Căn phòng đá cũ kĩ lập lòe ánh sáng màu xanh huyền bí, ở giữa căn phòng trôi nổi một khối lập phương màu đen phát ra ánh sáng màu trắng sữa.
Vương Minh vẫn giữ tư thế như lúc bắt đầu tiếp nhận truyền thừa, ánh sáng hắt lên người hắn tạo thành những vết hằn đủ màu sắc.
Toàn bộ căn phòng được bao phủ trong một làn sương mù bảy màu, bên trong ẩn hiện đủ loại hình ảnh đền đài cung điện cùng các loài linh thú muôn hình vạn trạng.
Ánh sáng từ người Thần Mộc Thiên Lộc vẫn chiếu vào người Vương Minh giúp duy trì sinh mệnh trên người của hắn.
Tinh Thiên Nhai ngồi xếp bằng bên cạnh Vương Minh, sau lưng hắn ba lão giả nhìn chăm chú vào hình ảnh của Vương Minh hiện ra trong làn sương.
“Có vẻ như khu rừng kia thật sự có một di tích khổng lồ, theo những gì nhìn thấy được hai vị sư huynh có nhận ra đây là di tích này thuộc thời đại nào không?” Phương Vạn Minh vừa nhìn màn sương vừa quay sang hỏi hai người còn lại
“Phong cách kiến trúc không phải thuộc thời đại này, chỉ nhìn từ hình ảnh thì không cảm nhận được hơi thở của tuế nguyệt nơi đó thế nhưng có thể thấy được nơi đây ít nhất có lịch sử hơn vạn năm, có thể là một đại tông môn hứng chịu diệt vong tại trận đại chiến vạn năm trước”
Phong Tuyệt Trần chăm chú nhìn vào hình ảnh của Thiên Quỷ Tông hiện lên trên màn sương mù rồi trả lời.
“Hình ảnh không được đầy đủ lại rất mơ hồ chưa kể đến không có manh mối để tìm tới địa điểm đó, sao lúc nãy huynh không để Phương sư đệ thi pháp thu thập nhiều thông tin hơn nữa” Hoàng Chung đứng một bên bình thản lên tiếng.
“Hắn ta vốn dĩ đã muốn giấu diếm chuyện này, với lại mục đích chính của cuộc kiểm tra lần này là để kiểm tra lại thân thế của hắn vì vậy điều này không cần thiết”
“Với lại theo báo cáo thằng nhóc này phát hiện một hang động lớn bên trong khu rừng kia, Thiên Nhai đang lên kế hoạch phái một chi đạo binh đến đó để tiến hành truy tìm sâu hơn bên trong”
“Ta nghĩ chỉ cần tra hỏi hắn vị trí của di tích kia là được đỡ phải tốn công sức tìm kiếm làm gì” Hoàng Chung tỏ vẻ bất cần lên tiếng, đồng thời rút ra một bình rượu uống một ngụm.
Phong Tuyệt Trần lắc đầu, vị sư đệ này của hắn từ trước đã nổi tiếng cứng đầu lại chỉ say mê bồi dưỡng linh thú nên suốt ngày vùi đầu vào nghiên cứu đến mức mặc kệ những thứ khác nên tính tình có phần
Thế nhưng tư chất của hắn lại cao tuyệt vì thế được sư phụ của mình nuông chiều do đó hình thành tích cách cổ quái như vậy, đến lúc sư phụ của hắn nhận ra được sai lầm của mình thì đã muộn.
Trong đám sư huynh đệ đồng lứa hắn, Hoàng Chung cùng một người nữa là ba người có tư chất cao nhất, tư chất của Hoàng Chung thậm chí còn cao hơn hắn một chút thế nhưng do tính cách có khiếm khuyết nên chức tông chủ mới rơi vào tay hắn.Mà hắn cũng có vẻ không quan tâm đến việc này cho lắm vẫn vùi đầu vào tu luyện cùng bồi dưỡng linh thú.
Phong Tuyệt Trần nhiều lúc cũng đau đầu với vị sư đệ này thế nhưng hắn biết sự đệ của mình nhiều lúc phát ngôn không chịu suy nghĩ nên đôi lúc khiến người khác khó chịu chứ tâm tính không đến mức hỏng.
Vương Minh cùng Tinh Thiên Nhai đã ở trong trạng thái này được hơn một tháng, Tinh Thiên Nhai đã đạt tới cấp nên đối với hắn thì không có gánh nặng gì cả.
