Cái gì gọi là không như mong muốn, cuối cùng Quý Sênh Ca cũng một lần nữa trải nghiệm. giờ sáng, vừa đến ga tàu điện ngầm thì cô phát hiện điện thoại không cánh mà bay, xung quanh là biển người mênh mông, không thể tìm được manh mối gì.
Đến văn phòng, cô cho người hỏi thăm kết quả thử vai hôm qua. Tuy không ôm mấy hi vọng, song chỉ cần vẫn chưa có kết quả, cô vẫn không cam lòng.
Di động biến mất, Quý Sênh Ca biết chắc không phải là ngẫu nhiên. Hôm qua Ôn Đình uy hiếp cô, vì để thoát thân cô đành lấy đoạn ghi âm ra dọa, không ngờ hôm nay bên kia đã có động thái rồi.
Lúc nghỉ trưa, cô đến cửa hàng điện thoại gần đó làm lại sim, đồng thời cũng mua một chiếc điện thoại mới. Cũng may mạng lưới internet hiện tại rất phát triển, cô chỉ cần lưu danh sách liên lạc vào di động mới, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc rời khỏi cửa hàng, bầu trời âm u. Chẳng biết bao giờ mới trong trở lại, Quý Sênh Ca ngẩng mặt, hờ hững cười. Thật ra cô hiểu rất rõ, nhiều lúc cô chỉ muốn một điều nhịn chín điều lành, nhưng người khác không chịu dừng tay.
Trở lại văn phòng ở Hoàn Cẩm, đúng lúc thư ký ôm một hộp chuyển phát nhanh tiến vào, "Quý tiểu thư, chuyển phát nhanh của cô."
Chuyển phát nhanh?
Sắc mặt Quý Sênh Ca khẽ biến đổi, cô không đặt hàng online, lấy đâu ra chuyển phát nhanh chứ? Hơn nữa cô chỉ mới đi làm vài ngày, cũng chưa thông báo với bạn bè nên càng không có ai gửi đồ cho cô.
"Ai đưa đến vậy?"
Thư ký lắc đầu, nói: "Tôi không thấy, là bảo vệ đưa đồ vào."
Cầm hộp giấy lắc lắc, không có tiếng động nào kì lạ. Quý Sênh Ca lấy dao rọc giấy trên bàn, nhanh chóng mở gói hộp.
Thấy sắc mặt cô không đúng lắm, thư ký hơi tò mò, liền kè kè bên cạnh cô.
Lưỡi dao rạch xuống lớp băng dính bên ngoài, bên trong không phải bom hẹn giờ, chỉ có một chiếc túi màu trắng. Tâm lý đề phòng của Quý Sênh Ca bỗng chốc buông lỏng, cô cười thầm. Đúng là xem nhiều phim quá rồi nên trí tưởng tượng mới phong phú như vậy.
"Quý tiểu thư, cô không sao chứ?" Thư ký quan tâm hỏi.
"Không có gì." Quý Sênh Ca thở phào, duỗi tay cầm chiếc túi kia.
Vừa mở túi, bên trong có thứ gì đó rơi ra, thư ký đứng bên cạnh lập tức hét chói tai, "A!"
Máu chảy đầm đìa trên mặt nạ da người, khuôn mặt hiện lên vẻ dữ tợn, máu thấm đẫm hai tròng mắt, khiến bất kỳ ai nhìn qua một lần lông tơ đều dựng đứng.
Mặt Quý Sênh Ca tối sầm đến cực điểm.
"Quý, Quý tiểu thư, cô có định báo cảnh sát không?" Thư ký còn trẻ hiển nhiên bị dọa đến mật xanh mật vàng.
Khom lưng nhặt lên mặt nạ da người, Quý Sênh Ca tiện tay ném vào thùng rác. Mấy thứ này cô còn lạ gì, khi còn nhỏ thường xuyên đến hậu trường chơi, nghịch ngợm đủ loại đạo cụ.
"Không cần đâu." Quý Sênh Ca lắc đầu, thư ký thấy cô không có vẻ gì quá kích động, tự dưng nuốt nước bọt một cái.
Vị Quý tiểu thư này lá gan cũng lớn thật!
"Không còn chuyện gì nữa, cô ra ngoài đi."
"Vâng."
Chờ đến lúc thư ký rời đi, Quý Sênh Ca lại cầm da mặt vứt vào thùng rác bên ngoài. Lúc trở lại bàn làm việc liền thấy di động có thông báo. Cô mở khóa màn hình, một dãy số xa lạ gửi tin nhắn đến.
