Editor: Cynlia
Tây Phủ Doanh tọa lạc ở vị trí phồn hoa, trong khuôn viên biệt thự độc lập là đài phun nước như thác đổ.
Trong phòng khách, Quý Sênh Ca thư thái ngả lưng trên sofa đệm da, cả người được bao phủ bởi cảm giác ấm áp. Cô rũ mắt, tay khẽ vuốt ve chiếc váy đen trên người.
Sáng nay khi cô mở mắt thì đã thấy chiếc váy này ở đầu giường. Vì quần áo cũ hôm qua không thể mặc lại, cô cũng không hỏi nhiều, lập tức mặc luôn quần áo mới.
Váy dài mềm mại, ánh mắt Quý Sênh Ca dừng trên đầu gối sưng to của mình, gương mặt hiện lên chút ngẩn ngơ.
Người đàn ông nghe điện thoại xong bước vào, quần tây vừa vặn ôm trọn hai chân thon dài. Quý Sênh Ca không ngẩng đầu, mãi đến khi trước mặt xuất hiện một đôi mắt thâm thúy.
"Cô ấy..."
Hai mắt Quý Sênh Ca nhìn chằm chằm mũi chân, kìm nén cảm giác xúc động dâng lên trong lòng, "Cô ấy sao rồi?"
"Đang cấp cứu."
Cố Duy Thâm xoay người ngồi xuống sofa, tay nâng cằm cô, "Chuyện của Ôn Đình không liên quan đến cô, không cần tự dằn vặt làm gì."
"Không liên quan ư?" Quý Sênh Ca cong môi, đáy mắt lóe lên chút ý cười, "Chuyện này từ lúc bắt đầu kết quả đã định sẵn, anh em các người tranh chấp thì người khác không thể nào tránh khỏi họa."
"Để đạt được mục đích, Cố Tái Thành không tiếc hi sinh Ôn Đình. Còn tam thiếu thì sao?" Quý Sênh Ca mở to đôi mắt ngập nước, ánh mắt mang theo vài phần tìm tòi nhìn người đàn ông.
Cố Duy Thâm híp mắt, đang định nói gì đó thì di động trong túi rung lên. Anh nhìn dãy số trên màn hình, đành tránh đến ban công nghe điện thoại.
Trên ban công, người đàn ông dựa người lên lan can phía trước, Quý Sênh Ca giương mắt nhìn lên thì vừa lúc thấy bóng lưng thẳng tắp của anh. Cô hơi nhíu mày, lần thứ hai ngả người về sau ghế.
Cả người lại bắt đầu nóng lạnh thất thường, mí mắt Quý Sênh Ca dần trĩu nặng. Cô đưa tay sờ trán, không khỏi cười khổ. Sao lại nóng nữa rồi?
Không bao lâu, Cố Duy Thâm cất điện thoại rồi trở lại phòng khách. Nhìn người đang cuộn tròn trên sofa, anh khom lưng sờ mặt cô, cảm giác hâm hấp nóng.
Khi bác sĩ chạy đến biệt thự thì Quý Sênh Ca đã bắt đầu phát sốt, cũng may chỉ là sốt nhẹ. Sau khi được tiêm một mũi, cô mơ mơ màng màng nghe được giọng nói rất gần của người đàn ông, nhưng do tác dụng của thuốc nên không rõ anh nói gì.
Thân thể mềm như bông không chút sức lực, cả người dường như đang bồng bềnh trên dòng nước ấm áp. Quý Sênh Ca cảm giác như mình đang mơ, nhưng hình như cũng không phải mơ.
Vì xuất hiện trước mắt cô là một khuôn mặt, chân thật đến mức chỉ cần cô vươn tay là có thể chạm đến hơi ấm ấy. Cô cố gắng đuổi theo nhưng dường như luôn chậm một bước, không có cách nào bắt kịp.
Bước chân dần thả chậm, cô nhìn hình bóng phía trước mỗi lúc một xa dần, không kìm được lớn tiếng gọi. Nào ngờ một người phụ nữ đột nhiên lao đến, tóc tai rối bù chặn trước mặt cô.
Cảnh tượng lập tức chuyển đến tầng thượng bện viện. Khuôn mặt Ôn Đình trắng bệch, đôi con ngươi đỏ như máu trừng lớn nhìn cô. Khi Ôn Đình vươn tay về phía này, trong đôi mắt kia là sự hận thù không thể che dấu, cô ta gào lên: "Rõ ràng tối hôm đó cô đã thấy!"
A!
