Khảo Hạch
Vậy là hôm nay đã là ngày thôn tổ chức khảo hạch tư chất của các thiếu niên từ đến tuổi. Hôm nay vừa sáng sớm nhũng chú chim vừa thức giấc bắt đầu nhũng công việc kiếm mồi hàng ngày, những chú gà còn chưa kịp bay lên trên những nóc đống rơm để gáy Ò Ó O thì trong thôn đã râm ran tiếng người người cười nói. Từng nhà, từng nhà tay dắt con cái nhà mình ra hội trường giữa thôn để chuân bị cho buổi khảo hạch. Trên trời lác này chân trời đã bắt đầu len lỏi những tia nắng sớm đầu tiên xuyên qua nhũng đám mây trắng đục mờ ảo tạo ra quang cảnh đa màu sắc trông vô cùng hấp dẫn.
Khi một con gà nhà ai đó vừa cất tiếng gáy Ò Ó O thì lúc này cũng chính là lúc giọng nói quen thuộc của trưởng thôn vang lên. “ Kính thua bà con thân mến, vậy là đã năm năm trôi qua rồi bà con ạ. Nhìn đám trẻ trưởng thành mà ta cũng thấy vui lắm. Đã lâu lắm rồi ta chưa từng thấy trong thôn lại có nhiều nhân tài đến vậy. Và cũng thật may hơn nữa là năm nay Đại nam học viện cũng vừa lúc tuyển sinh qua thôn chúng ta. Hi vọng trong thôn năm nay sẽ có chỉ tiêu đạt tiêu chuẩn để gia nhập vào Đại Nam học viện. Quả thực điều kiện ở đó rất tốt rất phù hợp cho con cháu chúng ta học tập và tu luyện a. Bây giờ đứng bên cạnh ta đây là Linh Anh đạo sư sẽ trực tiếp chủ chì đại lễ”. Lời trưởng thôn vừa nói xong liên có một tràng vỗ tay cùng tiếng hò hét huyên náo của thôn dân vang lên tạo nên một không khí sôi động khác hẳn với những ngày thường.
Linh Anh đạo sư tiến lên phía trước trưởng thôn ưỡn ngực ho khan hai tiếng. Trước hành động của nàng nhiều lão ông cũng thiếu chút ói máu mà ngất đi, nhưng Linh Anh ngược lại như không nhìn thấy điều đó mà khóe miệng nhếch lên càng tôn lên vòng một kiêu hãnh của nàng. Mấy lão phụ thấy chồng con như mất hồn mất vía ngược lại tỏ ra khá là khó chịu tay véo tai chồng tay véo tai con kéo bọn họ về thực tại. “ Tất cả những ai tham gia khảo hạch thì đứng lên phía trước xếp thành hàng dọc” Giọng nói dứt khoát của Linh Anh vang lên đánh thức mọi người dậy, nàng nói với âm khẩu bình thường nhưng đêna tai ai cũng có cảm giác như nàng đang nói ngay bên cạnh mình vậy.
Đám thiếu niên bước lên phía trước lần lượt xếp thành hàng theo đúng lời của đạo sư. Với đám trẻ đạo sư là một đài cao để ngưỡng mộ, cảnh giới Nguyên Linh đáng để bọn chúng ước mơ vươn tới. Thiên cũng có mặt ở đó, hắn lúc này bị vướng chút bệnh nghề nghiệp nên đưng trong hàng im lắm tư thế đứng thẳng, bàn chân dặt hình chữ V hai tay mắm dọc theo chỉ quần. Thấy tư thế đứng của hắn cả đám chỉ bụm miệng cười, đại ca của bọn chúng ngày thường nghịch ngợm mà sao hôm nay lại trông nghiên túc thế, mà cái kiểu đứng này là gì mà lạ thế. Thiên hôm nay mặc một áo sơ mi trắng, quần âu màu đen, đeo thắt lưng màu đen, chân đi giày da cũng màu đen. Tuy kiểu đứng của hắn trông lạ nhưng tuyệt nhiên nhìn hắn toát ra phong độ ngời ngời kiến đám thiếu nữ cũng phải ửng đỏ mặt lê vì độ bảnh trai của hắn. Linh Anh cũng bị vẻ ngoài của Thiên thu hút mà ánh mắt dừng lại rơi trên người hắn khá lâu. Lúc này nàng mới để ý trên trái của hắn còn có một vật gì đó lấp lánh ánh kim lóe lên. “Không lẽ nam nhi lại thích đeo trang sức” nàng nghĩ, nhưng sau đó nàng cũng khong chú ý đến hắn nữa. Nàng lật tay lấy ra khối tinh thạch trong suốt tung về phía tên học viên rồi phân phát “ đây là Lưu Ly Tinh có thể nhận biết được cảnh giới tu luyện dưới Trúc Linh đông thời nhận biết được thuộc tính linh căn bên trong mỗi người, tiếp theo các người theo hàng ngang lần lượt từng người tiến lên báo danh và truyền linh khí của bản thân vào Lưu Ly thạch này”