"Nếu không đồng ý yêu cầu của tôi, hôm nay mới chỉ bắt đầu thôi!"
Bang!
Quý Sênh Ca ném điện thoại lên bàn, ngực phập phồng dữ dội. Thực ra hôm qua di động không ghi được nội dung gì giá trị, đều là cô cố tình dọa bọn họ để thoát thân. Mà lúc này điện thoại bị lấy mất rồi, Ôn Đình chắc chắn đã phát hiện chân tướng, tất nhiên sẽ rất tức giận.
Xoay ghế dựa, ánh mắt Quý Sênh Ca dần ảm đạm. Ba cô sẽ không vì cô mà gây thù chuốc oán với Ôn gia, huống chi cô cũng không định kể với ông sự tình đêm đó.
Về phía Cố Duy Thâm, cô cũng chẳng biết nói gì.
Ngón tay chạm đến điện thoại, Quý Sênh Ca muốn báo cảnh sát. Nhưng nếu không có chứng cứ sẽ thành vu khống, không khéo còn bị cắn ngược lại.
Cả buổi chiều làm việc đều mơ mơ màng màng, kết quả thử vai đã có nên cô cũng chẳng hi vọng gì, chỉ mong ít nhất vượt qua cửa ải của ba cô.
Gần đến lúc tan ca, thư ký đột nhiên đẩy cửa vào, "Quý tiểu thư, Quý tổng gọi cô đến phòng ông ấy."
Vài phút sau, Quý Sênh Ca đứng trước bàn làm việc của ba.
"Ta đã dặn kĩ như thế, lần thử vai này tuyệt đối không thể thất bại, tại sao còn làm hỏng chuyện?" Sắc mặt Quý Nhàn rất không tốt.
Quý Sênh Ca mắt nhìn chằm chằm mũi chân, "Ba, buổi casting này rất nhiều nghệ sĩ đều tham dự, Lệ Tinh chẳng qua chỉ muốn gọi thêm chúng ta cho đủ số."
Đủ số? Quý Nhàn không đồng ý với suy nghĩ này, nếu Lệ Tinh chỉ vì muốn đủ người, sao Cố Duy Thâm còn cho tâm phúc [] đến đây?
[]: chỉ người thân tín
"Vừa rồi Lệ Tinh gọi đến."
Quý Sênh Ca ngẩng mặt, chỉ thấy Quý Nhàn nắm chặt hai tay, đi đi lại lại trước bàn làm việc, vẻ mặt rối rắm, "Bọn họ cho chúng ta độc quyền công chiếu "Tân Phiến", nhưng chúng ta phải phụ trách phí tuyên truyền trước đó."
"Phí tuyên truyền?" Quý Sênh Ca nheo mắt. A, Lệ Tinh thật biết tính toán, ba ngày độc quyền công chiếu phải tốn mấy vạn phí tuyên truyền đây? Đến lúc đó, dù Hoàn Cẩm được độc quyền phát sóng chăng nữa thì vẫn phải chịu thâm hụt một khoản lớn!
"Sênh Ca à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Quý Nhàn đến trước mặt con gái, "Người quản lý cấp cao con tìm có vấn đề gì sao?"
Tuy trong lòng đã đoán được phần nào, Quý Nhàn vẫn không nói thẳng. Thân phận gần đây của Cố Duy Thâm rất đặc biệt, ông ta không dám nói bậy. Hơn nữa, ông ta cũng muốn thử thăm dò xem con gái mình và Cố Duy Thâm có quan hệ gì.
"Ba, việc này con cũng không rõ lắm." Quý Sênh Ca cúi thấp đầu. Dù từ nhỏ đã không được yêu thương nhưng loại chuyện mặt nóng dán mông lạnh [] này, cô cũng không muốn làm.
[]: ý chỉ việc đối xử niềm nở, nhiệt tình với người luôn hờ hững, lạnh nhạt.
Quý Nhàn liếc con gái, ánh mắt dần thay đổi, "Ta phá lệ một lần cho con đến công ty, rất nhiều người đều nhìn ta chằm chằm. Nếu việc độc quyền công chiếu không thành, con cũng không thể tiếp tục ở lại Hoàn Cẩm."
"Ba!"
Sắc mặt Quý Nhàn lạnh lùng, nói: "Nếu mọi chuyện thật sự hỏng bét, con không cần đến Hoàn Cẩm nữa."
