Edit: Cynlia
Đứng trước cao ốc Lệ Tinh, không hiểu sao Quý Sênh Ca hơi do dự. Cô lấy từ trong túi thẻ ra vào được phát hôm quay phim, hẳn là vẫn dùng được.
Quét thẻ bước vào, cả quá trình hoàn toàn thuận lợi. Quý Sênh Ca tới hơi sớm, lúc này trước sảnh lớn Lệ Tinh không một bóng nhân viên, cô đi thẳng vào thang máy nhấn nút lên tầng cao nhất.
Cố Duệ đóng cửa văn phòng, vừa xoay người đã nhìn thấy Quý Sênh Ca thì tỏ ra hơi kinh ngạc.
"Tam thiếu có trong đó không?"
Cố Duệ quay người vào phòng, rất nhanh đã quay lại, "Mời vào."
"Cảm ơn."
Vừa vào cửa đã thấy ngay bàn làm việc là người đàn ông đang nhàn nhã chống cằm, ánh mắt không rời khỏi cô một phút nào.
Dáng vẻ này của anh hiển nhiên là đang đợi cô. Ánh mắt Quý Sênh Ca lướt qua khuôn mặt anh, tối qua đánh nhau đến mức vào đồn mà thần sắc của anh vẫn rất tỉnh táo, "Ban nãy Phương phu nhân vừa tìm tôi."
"Em đến đây nói giúp Phương gia?"
"Không phải." Quý Sênh Ca lắc đầu.
Người đàn ông chỉ về phía sô pha, "Ngồi đi."
Tuy nhiệt độ trong phòng khá cao nhưng Quý Sênh Ca không cởi áo khoác. Cô cúi đầu ngồi ở sofa, giọng điệu khá khẩn trương, "Vì sao tối qua lại giúp tôi?"
"Để người phụ nữ của mình bị kẻ khác chạm vào, còn gì là mặt mũi của tôi?" Cố Duy Thâm nhớ đến chuyện hôm qua thì lửa giận lại bừng bừng.
Ánh sáng chói mắt chiếu thẳng khiến Quý Sênh Ca không thể không nheo mắt, "Tam thiếu làm vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm đấy."
"Hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm tam thiếu yêu tôi sâu đậm."
Nói yêu sâu đậm thì hơi quá, nhưng đây là người phụ nữ của anh, nào có chuyện bị người khác ức hiếp như vậy, "Lần trước tôi đã nói với em, theo tôi đi."
Cố Duy Thâm bước tới, Quý Sênh Ca cảm thấy ánh sáng trên đỉnh đầu dần bị che mất, cô ngẩng mặt, thấy anh chận rãi cúi người, "Ở bên tôi, sau này không có ai dám ức hiếp em nữa."
Những lời này tuyệt đối có sức quyến rũ trí mạng, Quý Sênh Ca chớp mắt, khoé miệng cong thành một nụ cười nhẹ, "Đợi đến ngày tam thiếu và Ngu tiểu thư kết hôn, vẫn không có ai dám ức hiếp tôi sao?"
Cố Duy Thâm không khỏi nhíu mày.
"Ván cược này quá lớn, tôi không có đủ vốn." Lúc nói câu này, nét mặt qsc vẫn hờ hững, chỉ có đôi mắt có thần là đặc biệt sáng.
"Vậy em không sợ sẽ đắc tội với tôi sao?" Cố Duy Thâm liếc xéo cô.
"Sợ chứ," Quý Sênh Ca gật đầu, "Rất sợ là đằng khác."
Cố Duy Thâm nhếch môi, nhưng chưa cười được bao lâu lại nghe người phụ nữ trước mặt tiếp tục, "Đêm đó, tôi dùng lần đầu tiên của mình trao đổi với tam thiếu, là tôi cam tâm tình nguyện."
Lần đầu gặp cô, Cố Duy Thâm đã biết người phụ nữ này rất có tài thuyết phục. Lần nào cô cũng có khả năng gãi đúng chỗ ngứa bắt lấy điểm mấu chốt, tuy không thể hiện rõ ra mặt nhưng lại khiến người khác không thể xem thường.