Dứt lời từng hàng tiến về phía tên học viên báo danh: Hồ Thúy tuổi, Đỗ Tiến Đạt tuổi, Đoàn Ngọc Lương tuổi, Đặng Ngọc Trâm tuổi. Cả người này đều là con cháu của các trưởng lão nhưng được cái tu luyện thiên phú cũng không tệ. Hồ Thúy tiến lên đặt tay vào lưu ly tinh,linh khí từ đan điền vận chuyển rồi theo kinh mạnh tiến lên bàn tay rồi truyền vào tinh thạch. Chỉ thấy tinh thạch lúc đầu trong suốt nhưng giờ phút lóe lên kim quang rồi một lát lại xuất hiện một tia lam quang phân chia đều với kim quang ban đầu rồi từ trung tâm tinh thạch xuất hiện ra tia ngân sắc bay ra về hướng của tinh thạch. Lúc này tên học viên khảo hạch Hồ Thúy mới dõng dạc hô lớn “ Hồ Thúy tuổi kim mộc nhị linh căn, Khí linh tầng ”. Nghe lời của tên học viên Nhị trưởng lão dù biết trước nhưng lúc này cũng gật đầu mỉm cười. “ tuổi nhị linh căn, khí linh tầng cũng không tệ a” Linh An cũng phải gật đầu khen ngợi.
Những người tiếp theo cũng lần lượt tiến lên và hầu như đều vượt qua khảo nghiêm. Về khảo nghiệm linh căn được tính như sau: đối với tuổi thì chỉ cần có linh căn là đủ còn từ tuổi trở lên phải có linh căn và tu luyện trên tầng, tuổi trên tầng, tuổi tầng, tuổi tầng tuổi tầng. vì nhũng tầng đầu tu luyện nhanh nên không có gì là lạ với mức tính tuổi như vậy. Tuy nhiên cũng có những trường hợp ngoại lệ tu luyện vượt bậc ví như Mạc Tố Như con gái trưởng thôn, tuổi thiên linh căn khí linh tầng .
Đến lượt Thiên tiến lên hắn cũng như mọi người đưa tay truyền linh khí vào bên trong. Ban đầu tinh thạch xuất hiên một màu xích quang ( ánh sáng màu đỏ) rồi màu lục, lam, kim, hạt (màu nâu) lần lượt xuất hiện rồi bất chợt tinh thạch nổ tung. Tên học viên khảo hạch Thiên cũng phải giật mình vận chuyển linh quang hộ thể nhưng vẫn bị vụ nổ đánh văng ra vài thước mới ổn định lại thân hình. Miệng hắn không ngừng lắp bắp “ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ ngũ hành linh căn, Trúc Linh cấp” toàn hội trường lúc này cũng không khỏi bàng hoàng, một vài người biết trước nhưng cũng vô cùng kinh ngạc. Họ kinh ngạc không chỉ bởi việc Thiên đạt tới Trúc Linh mà bởi hắn mang ngũ hành linh căn. Ở mảnh đại lục này có ai lại không biết ngũ hành linh căn là loại linh căn phế phẩm tu luyện chậm chap nhất, vậy mà hắn lại có thể đạt tới Trúc Linh. Thế giới này thật bất công quá đi mà, Linh Anh cũng không tin nổi vào việc này nên nàng ta lập tức phi độn đến ngay trước mặt Thiên. Mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Thiên đã thấy Linh anh đứng trước mặt mình. Nàng ta cầm lấy tay của Thiên rồi truyền một tia linh khí vào bên trong. Mắt Thiên dại đi, hắn cảm thấy một tia linh khí truyền từ tay Linh anh thấu qua làn da hắn rồi chạy dọc kì kinh bát mạch. Cảm giác như bị người khác nhìn thấu thân thể vậy.