Xế chiều, nắng nóng khiến mùi xác càng thêm nồng, mang theo hơi ẩm tanh tưởi, khiến dạ dày cuộn trào.
Cô nhíu mày, nương theo mùi thối rữa đi ra phía sau nhà kho.
Càng gần, mùi càng đậm. Cô đưa mắt nhìn, liền hít một hơi sâu, trên khuôn mặt hiện lên tia kinh hoàng.
Bên cạnh một gốc cây to, thi thể nằm chồng chất lên nhau!
Có những bộ xương trắng, có thi thể phân hủy đến không còn hình dạng, cũng có những thi thể vừa bắt đầu phân hủy, vẫn còn nhìn rõ ngũ quan, nhưng làn da đã tái xanh, đầu lở loét, máu đọng lại, thấp thoáng còn thấy cả những con giòi mập ú lúc nhúc.
Ruồi bọ bay khắp nơi, vang lên tiếng 'ong ong', cảnh tượng trước mắt, cộng thêm mùi thối khiến bụng cô cuộn trào từng đợt, trước mắt cũng tối đi vài phần.
Phương Mộc Tĩnh đè cảm giác kia xuống, bẻ một cành cây, cẩn thận đi đến gần gốc cây.
Cô giơ tay, dùng sức dùng nhánh cây lật cánh tay của một thi thể lên, màu xanh đậm đập vào mắt, dời mắt lên trên, là cái đầu đã lở loét, lộ cả dây thần kinh.
Con ngươi cô co lại, hơi thở trầm xuống.
Cô liếc nhìn xung quanh, da của những người này đều có màu xanh đậm, trên thân thể xuất hiện tình trạng xuất huyết nặng.
Mày cô nhíu chặt hơn, tim đập nhanh, nhánh cây dời lên cổ, khẽ lật.
Từng đường chỉ máu hiện rõ trong đáy mắt cô, chỉ máu phình to hằn lên cổ, dường như có thể vỡ bất cứ lúc nào.
Hơi thở ngưng lại, con ngươi mở to, hiện lên vẻ kinh ngạc.
Phương Mộc Tĩnh lùi lại, bàn tay mò vào túi rút điện thoại, bấm gọi cảnh sát tỉnh C.
"Alo, tôi phát hiện có người chết ở khu vực chân núi nằm ở phía nam thành phố C, nghi ngờ xuất hiện ổ dịch virus C."
Phía cảnh sát im lặng như đang giật mình, sau đó nghiêm túc nói:
[Mời cô nói rõ vị trí xuất hiện người chết.]
Cô cau mày, nói rõ vị trí.
Lúc lâu sau, liền vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Dù khu vực này không nằm trong bản đồ nhưng cảnh sát muốn tìm cũng không có gì khó khăn.
Người dân trong làng nghe tiếng còi cảnh sát liền hấp tấp chạy ra. Bất quá, mặt của họ mang đầy sự lo lắng cùng sợ sệt.
Cảnh sát nhanh chóng xuống xe, theo sau còn có đội ngũ bác sĩ.
Có người thay mặt tiến lên, rụt rè hỏi:
"Xin hỏi, các đồng chí cảnh sát đến đây có việc gì?"
Người dẫn đầu nhíu mày, không ngở ở đây còn có người sinh sống.
Khu vực này năm xưa có người chạy trốn chiến tranh, lại là nơi sinh sống của người mắc bệnh nhưng không chịu điều trị, dưới đây còn từng bị phát hiện có mìn, rất nguy hiểm nên địa phương quyết định phong tỏa không cho người dân vào, vậy tại sao lại có người?
Hắn ta nói:
"Ở đây có người báo lên. Xin hỏi là ai báo?"
Cô đứng sau đám người, chậm rãi bước lên.
Cảnh sát: "Là cô báo?"
"Đúng vậy."
"Dẫn chúng tôi đi."