"Nên?"
"Sinh ra ở Quý gia vốn đã như đi trên băng mỏng rồi, tôi không muốn rước thêm rắc rối nữa. Quý gia không phải dòng dõi cao quý nhưng vẫn cần thể diện."
Cô đã nói đến mức đó thì Cố Duy Thâm cũng không thể không hiểu, anh khẽ mím môi, nói: "Em cho rằng không có tôi em có thể sống yên ổn?"
"Tôi có thể." Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhỏ trắng đến mức trong suốt. Sự tự tin của cô thế mà lại khiến Cố Duy Thâm giật mình. Anh cười nói: "Được thôi, nếu em đã có tự tin, tôi đây thuận theo em."
Cố tam thiếu gia tuyệt đối không ép buộc phụ nữ.
"Anh sẽ giữ lời chứ?"
"Có muốn tôi in dấu vân tay cho em luôn không?"
"Không cần đâu." Quý Sênh Ca để lộ vẻ mặt nhẹ nhõm, dấu vân tay đối với người đàn ông này cũng vô dụng.
Cô cầm túi, xoay người rời khỏi phòng.
"Quý Sênh Ca."
Người đàn ông dựa vào bàn, đôi mắt đen sẫm như xoáy sâu vào mắt cô, "Tôi không phải người tốt đâu, nhưng từ hôm nay trở đi tôi sẽ không làm khó em nữa. Tôi thật sự muốn chờ xem, em có thể sống yên ổn như em nói không."
"Được."
Rời khỏi phòng đã thấy Cố Duệ cúi đầu đứng trước cửa. Quý Sênh Ca đoán anh ta đã nghe hết những gì cô nói vừa nãy.
Bên trong thang máy đang đi xuống, cô nhìn chằm chằm những con số thay đổi liên tục.
Có lẽ hiện giờ Cố Duy Thâm có chút hứng thú với cô, nhưng sự hứng thú này sẽ kéo dài được bao lâu?
Cảnh tượng Ôn Đình bị ép đến mức phải nhảy lầu tự sát lại hiện lên, chính mắt cô đã chứng kiến sự tàn nhẫn của đàn ông Cố gia cũng như số phận đáng thương của một tế phẩm.
Không có ai vì cô che chở, cô chỉ có thể tự mình bảo vệ mình.
Sáng sớm, Quý Mỹ Âm xuống lầu.
Cô ta mặc váy lông dê màu hồng nhạt, mái tóc nâu dài được uốn thành từng lọn sóng lớn, che khuất khuôn mặt to bằng bàn tay của cô ta.
Trước phòng khách đặt một chiếc gương, cô ta đứng uốn éo trước gương một lúc, môi đỏ nhếch lên, "Mẹ, con đẹp không?"
Phương Vân Bội cúp điện thoại, đưa mắt nhìn con gái đứng trước gương. Cô gái trẻ chỉ mới hơn hai mươi, nhìn kiểu gì cũng thấy xinh đẹp,
"Đương nhiên rồi, con gái mẹ là nhất."
"Vừa rồi ai gọi điện thế ạ?"
"Phương phu nhân."
Người giúp việc bê ấm trà tới, Quý Mỹ Âm nhận lấy rồi đưa cho mẹ, "Có việc gì sao mẹ?"
Nhấc tách trà, Phương Vân Bội cúi đầu thổi nhẹ, cười lạnh, "Phương phu nhân nói, tối qua Cố Duy Thâm đánh Phương Triển đến mức nhập viện, sáng nay sàn giao dịch của Phương thị bị niêm phong."
"Hả?" Quý Mỹ Âm kinh ngạc không thôi, "Tam thiếu và Phương gia từng có mâu thuẫn sao?"
"Còn không phải là vì Quý Sênh Ca à."
