Song Hỉ dè dặt cùng Lưu Hiệp ăn cơm trong nhà hàng cao cấp, đang muốn tìm lấy cớ về, Lưu Hiệp lại lấy ra hai tấm vé xem phim ra.
“Bộ phim mới nhất của phim hành động, vé rất khó mua được, chúng ta cùng đi xem đi!” Lưu Hiệp cười tủm tỉm lắc lắc vẻ xem phim trong tay, dưới ánh đèn khuôn mặt tươi cười đầy chờ mong lẫn hưng phấn quả thực có chút yêu nghiệt.
Song Hỉ tức khắc cảm thấy gan mình chịu không nổi nữa rồi, cùng với gã đàn ông đẹp hơn cả cô, ăn cơm cảm thấy không sao, sắc so với cơm cô cũng không có tổn hại gì. Nhưng… cùng tổng giám đốc lại đẹp trai như vậy… tưởng tượng đến hành vi phạm thượng của mình, Song Hỉ thật sự là rất khó tiêu hoá nổi nha..
Đang nghĩ ngợi về nhà đỡ xót ruột ai lại muốn xem phim chứ, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Tổng giám đốc rốt cuộc là có ý gì, tự nhiên đến bây giờ còn không có truy cứu mình tội danh ‘khi quân phạm thượng’.
“Sao? cô không muốn?” Lưu Hiệp nheo mắt âm thanh kéo dài hỏi.
Song Hỉ lập tức thấy hắn có vài phần uy hiếp, vội vàng làm con gà con mổ thóc: “Sẵn lòng, sẵn lòng, tổng giám đốc cùng ngài xem phim là vinh hạnh của tôi!!”
Lưu Hiệp đắc ý nở nụ cười, lôi kéo Song Hỉ bước đi.
Song Hỉ buồn bực theo sát sau hắn, trong lòng còn đang cảm khái gần vua như gần cọp, tạm thời cũng chưa phát hiện bàn tay nhỏ bé của mình bị người nào đó dẫn đi.
Phim xem hay lắm.
Tình tiết lôi cuống gay cấn, hình ảnh mạo hiểm kích thích hấp dẫn, chổ ngồi tình nhân hai bên rất yên tĩnh
Nhưng. . . . . .
Lưu Hiệp lúc này rất không thích, vô cùng khó chịu.
Song Hỉ sau khi bắt đầu phim chiếu, nhanh chóng ăn hết bỏng ngô Lưu Hiệp mua, uống hết nước; sau khi ăn no rất thoải mái mà tựa đầu vào vị trí nuôi dưỡng giấc ngủ, vì thế. . . . . . Phim mở màn không đến hai mươi phút, Song Hỉ liền ngủ không biết trời đất là gì.
Lưu Hiệp bất mãn trừng mắt nhìn người nào đó ngủ như heo, vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt vào mặt cô, thịt thịt nhìn thực mềm mềm thực ngon… . . Lưu Hiệp không tự chủ được mà phì cười, trong ánh mắt mình đều không ý thức tràn đầy cưng chiều cùng dịu dàng, rụt tay về, nghĩ nghĩ, điều chỉnh lại tư thế của mình cho tốt, lại nhẹ nhàng kéo đầu cô tựa vào đầu vai của mình, sau đó vừa lòng thưởng thức sắc mặt người ngủ trên vai mình.
Song Hỉ bỗng nhiên bị tiếng huyên náo đánh thức, mở mắt buồn ngủ như sương mù, phim đã kết thúc rồi.
“Hả, thật sự là thực xin lỗi, tôi đang ngủ. . . . . .” Song Hỉ gãi gãi đầu vô cùng ngượng ngùng, thấy Lưu Hiệp cười như không cười nhìn chằm chằm mình, mới hậu tri hậu giác [] phát hiện vừa mới. . . . . .tựa vào trên vai Lưu Hiệp, “Tôi. . . . . . tổng giám đốc. . . . . .”
Song Hỉ mặt càng ngày càng đỏ, Lưu Hiệp vuốt ve tóc cô bởi vì ngủ mà có chút lộn xộn, cười nói: “Không sao, cô cũng không chảy nước miếng!”
Song Hỉ một hơi còn không có tiêu hoá hết, Lưu Hiệp thình lình lại mở miệng: “Ngáy o ó trái lại rất lớn!”
Song Hỉ chớp mắt hoá đá trong gió.
Lưu Hiệp đưa cô về đến cửa trường học cũng đã khuya, Song Hỉ chật vật cả đêm rốt cục có thể trầm tĩnh lại.
“Cám ơn tổng giám đốc, tôi đi trước, tổng giám đốc ngủ ngon!” Song Hỉ đang muốn xuống xe, Lưu Hiệp lại nhoài thân tới.
“Đừng nhúc nhích!”