Bọn họ vừa tiến lên, liền bị cô ngăn lại.
"Mặc đồ bảo hộ."
Cô không mặn không nhạt nói, trong giọng nói lại lộ vẻ nghiên túc.
Cảnh sát nhíu mày:
"Cô là?"
"Tôi là bác sĩ ở bệnh viện Thân Ái, đến đây nghỉ phép."
Bâc sĩ?
Bệnh viện Thân Ái?
Lúc trước cô còn nói nghi ngờ xuất hiện ổ dịch virus C?
Cảnh sát bán tín bán nghi nhưng vẫn sai người mặc đồ bảo hộ vào, đưa cô một bộ nhưng cô từ chối.
"Nếu là virus C thì tôi đã tiếp xúc với thi thể, khả năng cao là đã nhiễm virus, nhưng trong khoảng thời gian này sẽ không lây lan, mặc đồ bảo hộ chỉ là phòng ngừa bị nhiễm virus."
Virus C lây rất nhanh qua người, nhưng có một đặc điểm chính là chỉ lây qua người khi tiếp xúc với thi thể người bị nhiễm hoặc tiếp xúc với những người nhiễm virus vào thời kỳ cuối, có nghĩa là người bị nhiễm virus nếu đang khỏe mạnh sẽ không lây lan, nhưng nếu người nhiễm bước sang giai đoạn cuối, cơ thể bắt đầu có sự chuyển biến xấu ra bên ngoài, đó chính là thời cơ tốt nhất để lây lan.
Cảnh sát nhìn cô, trên mặt cô là vẻ bình tĩnh, thậm chí khi nói đến việc mình có thể nhiễm loại virus chết người này cũng không lộ vẻ hoảng loạn.
Cô là ai?
Virus C, đây chính là ác mộng của nước X, nếu xuất hiện ở đây, chính là ác mộng của người dân.
Bọn họ trầm mặc, đi theo cô
Một khu thi thể khiến cảnh sát phát hoảng, vẻ mặt ai nấy đều trầm xuống.
Các bác sĩ phía sau hơi chần chờ sau đó dứt khoác tiến lên. Lát sau có người nói:
"Quả...quả thật có dấu hiệu của việc nhiễm virus."
Những người khác đang suy xét cũng không phản đối, rõ là ngầm thừa nhận.
Một bác sĩ đứng lên nói với cảnh sát:
"Chúng tôi cần thông báo với bệnh viện, tiến hành xét nghiệm mẫu vật, trong quá trình này, cần phong tỏa khu vực này lại trong vòng bán kính m"
Cảnh sát gật đầu, ra hiệu người phía sau làm việc, đồng thời nói:
"Thông báo cho cấp trên yêu cầu chuẩn bị."
Cô đứng bên cạnh, nhìn bọn họ làm việc, không nói.
Những người này có chuyên môn, cũng rất rõ về loại virus này.
Bác sĩ đem mẫu vật về bệnh viện, xét nghiệm.
Kết luận rất nhanh có, ai nấy đều trầm mặc.
Virus C!
Thông tin truyền đi rất nhanh, nếu vừa rồi mọi người còn khá thờ ơ thì lúc này ai nấy đều tràn vẻ nghiêm túc, còn có sợ hãi.
Các lệnh nhanh chóng ban bố xuống, cảnh sát gia tăng lực lượng, nhanh chóng bao vây khu vực. Bác sĩ có chuyên môn và hiểu biết cũng nhanh chóng được điều động đến đây.
Khu vực vốn quạnh quẽ, bây giờ lại ồn ào bởi tiếng còi cảnh sát, ánh đèn xanh đỏ xoay tròn, cảnh sát cùng bác sĩ đông như nêm. Ai nấy khoác lên mình chiếc áo bảo hộ, như những vị thiên sứ xinh đẹp mà Thượng đế phái xuống.
Có người tiến lên, nói với cô:
"Cô là bác sĩ bệnh viện Thân Ái?"