Còn Vương Minh tuy chỉ mới cấp thế nhưng linh hồn cùng thân thể đều rất tốt bên cạnh đó còn có sự trợ giúp của Thần Mộc Thiên Lộc nên tình hình vẫn coi như ổn định, thế nhưng nếu tiếp tục trong thời gian dài có thể gây tác động xấu đến cơ thể.
Bình thường những việc như vậy không cần đến bọn họ phải ra tay thế nhưng trường hợp lần này hơi đặc biệt nên Tinh Thiên Nhai đích thân đến nhờ bọn họ ra mặt.
Vạn Giới Chiến Trường mở ra khiến cho tình hình trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết.
Nếu đặt ở thời gian trước Vạn Thú Tông bọn họ tuy không phải là bá chủ một phương thế nhưng ít nhất cũng là một đại thế lực, chỉ cần ổn định kinh doanh thì không có vấn đề gì cả.
Thế nhưng tình hình diễn biến ngày một phức tạp nghe nói tình hình chiến tranh đang có hiện tượng bắt đầu leo thang, các phương bắt đầu tìm đủ mọi cách để tích lũy thực lực chuẩn bị cho mọi tình huống có thể phát sinh.
Cũng vì thế nên trong thời điểm nước sôi lửa bỏng như thế này nhân tài là một trong những tài nguyên quý giá nhất, nhất là loại thiên tài vạn năm có một như Vương Minh thế này thì càng khan hiếm.
Cho dù vậy thì bọn họ cũng không dám mạo hiểm thu người vô tội vạ, nếu để gian tế lọt vào thì còn nguy hiểm hơn nữa.
Ít nhất qua đợt kiểm tra vừa rồi bọn họ rất hài lòng với biểu hiện của Vương Minh, không chỉ thiên phú xuất chúng mà tâm tính cũng không tệ tuy có một vài điểm khiếm khuyết nhưng không quá nghiêm trọng.
Vấn đề làm bọn họ đau đầu là với thiên phú của Vương Minh thì cho dù hắn đến đâu cũng được chào đón với những đãi ngộ tốt nhất, còn vấn đề trung thành của hắn vẫn chưa được kiểm chứng.
Tinh Thiên Nhai mở mắt ra trước tiên bên cạnh hắn Vương Minh vẫn chìm trong ảo cảnh.
Sau khi liếc mắt nhìn Vương Minh sau đó đứng dậy nhìn về phía sư phụ cùng sư thúc sư bá của mình.
“Ngươi cảm thấy hắn như thế nào” thấy Tinh Thiên Nhai nhìn về phía mình Phong Tuyệt Trần lên tiếng.
“Qua tiếp xúc đệ tử có thể cảm nhận được Vương Minh hắn là một đứa trẻ tốt, thiên phú của hắn cũng rất mạnh chỉ cần được dạy dỗ bài bản hơn là được, thân thế của hắn vẫn có đôi chút khúc mắc nhưng từ những gì vừa qua thì có vẻ như không có vấn đề gì cả, một nhân tài như thế này nếu chúng ta bỏ qua thì thật sự phí phạm”
Phong Tuyệt Trần gật đầu tỏ vẻ đồng ý sau đó nhìn sang Vương Minh, nếu không phải hắn ta đang trong giai đoạn tu luyện quan trọng thì chính hắn cũng muốn thu Vương Minh làm đệ tử.
“Thế ngươi có định thu hắn làm đệ tử không” Phong Tuyệt Trần tiếp tục hỏi.
“Đệ tử cũng có ý định đấy thế nhưng phải đợi thời cơ thích hợp đã, ta muốn quan sát hắn thêm một thời gian nữa”
“Linh thú của hắn ngoài một con Ngân Lang ra còn có những loại nào nữa” Phương Vạn Minh hứng thủ hỏi.
“Về cái này chúng ta cũng không rõ lắm trong số linh thú của hắn chỉ mới có một con Ngân Lang Vương lộ diện ngoài ra không rõ những loại khác là gì”
“Thế nhưng từ sự việc vừa rồi ta đoán rằng một con linh thú khác của hắn có thể là một con có huyết thống long tộc, từ những hình ảnh xuất hiện có thể thuộc huyết thống Thương Long nhất tộc” Tinh Thiên Nhai suy nghĩ một hồi sau đó trả lời.
“Hắn chưa thành lập gia thất nhưng đã mất nguyên dương, còn có cô gái xuất hiện trong kí ức của hắn nữa có vẻ cô ta rất quan trọng đối với hắn, có thể đấy là một trong những manh mối quan trọng để điều tra thêm về thân thế của hắn”
“Đệ tử biết rõ” Tinh Thiên Nhai gật đầu đồng ý.