Nghe vậy, khóe miệng Quý Sênh Ca hạ xuống.
Lúc ra đến cửa Hoàn Cẩm, sắc trời đã tối. Quý Sênh Ca cầm túi đứng trong đại sảnh, không kìm được quay đầu nhìn một lượt. Trên cửa sổ tầng năm là cây dây leo cô mới mua, cành lá xanh biếc.
Quý Sênh Ca liếm môi, cô không thể cứ thế mà rời đi được. Vất vả lắm mới tiến được một bước, sao có thể thấy khó đã lui?
Lấy di động, Quý Sênh Ca nhanh chóng bấm một dãy số. Ngày đó Cố Duy Thâm gọi đến cô không lưu số, nhưng vẫn nhớ kĩ đến giờ.
Tiếng chuông vang lên hết đợt này đến đợt khác, từ đầu đến cuối không ai bắt máy.
Gọi liên tục ba cuộc cũng không có người nghe. Quý Sênh Ca nắm chặt di động, lòng lạnh một nửa.
Nhưng lúc này cô không còn cách nào khác, đành phải mặt dày một chút.
Giây lát, Quý Sênh Ca gọi cho một người bạn.
"Sênh Ca?"
"Là mình đây." Quý Sênh Ca cầm di động trong tay, trực tiếp mở miệng, "Cố Duy Thâm có ở Lệ Tinh không?"
"Hình như không." Bên kia đầu dây là Đàm Tư, bạn đại học của Quý Sênh Ca, "Giữa trưa mình thấy tam thiếu ở bãi đỗ xe, anh ta rời đi từ rất lâu rồi."
"Có chuyện gì sao?" Đàm Tư lo lắng hỏi.
Nói rõ mọi việc một cách ngắn gọn, Quý Sênh Ca thẳng thắn, "Mình muốn gặp Cố Duy Thâm."
"Cậu nghĩ tam thiếu sẽ đồng ý sao?" Giọng điệu Đàm Tư lo lắng.
Quý Sênh Ca nhẹ đá chân trên mặt đất, "Phải thử mới biết được."
Chần chừ một lúc, Đàm Tư nhỏ giọng, "Mình nghe nói hôm nay Yến lục thiếu tổ chức sinh nhật, bọn họ thường đến Kim Khuyết chơi."
"Mình biết rồi." Quý Sênh Ca cảm ơn rồi cúp điện thoại, đến ven đường bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến Kim Khuyết.
Kim Khuyết, câu lạc bộ nổi tiếng cho giới thượng lưu ở Vân Giang. Người có thể đặt chân đến đây không chỉ có tiền mà còn phải có chức.
Chơi xong tám trận mạt chược thì eo lưng cũng mỏi nhừ. Cố Duy Thâm rít một điếu thuốc trở về, đi đến bàn trà cầm lấy di động. Lúc chơi bài không thích bị quấy rầy nên anh luôn để điện thoại ở chế độ im lặng. Lúc này nhìn danh sách cuộc gọi nhỡ dài, chỉ thấy duy nhất một dãy số quen thuộc hết sức chói mắt.
Anh nhỡ rõ dãy số này.
"Tam tam, cậu thật không có nghĩa khí gì cả." Chủ nhân bữa tiệc - Yến Nam Thuần cười cười đi đến, choàng tay lên vai Cố Duy Thâm, " Hôm nay ông đây chính thức tròn hai mươi sáu tuổi, sao cậu còn keo kiệt không thả cho tôi hai thẻ Hồ [] hả?"
[]: mình không rành mạt chược lắm nhưng chắc đây là một loại thẻ bài trong mạt chược.
Cố Duy Thâm liếc xéo anh ta, "Có chơi nữa không?"
"Chơi chứ." Yến Nam Thuần kéo ghế, hầm hừ ngồi xuống, "Đến trận thứ tám rồi, ông đây không tin đêm nay không đánh được Hồ!"
Trên dãy ghế xanh xanh vàng vàng, mấy người đàn ông ăn mặc chỉn chu cười đùa với nhau. Cố Duy Thâm cong môi, giọng nói không cao không thấp, "Đêm nay sẽ cho cậu trần truồng về nhà."
"Ha ha ha —— "
"Tam thiếu thật khí phách!"
"Đậu má, cút!"
Mọi người ồn ào một trận, Cố Duy Thâm tùy tiện châm một điếu rồi đặt điện thoại bên cạnh.
HẾT CHƯƠNG .