Cô gật đầu, "Đúng vậy."
"Lần trước, bệnh viện Thân Ái xuất hiện ca nhiễm virus C ở một chú chó, tôi nghe nói phía bệnh viện đã yêu cầu cấp vacxin virus C phải không?"
Cô trầm mặc, gật đầu.
Bác sĩ kia thẳng sống lưng, phía sau cũng có nhiều bác sĩ khác, nhìn cô.
"Vậy, cô có thể chuyển lời với bệnh viện, chuyển vacxin đến đây không? Nếu giờ yêu cầu chính phủ sẽ rất tốn thời gian, mà mọi người bây giờ đều phải thực hiện công tác cứu chữa."
Cô nhìn bọn họ, nói:
"Việc này tôi không thể tự mình quyết định, cần phải thông báo với phía bệnh viện."
Vị bác sĩ kia mừng rỡ, "Được, được."
Cô cầm điện thoại, gọi cho Cố Vạn Tinh, bên kia bắt máy, cô chưa kịp nói liền ngắt lời cô:
"Anh biết chuyện rồi, vacxin đang trên đường tới."
Vừa rồi, vừa có kết quả thì viện trưởng bệnh viện tỉnh C phụ trách đã gọi cho anh, kèm theo tài liệu xét nghiệm, bên kia còn nói mong hai bệnh viện có thể hợp tác cùng chống virus.
"Anh đang chuẩn bị ra sân bay, lát nữa gặp."
"À, được."
Cô ngơ ngẩn, lát sau liền mỉm cười, dường như bên phía bác sĩ kia cũng nhận được thông tin nên nhìn về phía cô, cảm tạ.
"Không cần cảm ơn, đều là bác sĩ, tôi biết trách nhiệm của mình."
Vị bác sĩ kia nhìn cô, càng nhìn càng quen.
"Cho hỏi, cô là bác sĩ Phương Mộc Tĩnh phải không?"
Cô thầm kinh ngạc, không ngờ vị bác sĩ đó sẽ biết mình.
"Không sai."
Vị bác sĩ kia mừng rỡ.
Lần hội nghị trước, phần báo cáo và trình bày ý kiến của cô đã đánh mạnh vào giới y bác sĩ, khiến bọn họ sững sờ, cũng kính phục cô, lý luận của cô hoàn toàn có căn cứ, khiến bọn họ nể phục.
Vacxin là thuốc ngừa bệnh, lại được đánh tiếng nên rất nhanh, chỉ khoảng tiếng sau đã được vận chuyển đến.
Cô nhìn bọn họ, mỉm cười, nói với bác sĩ:
"Tôi giúp mọi người."
"À, à, được, cảm ơn."
Ánh mắt cô nhìn lên bầu trời, có thể chắc chắn rằng, cô đã nhiễm virus, nhưng vacxin đã tới rồi, cô không sợ.
Nếu cô chùng bước, vậy ai dám tiến lên cứu rỗi bọn họ đây?
Cô không phải Thượng đế, nhưng cô không chấp nhận số phận.
Khu vực này, chính thức phong tỏa cách li với bên ngoài. Phóng viên không biết sao lại nghe được tin tức, muốn xông vào nhưng bị cảnh sát hung ác cản lại.
Giờ này còn muốn vào? Không muốn sống nữa sao?
Bọn họ dường như bị lượng tin tức quá lớn mà ngốc nghếch đi theo, giờ phút này mới cảm thấy bản thân ngu ngốc.
Nhưng có vài người không sợ chết, ngược lại bị cảnh sát đe dọa, nếu còn làm ồn nữa là chuẩn bị vào đồn, sau đó bọn họ mới an tĩnh rời đi.
Con người, đôi khi thật kì lạ...
__________
Tất cả chuyện trên đều là tác giả tự tưởng tượng, hoàn toàn không có thật, xin đừng hoài nghi.