Phong Tuyệt Trần không nói gì thêm mà chỉ phất tay một cái cuốn họa quyển nhanh chóng thu nhỏ lại sau đó rơi vào tay của hắn.
Hai người còn lại cũng thu hồi linh thú của mình rồi đứng đợi Vương Minh tỉnh lại.
Vương Minh cảm thấy đầu của mình nặng trĩu một lượng lớn thông tin tràn ngập não hải của hắn thế nhưng nhanh chóng bị hắn phong ấn lại.
Muốn hấp thu một lượng thông tin khổng lồ thế này hắn ta cần thời gian để từ từ nghiên cứu cùng học hỏi.
Sau khi phong ấn xong đống kiến thức kia Vương Minh nhìn thấy một đoạn ký ức lạ, đến khi hắn xem xét kĩ đoạn kí ức mới biết được có người muốn tìm tòi kí ức của hắn.
Vương Minh ngẩng đầu lên nhìn về bốn người trước mặt mình, ngoài Tinh Thiên Nhai cùng vị Hoàng sư thúc kia còn có hai người lạ mặt khác.
“Vương Minh đây là sư phụ ta Phong Tuyệt Trần cùng sư đệ của ngài Phương Vạn Minh còn Hoàng Chung sư thúc thì ngươi đã được gặp rồi, nhanh chóng lại đây thỉnh an mọi người nào” Tinh Thiên Nhai cười nói với Vương Minh.
“Đệ tử thỉnh an ba vị sư tổ” hắn tương đối khó chịu về việc ký ức của mình bị nhìn lén thế nhưng lại không có cách nào khác đành phải kìm nén lại.
Có vẻ như nhận ra sự khó chịu của hắn Phương Vạn Minh đứng một bên mỉm cười nhìn Vương Minh, Hoàng Chung sư thúc thì vẫn tỏ ra bất cần đời đứng một bên uống rượu.
“Ngươi phải biết nếu chúng ta không muốn ngươi biết về việc lục lọi ký ức của ngươi thì có rất nhiều cách thế nhưng chúng ta không làm điều đó một phần vì không muốn làm ảnh hưởng đến linh hồn của ngươi, một phần khác là do thân thế của ngươi có vấn đề vì thế dù sớm hay muộn cũng cần phải làm cho rõ ràng. Qua sự việc vừa rồi chúng ta cảm thấy ngươi không có vấn đề gì cả, về những bí mật của ngươi chúng ta cũng không có ép buộc ngươi phải nói ra”
Nghe những lời này Vương Minh cũng chỉ biết im lặng, hắn biết những gì Phong Tuyệt Trần nói đều đúng.
Hắn ta mất tích bốn năm liền, cho dù đã ngụy tạo chứng cứ cho mình thế nhưng như vậy cũng chưa đủ, chẳng qua từ ký ức của bản thân cùng với thái độ của mọi người có vẻ như hắn ta đã vượt qua kiểm tra lần này.
“Đệ tử biết sự lo lắng của các vị sư tổ, ta không có ý kiến gì về vấn đề này cả” Vương Minh chắp tay trả lời.
“Tốt lắm, thế nhưng cũng không thể để ngươi chịu ấm ức như vậy được, để bồi thường cho ngươi ta có thể cho ngươi tấm lệnh bài này, với nó ngươi có thể lựa chọn một con linh thú trong số linh thú của tông môn, về phần lựa chọn như thế nào ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cho thật kĩ”
Phong Tuyệt Trần đưa cho Vương Minh một tấm lệnh bài màu vàng bên trên có khắc một chữ Thú, mặt sau điêu khắc đủ loại đồ án linh thú.
“Cảm tạ sư tổ” Vương Minh vui mừng chắp tay cảm tạ, mấy con linh thú hắn gặp được trên đường đến đây đều có huyết thống cực tốt hắn ta nhìn mà phát thèm, không ngờ bây giờ lại có cơ hội nhận được một đầu quả thật là trên trời rớt xuống một miếng bánh.
“Được rồi những gì cần đưa cho ngươi thì chúng ta cũng đã đưa rồi còn con đường tiếp theo như thế nào thì phải do ngươi tự quyết định, thiên phú của ngươi rất tốt không nên phí phạm nó” Phong Tuyệt Trần hài lòng với thái độ của Vương Minh liền nói.
Vương Minh chắp tay tỏ ý biết rõ sau đó từ biệt ba vị sư tổ rồi cùng với Tinh Thiên Nhai trở về tông môn.