‘bắt gian’, không ngờ lại bắt luôn cậu, nếu được thêm lần nữa, tớ sẽ không đi.”

“Tớ hối hận rồi, nếu như năm đó lúc anh ấy nhắn tin mượn sách tớ không đến nơi hẹn, thì có lẽ tớ sẽ mãi mãi chiếm một vị trí trong trái tim anh ấy, có lẽ sự đến gần của tớ đã khiến anh ấy vỡ mộng.”

“Các cậu là hai người tớ yêu nhất, sao có thể như vậy chứ.”

Tang Du đứng dậy đi tới, cúi người ôm lấy cô ấy: “Tớ vẫn là tớ, Ngụy Nhiễm, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi, trước khi cậu gọi tên anh ấy, tớ chỉ biết anh ấy tên là Levine, cậu có thể tiếp tục theo đuổi tình yêu của cậu, còn tớ sẽ tiếp tục lại Madrid của tớ, không bao giờ trở về nước nữa.”

Hai người đi đến bên dưới khu nhà, im lặng hồi lâu, Ngụy Nhiễm cũng không còn nói chuyện ríu rít với cô như trước nữa, cô ấy nở nụ cười: “Tang Du, đưa cậu tới đây thôi, tớ về khách sạn đây.”

Ngụy Nhiễm đi rồi.

Tang Du không dám nhìn bóng lưng rời đi của cô ấy, trong lòng cô luôn cảm thấy buồn phiền khó chịu, thật ra các cô có rất nhiều điều muốn nói với nhau, nhưng lại chẳng nói gì cả.

Trách ai đây.

Chẳng thể trách ai cả.

Trách họ đều gặp được Phùng Hi Trạch thôi.

Lúc Tang Du chuẩn bị mở cửa khu nhà thì bỗng ngửi thấy mùi khói thuốc, quen thuộc đến thế, cô khựng lại, chậm rãi quay đầu, thấy Phùng Hi Trạch đang ngồi trên băng ghế dài hút thuốc, anh nhìn thấy cô liền dụi điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, sải bước lớn đi tới, Tang Du còn chưa kịp nói tiếng nào, anh đã ôm lấy cô, cúi đầu xuống hôn.

Tang Du phản ứng lại, dùng sức đẩy anh ra, anh lùi lại một bước, ánh mắt sâu hun hút nhìn cô chăm chú: “Tang Du, em có đồ để ở chỗ anh, anh đã giúp em bảo quản năm năm rồi.”

Tang Du nghi hoặc nhìn anh, không biết nên phản ứng thế nào.

“Một cuốn sách giáo trình tiếng Tây Ban Nha.”

Tang Du nhớ đến mùa hè nóng nực năm năm trước, Ngụy Nhiễm vội vàng chạy tới, mượn cô một cuốn sách giáo trình tiếng Tây Ban Nha, bởi vì nam thần Phùng Hi Trạch của cô ấy thế mà lại lên tiếng hỏi mượn sách cô ấy, còn hẹn cô ấy đến một nhà hàng tây lãng mạn để gặp mặt.

“Anh không biết ở giữa đã xảy ra hiểu nhầm gì, Tang Du, bọn họ cho anh số điện thoại của Ngụy Nhiễm.”

Vẻ mặt mờ mịt của Tang Du dần chuyển thành chấn kinh.

Phùng Hi Trạch tiếp tục nói rõ ràng từng chữ: “Tin nhắn năm ấy anh gửi là ‘Chào bạn học, có một cuốn sách giáo trình tiếng Tây Ban Nha tôi tìm mãi không có, nghe nói bạn có, có thể cho tôi mượn đọc một chút không?’ Phùng Hi Trạch.”

Năm ấy em không nhìn thấy, bây giờ anh đọc nó cho em.

Tang Du ngơ ngác nhìn anh, thật lâu sau, mới tìm lại được giọng nói: “Thì ra là em?”

“Vẫn luôn là em.” Phùng Hi Trạch khẽ thở hắt một hơi.

Năm đó không nói cho Ngụy Nhiễm biết, là vì sợ cô ấy khó xử và xấu hổ.

Nhưng, có vẻ như anh đã làm sai.

Gió đêm đung đưa, Tang Du cúi đầu không dám nhìn anh.

Phùng Hi Trạch vươn tay ra ôm lấy cô: “Anh sẽ đợi em, bao nhiêu năm cũng đợi.”

“Đừng đợi em.”

“Lúc trước anh đã từng nghĩ đến việc từ bỏ, có lẽ cũng có thể từ bỏ rồi, nhưng Tang Du à, anh lại gặp được em, ngoài em ra, cả đời này anh sẽ không có ai khác nữa.”

“Anh đang uy hiếp em.”

“Đúng, cùng đường bí lối rồi.”

.

Ngụy Nhiễm và Phùng Hi Trạch đều rời đi rồi.

Ngụy Nhiễm không còn liên lạc lại với Tang Du nữa.

Phùng Hi Trạch cũng vậy.

