Vì Tần Liên vẫn chưa xuất viện, nên công việc ở Hàn thị rơi vào tay Mike.
Nhưng bảo anh ta tính kế giết người thì được, còn về suốt ngày đối mặt với đống sổ sách chỉ toàn số liệu với số liệu thì anh ta đành chịu.
Vậy nên...
Mike chịu cực một chút, đem những thứ cần xử lí đến bệnh viện giao cho Tần Liên.
Tần Liên đối với việc này chỉ thở dài.
"Anh cũng nên học một chút đi, sau này nếu tôi không ở đây anh cũng có thể giúp lão đại."
Mike nhăn mày, lầu bầu:
"Không, tôi không thể nhét nổi những thứ này, còn nữa..."
Mike hướng về phía cậu, cười một cái:
"...trong nhà cũng không cần hai người đều giỏi một chuyện, em một thứ tôi một thứ, cả hai hòa hợp, rất tốt."
Tần Liên bị hắn nhìn đến ngượng, trừng mắt một cái, không vui nói:
"Ai muốn ở chung với anh." Lo xa như vậy, nhưng mà nghĩ đến cảnh tượng kia...
Tần Liên kín đáo nhếch khóe môi, nở một nụ cười, đáy mắt cũng sáng lên, như có ngôi sao đang chiếu lấp lánh, Mike trong nhất thời nhìn đến ngẩn người.
Ánh sáng trước mắt Tần Liên đột nhiên rút đi, đáy mắt in sâu khuôn mặt đẹp soái đang dần phóng đại, sau đó trên môi truyền đến cảm giác ấm nóng.
Bàn tay cầm tài liệu của cậu cứng đơ, cả người cũng không dám động đậy, để mặc đôi môi người đàn ông tàn phá trên môi mình, trái tim cậu tăng tốc dần, nặng nề bổ xuống lồng ngực.
Mike trằn trọc bên ngoài, sau đó nhân lúc Tần Liên không phòng bị, đầu lưỡi mạnh mẽ cạy hàm răng cậu, luồn lách xông vào. Tần Liên đột nhiên hít sâu, cảm giác ẩm ướt trong khoang miệng khiến thần trí cậu bỗng nhiên hoảng loạn.
Cậu hơi đưa lưỡi ra, chạm thử, sau đó như bị bỏng vội rụt lại, nhưng hành động kia lại như đang cổ vũ Mike, anh ta giơ tay kéo gáy của Tần Liên, làm nụ hôn càng sâu hơn.
Môi hai người giao nhau, bốn phiến môi không ngừng liếm mút, như khát khao, cũng như mời gọi, âm thanh vụn vặt từ cổ họng phát ra, lại như một liều thuốc kích thích cho sự điên cuồng này.
Gần phút sau hai người mới buông ra, cả gương mặt Tần Liên đỏ bừng, ánh mắt mông lung, đôi môi sưng đỏ, còn khuôn mặt Mike cũng ẩn ẩn dục vọng không kìm được, quần áo hai người hơi xộc xệch, không khó để tưởng tượng cảnh vừa rồi.
Anh ta nhếch môi, ngón tay lướt qua cánh môi của Tần Liên, cúi người, ánh mắt tràn đầy vui vẻ, giọng nói khàn khàn đầy dục vọng, cũng đầy quyến rũ từ tính:
"Nói đi, em cũng có cảm giác với tôi đúng không?"
Tần Liên giơ tay định kéo tập tài liệu che mặt lại, nhưng mà tập tài liệu không biết từ lúc nào bị cậu vứt xuống đất, nằm ngổn ngang, sắc mặt Tần Liên trong nháy mắt trở nên đặc sắc.
Cậu hơi lùi người lại, vẻ mặt kia, lại thêm quần áo nhăn nhúm trên người, nhìn kiểu nào cũng giống như cậu trai nhỏ bị khinh bạc, đang rất ủy khuất.
"Tôi..." Phải nói làm sao đây, cậu đúng là có cảm giác với anh ta.
Nhưng mà phải nói ra thì rất ngại.
Mike ngậm ý cười, hơi nghiêng đầu, nhớ đến vẻ mê loạn của cậu khi nãy, anh ta chỉ hận không thể một ngụm ăn trọn cậu.
"Hử?"