Song Hỉ cứng lại rồi, tay khẩn trương mà vò góc áo, nhìn thấy Lưu Hiệp càng tới gần mình, gần đến độ có thể cảm giác hơi thở của hắn phun lên mặt rất ấm áp
Song Hỉ mở to hai mắt, rất không tiền đồ đỏ mặt .
Muốn hay không cự tuyệt? người đẹp trai như vậy, nếu nói cư tuyệt thì rất là làm kiêu . . . . Ai nha! sẽ hôn lên. . . . . . là nụ hôn đầu tiên của mình. . . . . .
Song Hỉ nhắm hai mắt lại.
“Được rồi!” Lưu Hiệp chậm rãi thả lại dây an toàn, phòng ngừa nó lùi về quá nhanh mà không cẩn thận đánh vào người cô.
Song Hỉ mở mắt ra, mới phát hiện bản thân mình hiểu lầm, nhất thời 囧 e rằng càng gia tăng thêm, cả người lửa đốt lửa đốt nóng lên.
Lưu Hiệp nghi hoặc: “Cô rất nóng sao?”
Song Hỉ hận xe này không thể lập tức vỡ ra để cho cô có thể bay thẳng ra ngoài.
“Không. . . . . . Không có gì! Tổng giám đốc tạm biệt!” Nói xong liền nhanh chóng chạy xuống xe, cũng không quay đầu lại chạy vào trong trường học.
Lưu Hiệp nhìn chằm chằm bóng dáng cô có chút đăm chiêu, chậm rãi cười rộ lên, huýt sáo khởi động xe.
Nha đầu này, cũng không phải không có cảm giác, vốn sợ dọa đến cô muốn từ từ tiến, bây giờ xem ra…. hoàn toàn có thể tiến nhanh hơn nữa!
Mới ra trường phải đối mặt với cái gì?
Phương Tình không biết những thực tập sinh khác có giống mình hay không? Mấy ngày nay, Phương Tình mắt nhìn thấy kế hoạch phỏng vấn nhóm đàn ông độc thân hoàng kim sắp hết, cảm thấy càng lo lắng. Lục Hân vẫn là không có tin tức truyền đến, cô lại không tiện đi hỏi, chỉ có thể suốt ngày trừng mắt nhìn vào màn hình chờ điện thoại. Chị Trần có hỏi qua cô hai lần, xét thấy Lục Hân quả thực khó đối phó, hơn nữa Phương Tình vừa mới bắt đầu tiếp xúc đã phỏng vấn được Lưu Hiệp độc nhất vô nhị, được cho rất khó rồi; thật cũng không thể làm khó, chỉ là cổ vũ an ủi vài câu, như vậy càng khiến cho cô càng thêm khổ sở, vẫn cảm thấy bản thân mình làm ảnh hưởng đến tiến độ của mọi người.
Ngay khi cô sắp bạo phát, Lục Hân rốt cục gọi điện thoại tới, Phương Tình giống như nhân dân trước giải phóng kích động khi nhìn thấy Đảng.
“Lục tổng ngài cuối cùng cũng có rảnh rỗi ?”
“Ừ, ngày mai cùng ngày mốt tôi đều có thời gian” giọng nói Lục Hân có chút quá trong trẻo nhưng lạnh lùng, song bây giờ Phương Tình nghe tới như là âm thanh từ trên trời.
“Nhưng.. không phải ngày mai là hai ngày cuối tuần sao??” Phương Tình kinh ngạc, chẳng lẽ hắn cuối tuần đều bận công việc?
“Là như vậy, cô đưa tin có phải muốn đưa theo sự thật?”
Phương Tình mặc dù nghi hoặc vẫn là kiên định trả lời: “Đương nhiên, đưa tin thật là nguyên tắc cơ bản của chúng tôi!”
“Cô muốn đưa tin thật có phải trước khi phỏng vấn, phải đi sâu hiểu biết về tôi?” Lục Hân âm giọng trầm thấp, cảm giác hơi có chút hướng dẫn từng bước.
“Đúng! Cho nên còn hy vọng Lục tổng ngài có thể phối hợp.”
“Tôi rất vui phối hợp với cô việc đi sâu săn tin cùng tìm hiểu, hiểu biết .. . .” Dừng một chút, “Cho nên, tôi nguyện ý cho cô đi vào cuộc sống của tôi, cùng tôi cùng nhau hưởng cuối tuần.”
“Hả? việc này có liên can sao?”
“Ừ!” Lục Hân đặc biệt khẳng định, “Cô chỉ có trước hết hiểu rõ cuộc sống thường ngày của tôi mới có thể đưa tin thật!
Phương Tình do dự trong chốc lát, vẫn cảm thấy Lục Hân đang đào cái hố chờ mình nhảy xuống, nhưng nhất thời lại không có cách nào cự tuyệt.