Anh nói đợi, thì thật sự sẽ ngoan ngoãn chờ đợi.

Mùa đông của Madrid tiếp tục đìu hiu mà đẹp đẽ, ở cuối mùa giải, Real Madrid thắng liên tiếp mấy trận, mỗi ngày cha Tang đều vui vẻ ngâm nga hát, trong nhà dán đầy poster của Cristiano Ronaldo trên tường, mẹ Tang phàn nàn nhưng vẫn đi xem bóng đá với ông.

Trong buổi lễ mừng Real Madrid giành chức vô địch hôm ấy, Tang Du cùng cha mẹ lên phố chung vui, mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn mọi năm, cô quấn áo khoác đứng trong đám đông đang hoan hô cổ vũ, hối hận vì lúc ra ngoài không quàng khăn, lại nghĩ đến Phùng Hi Trạch rồi.

Lúc xe bus chở các cầu thủ chạy ngang qua, pháo hoa đỏ rực và những mảnh giấy bay rợp trời, tiếng hò reo và ca hát vang dội bầu trời đêm, Tang Du vỗ vỗ tay nhìn cha Tang đang kích động, hiếm khi cũng vui vẻ cười theo. Lúc này cổ cô chợt ấm lên, cô tưởng là người hâm mộ bóng đá nào đó quàng khăn có logo Real Madrid lên cho mình, nhưng khi quay đầu, lại thấy một người mà cô thế nào cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện ở đây.

Cô kinh ngạc tưởng mình hoa mắt, chớp chớp mắt nói: “Phùng Hi Trạch?”

Anh không nói gì, lại quấn thêm một vòng cho cô, buộc lại cẩn thận, đôi mắt đen chăm chú khóa chặt lấy cô, những mảnh giấy như tuyết rơi lả tả giữa hai người, họ cứ như thế nhìn nhau, Tang Du bị những người hâm mộ đang chạy theo xe đẩy một cái, cô đứng không vững ngã vào lòng anh, Phùng Hi Trạch duỗi tay ra ôm cô.

Tang Du lùi lại một bước, đưa Phùng Hi Trạch thoát khỏi đám đông. Hai người càng đi càng xa, càng đi càng yên tĩnh, rời xa khỏi sự hoan lạc và mọi người, ở trên đường phố vắng vẻ của Madrid, Tang Du phát hiện, cô có chút vui vẻ trước sự xuất hiện đột ngột của Phùng Hi Trạch.

Một cơn gió mát lạnh chợt thổi qua con hẻm, Phùng Hi Trạch đứng im bất động, Tang Du quay lại nhìn anh, dưới ánh sáng mờ ảo của đèn đường và bảng hiệu của các cửa hàng trên phố, anh dịu dàng mà ấm áp nhìn cô, Tang Du hỏi anh: “Sao vậy?”

Anh rủ mắt xuống, đưa tay ra buộc lại đai áo khoác của cô, cô rút tay ra khỏi túi áo, kéo kéo nút thắt anh buộc: “Thật xấu.”

Anh nhìn cô, rồi lại giơ tay lên, cô tưởng anh muốn buộc lại, không ngờ anh lại nắm lấy tay cô, bao trong lòng bàn tay mình, hai người cứ như thế lặng lẽ đứng đó một lúc, anh không nói gì, chỉ nắm chặt tay cô tiếp tục đi về phía trước, trong con hẻm tĩnh mịch vắng vẻ chỉ có tiếng bước chân của họ.

Sau đó, cô nghĩ có thể là họ lạc đường rồi, nhưng ai sẽ quan tâm chứ.

Trong lúc ấy, Phùng Hi Trạch nói: “Đừng giãy giụa muốn thoát khỏi anh, anh nhớ em, vô cùng vô cùng nhớ, vậy nên anh bắt buộc phải đến Madrid, bắt buộc phải gặp được em.”

Tối hôm đó hai người đi rất lâu, tựa như mỗi một con phố ở Madrid đều in dấu chân của họ, cho đến khi cha Tang gọi điện đến, Tang Du mới rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Phùng Hi Trạch.

Đi hết con phố cuối cùng, lại trở về hai thế giới.

Mùa xuân năm , công ty Dole lại chủ động liên lạc với cô, bởi vì hình phối cảnh chụp lúc trước nhận được phản ứng rất tốt nên bọn họ muốn mời Tang Du tiếp tục chụp hình quảng cáo mùa xuân, đồng thời chủ động đề nghị ký hợp đồng đại ngôn, đưa ra giá rất cao.

Người phụ trách quảng cáo tại thị trường Trung Quốc của Dole vẫn là Phùng Hi Trạch.

Việc Tang Du từ chối nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Dole không từ bỏ mà thỉnh cầu cô suy nghĩ thêm vài ngày.