"Anh...sau này anh sẽ không lăng nhăng phong lưu như bây giờ nữa chứ?"
Người đàn ông phong lưu này, cậu đã thấy anh ta thay không ít phụ nữ, khi quen nhau thì anh ta vô cùng yêu thương chiều chuộng, nhưng một khi đã chán thì chính là một người đàn ông máu lạnh vô tình.
Mike nghe cậu hỏi, cả khuôn mặt bừng sáng, tình cảm bên trong nháy mắt ùa ra, không cách che giấu, đó là loại tình yêu phát sinh từ tận sâu trong trái tim.
Cậu nghe anh ta kiên định lại vô cùng nghiêm túc nói:
"Sẽ không."
Từ nay, chỉ có cậu.
......
Buổi trưa.
Cô nhìn căn nhà yên ắng, tìm khắp nơi vẫn không thấy Hàn Đông Đường.
Đôi mày hơi nhíu lại. Bình thường giờ này hắn vẫn ngồi đợi cô xuống dùng bữa, nhưng bây giờ không thấy bóng dáng đâu.
Cô hỏi người hầu:
"Cô có thấy Hàn Đông Đường không?"
Người hầu nói:
"Phương tiểu thư, ông chủ đã đến Hàn thị rồi, bảo tôi nói với cô là cô cứ dùng bữa đi."
Cô kinh ngạc nhướng mày, sau đó lại liếc nhìn đồng hồ trên tường.
giờ?
"Hắn đã ăn trưa chưa?"
Người hầu nói:
"Hình như tập đoàn có việc gấp, cơm trưa vẫn chưa ăn."
Mày cô nhăn càng sâu, đáy mắt thấp thoáng ý lạnh.
Hắn còn không biết lo cho dạ dày mình sao?
"Được rồi, tôi biết rồi."
Người hầu lui xuống. Cô buông túi xách xuống, xắn tay áo lên, vào bếp.
Thức ăn chỉ làm cho một người nên không nhiều. Cô mở tủ lạnh, bên trong vẫn còn thực phẩm nấu ăn.
Cô mở bếp, làm một ít đồ ăn đơn giản, sau đó bỏ vào hộp, xách đi.
"Phương tiểu thư, cô muốn đi đâu à?"
Cô gật đầu, cầm áo khoác, cúi người thay giày:
"Tôi đến Hàn thị một chuyến."
Người hầu nhìn đến hộp đựng thức ăn trong tay cô, lập tức hiểu ra, không hỏi nữa.
"Có cần gọi người đưa cô đi không?"
"Không cần, tôi tự lái xe được."
"Vâng."
....
Hàn thị.
Tiếp tân thấy có người đến, lễ phép hỏi:
"Xin hỏi cô tìm ai?"
Phương Mộc Tĩnh chậm rãi nói:
"Hàn tổng."
Tiếp tân ngạc nhiên, nhìn chằm chằm cô, sau đó vẻ mặt bừng sáng:
"A, tôi nhớ cô rồi, lần trước cô có đến. Hàn tổng đang ở trong phòng làm việc. Có cần tôi dẫn cô lên không?"
Cô mỉm cười, khẽ gật đầu:
"Không cần, tôi tự lên đươc. Cảm ơn."
Cô ấy cúi đầu chào cô.
Trong lòng âm thầm cảm thán: Người gì vừa đẹp lại vừa ân cần. Nhìn dáng vẻ, chắc là đem thức ăn đến cho Tổng giám đốc.
........
'Cốc, cốc.'
"Vào đi."
Cô mở cửa, tiến vào phòng.
Bầu không khí bên trong vô cùng ngột ngạt.
Cô không biết, nếu cô đến sớm một chút, thì có thể thấy một đám người run lẩy bẩy, thiếu chút nữa là ngất đi, bởi vì khí thế cùng áp lực của vị đang ngồi ở đó.
Người đàn ông khuôn mặt lạnh tựa băng sơn, bàn tay lật xem tài liệu, trên mặt không chút biểu cảm, nếu có, cũng chỉ là khí thế của người ở trên.
Cô cau mày, tiến lên. Nhìn bộ dáng này của hắn, chắc chắn là chưa ăn cơm.