Quý Sênh Ca bật dậy, bàn tay gắt gao nắm chặt chăn, bả vai không kìm được run rẩy.
Gương mặt dữ tợn trước mắt dần biến mất, hô hấp dồn dập lúc này mới vững vàng trở lại. Nhìn phòng ngủ xa lạ mà trống trải, trái tim kịch liệt nảy lên trong lồng ngực cũng phần nào bình ổn.
Ngoài cửa sổ, bầu trời âm u, chẳng biết chừng lại sắp mưa cũng nên. Cứ đến thu là thành phố Vân Giang lại mưa không ngớt. Quý Sênh Ca xốc chăn, chân trái thử dùng lực đến trước cửa sổ.
Xoạch xoạch ——
Mưa nhỏ giọt tí tách, cô ngơ ngẩn nhìn chân trời mù khói xa xa, tay đưa lên như muốn hứng mưa.
Nhiệt độ hơi thấp, nước mưa ngưng kết thành hơi nước đọng trên cửa kính. Quý Sênh Ca chớp mắt, ngón trỏ vẽ gì đó trên lớp hơi nước đọng lại.
Ngón tay cô miêu tả từng nét, nhìn cái tên mình viết ra trong vô thức thật lâu, sau đó mới lấy tay xóa sạch dấu vết.
Thế giới của một người, yên tĩnh đến đáng sợ, huống chi nơi này lại không phải nhà cô. Ngày hôm qua cô bỗng dưng phát sốt, tuy hôm nay đã đỡ hơn nhưng cơ thể vẫn không có chút khí lực nào.
Vệt nước trượt dài trên cửa kính, cô nhìn chằm chằm chỗ trống mình vừa lau đi, không nhịn được nhíu mày. Có lẽ do vừa mới ốm dậy nên cô mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Quý Sênh Ca cầm lấy điều khiển từ xa tùy tiện bật một kênh, ít ra âm thanh từ TV sẽ khiến cô có cảm giác tốt hơn một chút. Nội dung tin tức dần thu hút sự chú ý của Quý Sênh Ca.
Đặc biệt là khi đoạn video mà người dân quay được xuất hiện, ánh mắt cô chưa từng rời khỏi màn hình.
"Hôm qua, cư dân mạng truyền tay nhau một đoạn video làm dấy lên nhiều lo ngại từ công chúng. Trong video, có thể thấy rõ thiên kim của xí nghiệp Ôn thị, Ôn Đình, đã vô tình rơi xuống từ tòa nhà cao tầng bệnh viện. Việc này được nghi là do áp lực từ những lời đồn đoán, gièm pha đã kích thích cô ấy, dẫn đến..."
Bóng người rơi từ mái nhà xuất hiện trên TV, hung hăng nện xuống lòng Quý Sênh Ca một cái. Hai tay cô nắm chặt, lòng bàn tay chỉ còn cảm giác lạnh lẽo.
Ngày đó cô hẹn gặp Ôn Đình, một người vẫn sống sờ sờ, cũng vì muốn tìm cách thoát khỏi mớ bòng bong.
Cô biết rất rõ lúc đó trên đường có camera theo dõi. Cố ý chọc giận Ôn Đình vì cô biết tội đâm người có thể lớn, cũng có thể nhỏ, cô chỉ không muốn bị động, càng không muốn bị người ta chèn ép.
Chỉ là....
Quý Sênh Ca thở dài, khuôn mặt trắng bệch của Ôn Đình trong mơ dường như lại xuất hiện trước mắt. Cô cúi đầu nhìn đầu gối, vết thương sưng to bằng nắm tay.
Ngón tay vừa chạm vào đã lập tức rụt về.
Người thông minh như Cố Duy Thâm chắc chắn đã sớm nhìn thấu ý đồ của cô, nên cô cũng chẳng cần giấu diếm làm gì. Chiêu khổ nhục kế này là để xoa dịu cơn giận trong lòng anh, chỉ cần anh nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cô lúc này, chắc cũng hả giận phần nào chứ?
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bị đẩy ra, Cố Duy Thâm trên người là sơ mi trắng cùng quần tây đen bước vào.
Người phụ nữ tựa đầu bên cửa sổ, da thịt tái nhợt không sức sống, gương mặt tinh xảo kia như phát ra ánh sáng. Cố Duy Thâm khẽ nheo mắt, anh đã nói rồi, người phụ nữ này chính là loại hại nước hại dân.
_____Lời nói ngoài lề____
Mỹ nhân kế tam thiếu không ăn, vậy khổ nhục kế tam thiếu ăn không? Ha ha ha ~