Trong mấy ngày suy nghĩ này, Ngụy Nhiễm lần đầu tiên chủ động liên lạc lại với cô, cô ấy gọi điện tới: “Khoảng thời gian này, tớ đã suy nghĩ rất lâu về những chuyện trước kia, nhớ đến năm đó lúc cầm sách tới nơi hẹn gặp Phùng Hi Trạch, trông anh ấy căng thẳng, trong tay nắm chặt hai chiếc vé xem phim nhưng lại không mời tớ xem, trước đây còn không hiểu nổi tại sao.”

“Hôm nay ở nhà hàng tớ gặp Phùng Hi Trạch rồi, anh ấy thiết kế mấy tấm poster cho một bộ phim thanh xuân, vị đạo diễn kia hỏi anh ấy, thanh xuân của anh ấy là gì, anh ấy chỉ trả lời hai chữ – Tang Du.”

Ngụy Nhiễm dường như lại trở về như trước đây, mỗi lần gọi điện cho cô đều ba câu không rời Phùng Hi Trạch.

“Vào một khắc này, tớ đã hoàn toàn chết tâm rồi.”

“Tang Du, tớ buông xuống rồi, tớ đã gửi thiệp mời đến hộp thư của cậu, tớ đính hôn rồi, là người theo đuổi tớ mà lần trước tớ nhắc đến với cậu ấy, anh ấy rất tốt.”

“… Chúc mừng cậu.”

“Tang Du, tớ yêu anh ấy cả thanh xuân, anh ấy lại giành cả thanh xuân để yêu cậu, tớ hiểu cảm giác yêu mà không thể có được ấy.”

Sau khi cúp máy, Ngụy Nhiễm do dự một lát, sau đó chọn ba chữ Phùng Hi Trạch trong danh bạ điện thoại, xóa đi.

Buổi tối hôm ở Madrid đó, cô ấy đi rồi lại quay về, nhìn thấy Phùng Hi Trạch cưỡng hôn Tang Du, nhìn thấy anh nói năm đó là một màn hiểu nhầm, nhìn thấy anh ôm cô không buông…

Cô ấy nấp sau cây tiêu huyền, bịt miệng, khóc đến không kìm lại được.

Sau đó, Tang Du đồng ý lời mời đại ngôn của công ty Dole.

Chuẩn bị về nước để chụp hình quảng cáo.

Buổi tối trước khi về nước, cô nhận được một cuộc gọi.

Bắt máy hồi lâu, hai người vẫn không nói gì.

Cho đến khi Phùng Hi Trạch không nhịn được nữa, khàn giọng gọi một câu: “Tang Du…”

Tang Du nước mắt giàn giụa, một tiếng gọi lâu ngày không nghe lại có thể chạm tới đáy lòng như vậy, cô ngẩng đầu lên, hít hít mũi: “Kể cho em nghe về chuyện hồi đại học đi.”

“Chuyện gì?”

“Chuyện anh yêu thầm em.”

Phùng Hi Trạch xì cười: “Hồi ấy hả… Ngày nào anh cũng ngồi cùng em trên tàu điện ngầm tuyến số .”

Trường học nằm ở ngoài đường vành đai bốn, tuyến số là tuyến ít người ngồi nhất, có lần giới hạn xe, Phùng Hi Trạch không lái xe đến trường mà nổi hứng thử đi tàu điện ngầm, Tang Du lên tàu khi Phùng Hi Trạch đã ngồi được năm trạm, trắng trẻo gầy gầy, mặt mũi thanh tú, mặc váy dài trắng, trên tay cầm cuốn sách, đeo tai nghe, không ngồi mà tìm một góc để tựa vào, yên tĩnh đọc sách, vẻ mặt tập trung lại dịu dàng.

Vừa thanh tú thuần khiết lại lạnh lùng cao ngạo, cô không thích quan sát người khác mà chỉ đọc sách, nghe nhạc…

Kể từ đó, Phùng Hi Trạch không bao giờ lái xe đến trường nữa.

Anh chỉ ở sân ga đó, đợi khoang tàu đó, đếm kỹ năm trạm dừng, chờ cô lên, sau đó họ cùng nhau xuống tàu, cùng nhau đi bộ đến tòa nhà giảng dạy của Học viện Quảng cáo, anh sẽ đưa cô tới phòng học, nhưng cô lại chưa từng để ý đến người đồng hành ở cách đó không xa.

Cùng cô đi qua thu đông, đón xuân hè.

Mùa hè nóng nực ấy, tình cảm nóng bỏng không thể biểu đạt dâng lên trong lồng ngực, anh chỉ tay về phía cô gái đang đi ở đằng xa kia, hỏi bạn học bên cạnh: “Cô ấy tên là gì? Ai có số điện thoại của cô ấy.”

Trong tràng cười ý vị sâu xa, anh có được một dãy số điện thoại.

Giọng nói nhắc Tang Du mau đi ngủ của mẹ Tang truyền tới từ ống nghe, Phùng Hi Trạch thu lại suy nghĩ, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Câu chuyện này vừa nhàm chán lại dài dòng.”

“Không sao, em có rất nhiều thời gian để nghe.”

— HOÀN —

Truyện Chữ Hay