Hàn Đông Đường không nghe thấy âm thanh, nhíu mày, còn chưa ngẩng đầu lên thì nghe thấy một giọng nói:
"Anh định tu tiên à?"
Hắn sững người, ánh mắt giương lên, chiếu thẳng vào cô gái.
Hàn Đông Đường vội đứng dậy, bất ngờ hỏi:
"Sao em lại đến đây?"
Cô giơ tay, hộp cơm lộ ra.
"Tôi chỉ lo anh bị bệnh, tôi phải chăm sóc anh."
Hắn kinh ngạc, sau đó cả cơ thể như có dòng nước ấm chảy qua, len lỏi từng ngóc ngách.
Không khí trong phòng trong nháy mắt như xuân về, ấm áp dịu dàng, chỉ thiếu mỗi tiếng chim hót.
Hắn cầm hộp cơm để xuống bàn, sau đó kéo cô ngồi xuống cạnh mình.
"Em quan tâm tôi thì cứ nói, cần gì phải bày vẻ mặt 'tôi bị ép' như thế chứ."
Cô như mèo bị đạp phải đuôi, nói:
"Ai quan tâm anh."
"Ha ha..."
"Em ăn chưa?"
Cô khẽ liếm môi, đáp:
"Chưa."
Hắn mở hộp cơm, cầm đũa gắp một miếng thức ăn, đưa tới bên miệng cô:
"Há miệng."
Cô như bị đóng đinh, trừng mắt nhìn hắn.
"Tôi...tôi tự ăn được."
Hắn nhếch môi cười, giọng điệu pha chút cưng chiều:
"Ngoan nào."
Cô bị đóng đinh tập hai, lát sau mới chậm chạp há miệng.
Hắn đút cô xong, lại dùng chính đôi đũa đó để ăn.
Cô ngập ngừng, nói:
"Tôi...tôi vừa ăn."
Hắn nhướng mày, không để ý nói:
"Không sao, dù sao cũng từng ăn."
Hai tai cô đỏ bừng, sau đó lan ra hai bên má.
Vô tình hay cố ý đây?
Hắn nói chuyện mập mờ, lại khiến cô thần hồn điên đảo.
Hắn bật cười.
Vậy là dưới sự 'uy hiếp' của hắn, hai người em một miếng, tôi một miếng, ăn hết hộp thức ăn.
Cô cảm thấy, bọn họ như đang ngược thời gian, trở về thời điểm như năm đó.
Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt cũng thay đổi.
Nụ cười đó rơi vào đôi mắt của Hàn Đông Đường. Hắn nhìn đến có chút ngây ngẩn, bàn tay to lớn giơ lên, chạm vào khuôn mặt cô.
Cơ thể cô cứng đờ, mặc hắn vuốt ve, sau đó cả khuôn mặt người đàn ông phóng đại trong mắt cô.
Đôi môi ấm lên, hắn dừng trên môi cô, chậm rãi lưu luyến trằn trọc.
Cô sững người, khó khăn thốt ra:
"Anh..."
Hắn nhân cơ hội đó, xâm nhập vào bên trong, công thành đoạt đất thành công.
Trong nháy mắt, tình cảm trong mắt cô không chịu khống chế, tràn ra.
Trái tim điên cuồng đập, bảo cô chấp nhận sự thật đi.
Cô hít sâu, chậm rãi nhắm mắt, bàn tay buông thõng hai bên đưa lên, vòng qua cổ hắn, nhẹ nhàng đáp lại.
Hàn Đông Đường bị cô làm cho cứng đờ, trong mắt có khó tin, nhưng rất nhanh sau đó liền vui mừng, ôm lấy cô triền miên quấn quýt.
......
Qua phút phút sau, hai người nằm trong phòng nghỉ, quần áo vương vãi trên sàn.
Phương Mộc Tĩnh nằm trong ngực hắn, hai má phiếm hồng, ánh mắt cũng mơ màng, cả người bị nhiễm lên màu của sắc dục.
Hàn Đông Đường cả người thoải mái, nhìn cô gái mềm oặt trong lòng, đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng, nhưng phần nhiều là vui vẻ.
Hắn cúi đầu, hôn lên trán cô, âm thanh khàn khàn quyến rũ:
"Tiểu Tĩnh..."
Cô mơ màng lên tiếng:
"Ừ?"
