Lịch phẫu thuật của Phương Tâm Văn đã được sắp xếp. Cuộc phẫu thuật kéo dài gần một giờ, sau đó đèn phẫu thuật cũng tắt.
"Bác sĩ, bác sĩ, con gái của tôi sao rồi?"
Mẹ Phương Tâm Vắn sốt sắng chạy lên, vẻ mặt là sự lo lắng cùng đau lòng.
Không thể không thừa nhận bà ta rất thương con gái, đến nỗi cô có chút ghen tỵ.
Bác sĩ tháo khẩu trang, vẻ mặt là sự nhẹ nhàng:
"Người nhà yên tâm, bệnh nhân đã không sao, giờ sẽ được chuyển đến phòng hồi sức, người nhà có thể vào thăm."
Mẹ Phương mừng rỡ, vội cảm ơn bác sĩ liên tục, Phương Cảnh cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.
"A, Trưởng khoa Phương."
Bác sĩ đột nhiên chào một tiếng khiến hai người dời sự chú ý, thấy từ xa cô gái đã đứng từ lúc nào.
Cô lạnh nhạt xa cách nhìn bọn họ, sau đó nói:
" Chuyện này đã giải quyết xong, sau này nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới làm phiền tôi."
Nói xong, cô xoay người bỏ đi. Đến lúc này, Phương Cảnh mới nhận ra, ông ta đã thật sự đánh mất một đứa con gái.
.....
Cô ngồi trong phòng làm việc của Cố Vạn Tinh, một tay cầm tách trà, một tay vắt lên thành ghế, lộ ra sự lười biếng.
Cố Vạn Tinh nhìn cô, lát sau mới lên tiếng:
" Em định thật sự cắt đứt quan hệ với bọn họ à? Dù sao cũng là cha em."
Cô bật cười, "Có em không nhiều mà vắng em cũng không thiếu, gia đình đó vốn không cần em phải có mặt."
Cố Vạn Tinh cũng hiểu ý cô, cũng không khuyên thêm, đó dù sao cũng là quyết định của cô.
Tiếng chuông vang lên, Cố Vạn Tinh nhìn tên hiển thị, lộ ra thần sắc hơi thiếu tự nhiên, nhưng cũng bắt máy.
" Cố Vạn Tinh, trong nhà anh có phòng thí nghiệm à?"
Giọng nói vang lên, cao vút lại xen lẫn tia kinh ngạc vui mừng khiến Phương Mộc Tĩnh đang uống một ngụm trà phải phun ra hết, ho sù sụ nhìn anh như thấy quái vật.
Đùa gì thế?
Không phải cô nghe lầm chứ? Vừa rồi là... giọng con gái? Lại ở trong nhà Cố Vạn Tinh?
Anh ho khẽ, che đi sự ngượng ngập trên mặt:
" À...không sai."
Trước khi đi, anh có nói với Sơ Ái, nếu cô không có việc gì làm thì có thể bảo quản gia dẫn đi tham quan xung quanh.
Giọng nói bên kia lộ ra sự háo hức:
" Vậy...tôi có thể vào không?"
Cô nhịn cười, chăm chú nhìn anh. Anh lườm cô sau đó gật đầu:
" Có thể, nhưng mà cô cẩn thận một chút, đừng chạm linh tinh."
Bên kia vang lên tiếng cười vui vẻ, sau đó phóng khoáng nói:
" Ài, không sao đâu, cảm ơn anh, cảm ơn anh, ha ha ha..."
Anh cúp máy, gượng gạo nhìn cô, cô phì cười, chọc anh:
" Chà, nhìn không ra Viện trưởng Cố lại giấu mĩ nhân trong nhà đấy, định làm kim ốc tàng kiều à?"
Nghe giọng nói kia thì cô nghĩ chủ nhân của nó chắc sẽ là một mĩ nhân, huống chi, ánh mắt của Cố Vạn Tinh rất cao, muốn vào nhà anh ấy...hà hà.
Anh ngượng ngập không biết làm sao, cuối cùng khẽ quát cô:
" Em không còn việc gì à?"
Cô cười ha ha, đứng dậy phất tay:
" Thôi, em về phòng làm việc đây, cẩn thận có người thẹn quá hóa giận, ha ha ha..."
Anh nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu:
" Con nhóc này..."
Bỗng nhiên, trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt...
Cố Vạn Tinh không kìm được, môi nâng lên một nụ cười khẽ.
......
Hàn Đông Đường đón cô rất đúng giờ.
"Tâm trạng tốt à?"
Cô hôn bẹp lên mặt hắn, thắt dây an toàn.
" Có lẽ...Cố Vạn Tinh sắp thoát khỏi cuộc đời độc thân rồi.'