“Nếu cô không thể đến xem việc thật, như vậy tôi nghĩ tôi không nên nhận phỏng vấn từ cô!” Lục Hân không để cho cho cô có thời gian do dự, lạnh lùng nói thẳng
“Được được được, hết thảy cứ làm theo Lục tổng nói!”
Lục Hân dựa vào ghế ngồi ở bàn làm việc, duỗi thân dài, chậm rãi cong lên khóe miệng: “Như vậy, ngày mai gặp!”
Phương Tình gác điện thoại, không biết vì sao chuyện vui mà lại cảm thấy tâm tình càng lo lắng bất an.
Song Hỉ nhàn nhã hút sữa đậu nành, nhìn thấy con số thang máy nhảy nhảy lên, tâm tình vui vẻ, ngày mai chính là cuối tuần , có thể ngủ ngon một giấc.
Đi ra thang máy đối diện gặp CoCo, CoCo lộ ra một tươi cười ý vị thâm trường: “Chào buổi sáng, Song Hỉ!”
Song Hỉ vội vàng nuốt xuống ngụm sữa đậu nành trong miệng, cười tủm tỉm địa múa may móng vuốt: ” Chào buổi sáng!”
Từ khi nào, mọi người bắt đầu thân thiết gọi cô là “Song Hỉ”? Vì sao cô đến nơi nào đều là thân thiết duyên tình tốt như vậy a! Song Hỉ trong lòng đắc ý, lại áp chế không được ánh mắt nhìn của đám người thành tinh, rất hiểu ý mà gật gù.
Song Hỉ dụi dụi mắt, lại dụi dụi mắt, trên bàn vẫn là một bó hoa lớn tươi đẹp…. hoa Cúc.
Cẩn thận xem xét một lần, chưa từng nói cô thích hoa cúc mà, ai cũng biết cô thích dưa chuột [] mới đúng, vì sao còn tặng hoa Cúc?
Song Hỉ nhìn bó hoa, từ bên trong tìm được tấm thiệp, còn là màu hồng phấn, bên ngoài in hình vẽ tình yêu.
Song Hỉ mở ra, bên trong viết hai hàng chữ ngắn ngủn rồng bay phượng múa.
“Song Hỉ: Thích không? Buổi tối cùng nhau ăn cơm!”
Ký tên là một chữ “Hiệp”, nét bút lộn xộn, nhìn qua vô cùng thẳng thắn mà nói là diêm dúa loè loẹt.
Tổng giám đốc tặng hoa cho cô?
Song Hỉ kinh hoảng!
Tặng kẹo cho cô, phần còn lại nhất định là đạn pháo!
Quả nhiên không thể đắc tội quyền quý, nếu công việc này lại không làm được biết làm sao nói giải thích với ‘tỷ tỷ đại ca’ đây?
Song Hỉ lo lắng đề phòng cả buổi sáng, giữa trưa vừa định chuồn thì thấy Lưu Hiệp dựa vào cửa, bày ra dáng vẻ thư thái vô cùng câu dẫn người, cười cực kỳ yêu nghiệt.
“Tôi gọi cơm ngon lắm, lại đây cùng nhau ăn đi!” âm giọng Lưu Hiệp như là từ trong xoang mũi hừ ra, hấp dẫn vô cùng.
“Ha hả, tổng giám đốc ngài ăn đi, tôi đi ăn ở nhà ăn công ty là được rồi . . . .” Song Hỉ run lên đẩu, vội vàng cự tuyệt. Trò đùa gì chứ, vừa nghe giọng là biết hắn ta cảm cúm nặng cỡ nào, cùng hắn cùng ăn cơm còn không phải sẽ bị lây bệnh sao?
Lưu Hiệp mất hứng trừng mắt liếc nhìn cô một cái: “Nhiều lắm ăn không hết! Chẳng lẽ cô muốn cho tôi lãng phí?”
Song Hỉ đành phải thưa dạ đi vào văn phòng của hắn.
Thoáng cái bữa trưa cũng chẳng có chuyện gì, Song Hỉ ngay cả phim cũng không xem, nâng má trừng mắt nhìn bó hoa Cúc lớn bên bàn bên kia sững sờ, rốt cuộc vì cái gì muốn tặng hoa chứ? Chẳng lẽ thật là trước cho ăn táo, sau lại cho viên thuốc độc?
Song Hỉ không nghĩ ra, vừa lúc thấy Phương Tình online, vội vàng xin nhờ cô nàng giúp đỡ.
Hỉ Bảo Bất Nhị: Tình Tử Tình Tử, nếu có người tặng hoa cho cậu thì làm sao bây giờ?
Phương Tình bởi vì chuyện phỏng vấn rất buồn phiền, thờ ơ đối phó cô bạn.
Sơ Tình Phương Hảo: tớ bây giờ trong lòng rất không thoải mái, cậu đừng có tới phiền tớ!
Song Hỉ vội vàng không ngừng gõ chữ.
Hỉ Bảo Bất Nhị: o(>﹏_