Khoé mắt Phương Vân Bội loé lên một tia lạnh lẽo, bình thường Phương phu nhân dương dương tự đắc là thế, vậy mà vừa rồi gọi điện đến khóc lóc cầu xin, muốn Quý Sênh Ca nói đỡ cho bọn họ trước mặt tam thiếu, hoàn toàn không còn chút cao ngạo ngày thường.
Tam thiếu vậy mà đánh nhau vì cô ta? Quý Mỹ Âm tức tối, xách túi đứng dậy.
"Mới sáng sớm mà con đã đến công ty à?"
"Không, con đi dạo phố với bạn."
Phương Vân Bội nhíu mày nhìn con gái, "Mỹ Âm à, con phải cẩn trọng một chút. May mà cuộc điện thoại này của Phương phu nhân bị mẹ nhận được, chứ để ba con biết được quan hệ giữa Quý Sênh Ca và tam thiếu thì phiền phức lắm đấy."
Quý Mỹ Âm bĩu môi, "Hôm nay ba không ở công ty, con đến đó cho ai xem."
Nhìn cô ta thoáng cái đã chuồn mất, Phương Vân Bội lắc đầu.
Trung tâm thành phố, trong khu mua sắm.
Buổi dạo phố của mấy cô gái là một cuộc càn quét không hơn không kém. Quý Mỹ Âm trang điểm kỹ càng, cứ mỗi khi những mẫu quần áo mới nhất vừa được tung ra thị trường là cô ta phải tranh thủ chọn trước vài món.
Quý Mỹ Âm cầm lấy thẻ tín dụng Quý Nhàn đưa cho, huênh hoang quẹt thẻ. Ba rất chiều cô ta, chút tiền này ông không bao giờ tiếc.
Nhân viên cửa hàng cầm túi quần áo đóng gói cẩn thận, cung kính đưa cho cô ta, "Quý tiểu thư đi thong thả."
Ra khỏi cửa hàng trang phục nữ, Quý Mỹ Âm đứng trước sảnh lớn, cực kỳ tận hưởng cảm giác ưu việt từ những ánh mắt ngưỡng mộ của đám đông, "Trưa nay các cậu muốn ăn gì, tớ mời."
"Nghe nói trên tần sáu có một nhà hàng mới khai trương, thực đơn phong phú lắm."
Quý Mỹ Âm đang dặm lại lớp trang điểm thì chợt nghe cô gái bên cạnh hô lên kinh ngạc, "Kia không phải là Ngu tiểu thư sao?"
Cách đó không xa trong cửa hàng trang phục nam, Ngu Uyển cầm mấy chiếc áo sơ mi nam ướm thử, dường như đang phân vân. Quý Mỹ Âm đảo mắt, đưa hết túi mua sắm cho bạn, "Các cậu lên gọi món trước đi, tớ còn chút việc bận."
Mấy cô bạn không nghi ngờ, xoay người vào thang máy. Đợi cửa thang máy đóng lại, Quý Mỹ Âm cầm túi xách đi tới.
Hai chiếc sơ mi này khá đẹp, Ngu Uyển biết Phong Thái thường phải xuất hiện trước công chúng nên dành cho cậu chiếc màu trắng.
Trước quầy thanh toán có hai gã vệ sĩ, Quý Mỹ Âm không dám tùy ý đến gần, đành hắng giọng gọi khẽ, "Ngu tiểu thư."
Ngu Uyển quay đầu, thấy cô gái này trông hơi quen mắt, "Cô là..."
"Tôi là Quý Mỹ Âm, tiệc mừng thọ của ông cụ Cố lần trước, tôi là người đã đưa Phương thiếu đi tìm chị tôi."
Nghe vậy, ánh mắt của Ngu Uyển loé lên, "Quý tiểu thư."
Hai gã vệ sĩ lùi về sau một chút, Quý Mỹ Âm nhân đó đến bên người Ngu Uyển.
____Lời nói ngoài lề____
Tam thiếu, cậu xem đi, Sênh Ca nhà chúng tôi không dễ bị dụ đâu nhé, hừ hừ ~
HẾT CHƯƠNG .