Hắn khẽ nhướng mày, không đáp.
Cô chồm qua, nhìn hắn, đôi mắt sáng long lanh:
"Này, Hàn Đông Đường, sau này chúng ta phải cử hành hôn lễ trước bọn họ đấy, không thể để bị cười chê được."
Hắn hơi sững người, sau đó xoa đầu cô, cười nói:
"Được."
"Hôn lễ", hai chữ thật đẹp.
.....
Cố Vạn Tinh về biệt thự, liền thấy một bóng dáng đang loay hoay cắm hoa.
" Ồ, anh về rồi à?"
Chẳng hiểu sao, lúc này anh cảm thấy rất ấm áp, là sự ấm áp của gia đình.
" Ừ."
Sơ Ái bay tới, cười cười nhìn anh:
" Nè Cố Vạn Tinh, hôm nay anh nấu ăn nữa đi."
Người đàn ông này nấu ăn rất ngon đấy.
Anh gật đầu, đi lên lầu.
Lát sau trong bếp truyền ra giọng nói:
" Anh có cần tôi giúp gì không?"
Anh đầu đầy hắc tuyến, vội nói:
" Không cần đâu, cô ra ngoài đi."
Cô cố chấp không ra:
"Tôi có thể giúp mà. Tôi cũng không thể ngồi không ăn chực được đúng không?"
Cô gái này... hai người vốn xa lạ, nhưng nhìn cách cô nói chuyện, anh cảm thấy dường như bọn họ rất thân quen.
Anh chịu hết nổi, đành nói:
" Lúc trước cô cũng nói như thế này, kết quả là làm vỡ hai cái bát, một cái đĩa, lại suýt nữa bị đứt tay, cô nói xem tôi nên tin cô nữa không?"
Cô cúi đầu, hai ngón trỏ chọt vào nhau, lầm bầm:
" Tôi...tôi sơ ý thôi mà."
Anh tiến lên, đẩy cô ra ngoài, sau đó tiện tay đóng cửa lại luôn.
Cô đập cửa:
" Ớ, này, Cố Vạn Tinh! Hừ!"
Một bàn thức ăn nhanh chóng được dọn lên, cô cắn đũa nhìn anh, tò mò hỏi:
" Anh làm nghề gì thế?"
Nhìn bàn tay lúc nào cũng sạch sẽ, dù vừa nấu ăn xong nhưng trên người vẫn luôn có hương thơm thanh mát khiến người dễ chịu của anh, cô nhịn không được mới hỏi nha.
Anh nuốt thức ăn, phun ra hai nhữ:
" Bác sĩ."
Cô sáng mắt:
" Bác sĩ? Vậy có thể công việc của tôi có liên quan đến anh rồi."
" Công việc của cô?" Anh cứ tưởng cô là người không có việc làm.
Cô cười thần thần bí bí:
" Hề hề, nói ra anh đừng ngạc nhiên đấy, thực ra tôi là một chuyên gia điều chế thuốc đấy."
Anh kinh ngạc, "Điều chế thuốc?"
" Không sai."
Anh nhìn cô đầy thâm ý:
" Không nhìn ra đấy, có khi nào cô độc chết tôi không?"
" Ha ha ha, làm sao có thể chứ. Sư phụ tôi từng nói tôi rất có thiên phú về lĩnh vực này, lúc đầu ông ấy dạy tôi điều chế thuốc cứu người, sau đó tôi hứng thú với độc dược, sau đó năn nỉ ông ấy dạy tôi cách phối thuốc độc. Nhưng ông ấy không đồng ý. Nhưng mà ông ấy làm sao có thể thắng tôi chứ, tôi năn nỉ bám dính ông ấy, cuối cùng ông ấy cũng đồng ý."
Cố Vạn Tinh nghe cô nói, lại tưởng tượng ra bộ dáng khi ấy của cô, khẽ cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy hoài niệm, sau đó nhìn anh cười:
" Không phải tôi khoác lác đâu, chỉ cần một ít độc để làm mẫu vật, tôi tuyệt đối có thể nghiên cứu ra thuốc giải, bất kể loại độc nào, sư phụ nói, đó chính là thiên phú của tôi."
Cứu người cô biết, giết người cô cũng biết, chỉ cần cô muốn mà thôi.
Anh nhìn cô gái thao thao bất tuyệt, lại thấy đôi môi cô dính một hạt cơm, giơ tay.
Cánh tay chạm vào khóe môi cô, mang theo lửa nóng khiến cô đột nhiên cứng người, tròn mắt nhìn anh, quên cả nói. Tay anh vẫn không dời xuống, xúc cảm mềm mại khiến anh không nỡ buông tay, cứ thế bốn mắt nhìn nhau, thời gian như dừng lại.
_______