"Em...tha thứ cho tôi sao?"
Cô mở mắt, bên trong vẫn còn dấu tích của trận hoan ái vừa rồi:
"Không."
Hắn bật cười, lần nữa đè cô xuống:
"Không sao?"
Cô giật mình, đẩy hắn ra, trừng mắt:
"Anh chưa đủ sao?"
Hắn mỉm cười, cúi đầu, như có như không hôn lên vành tai cô:
"Với em thì vẫn chưa đủ. Em nói đi, em tha thứ cho tôi sao?"
"Tôi vừa nói rồi."
Hắn chạm vào chóp mũi cô, cười khẽ:
"Lúc nãy không tính."
"Hừ." Cô hừ lạnh.
"Trả lời." Hắn nhìn cô chăm chú, giọng điệu ra lệnh.
Cô bị hỏi đến phiền lòng, lạnh giọng:
"Anh không được đối xử với tôi như năm đó nữa."
Hắn hơi sững người, sau đó trịnh trọng gật đầu:
"Sẽ không. Cho nên?"
Cô hít sâu, cánh môi chạm vào môi hắn, nhẹ như lướt nước, sau đó rời đi, chậm rãi mỉm cười:
"Em tha thứ cho anh."
Cũng coi như cho tình yêu của họ một cơ hội.
Cô không nghĩ rằng, sẽ có ngày mình sẽ nói ra chữ 'tha thứ' kia. Cô từng cho rằng mình hận hắn, không muốn gặp lại hắn nữa, nhưng thật sự sâu trong tim, cô không biết mình khao khát hắn đến mức nào.
Một người từng vì cô mà chắn đạn, vì cô mà dịu dàng săn sóc, vì cô mà tức giận dỗ dành, cũng vì cô mà cúi đầu nhẫn lỗi.
Cho dù hắn từng tổn thương cô, nhưng cô vẫn không kìm được thứ tình cảm cháy bỏng kia.
Thì ra, bản thân mình còn yêu hắn nhiều như vậy.
Thì ra, hắn vẫn còn quan tâm cô nhiều như vậy.
Khuôn mặt hắn bừng sáng, đáy mắt như chứa cả ngân hà, lấp lánh ý cười thỏa mãn.
"Ừ."
Hắn cúi đầu, ngậm lấy môi cô.
Cuối cùng cô cũng đồng ý.
Hàn Đông Đường không giỏi bày tỏ cảm xúc, hắn nhận ra sai lầm của mình, nên bản thân cố gắng mà bù đắp cho cô, hắn làm mọi việc, chỉ mong cô tha thứ.
Hắn biết trái tim hắn nên hướng về ai, từ đầu đến cuối là cô, cũng chỉ có cô, hắn hận bản thân mình ngu ngốc, cũng thương cô một mình chịu hết cay đắng.
Hắn hận bản thân mình khốn nạn, hận bản thân mình không đủ sáng suốt vội vã quyết định, càng hận mình hắn càng yêu cô.
Cho nên lúc cô đồng ý, Hàn Đông Đường chỉ cảm thấy sung sướng cùng hạnh phúc, không còn thứ gì có thể sánh được, tình yêu của bọn họ còn có thể quay lại, nó vẫn chấp nhận hắn.
Vậy nên, hắn không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ để nó vụt mất nữa.
Thứ quan trọng mất đi, khi có thể tìm lại thì chính là trân bảo.
Hàn Đông Đường nhìn cô, ánh mắt lấp lánh ý cười.
Nhìn hắn có vẻ không định tha cho mình, cô nhanh tay đẩy hắn ra, nhảy xuống giường:
"Em mệt rồi."
Sau đó vớ lấy quần áo dưới sàn, lao nhanh vào phòng tắm.
Hắn nhìn cô gái chạy đi, khẽ cười lắc đầu.
Cả căn phòng đều ngập trong vẻ hạnh phúc, bong bóng hồng bay khắp nơi.
Nhưng rất nhanh Hàn Đông Đường mới cảm thấy không đúng, ánh mắt rơi xuống phía dưới.
Không có cô, hắn phải làm sao đây?
_____
Viết cảnh hai anh ở trên hôn nhau mà miệng cứ cười cười, kiểu đã hiểu thấu í, vote nha vote nha?? Yêu~