Người đàn ông nằm trên giường đột nhiên nhíu mày, sau đó mở mắt ra, bên trong đôi mắt ấy vẫn còn lưu lại sự lạnh lẽo, ánh sáng chiếu vào mắt hắn, nhưng vẫn không xua được ý lạnh.
Hàn Đông Đường khẽ cau mày, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy căn phòng lớn chỉ có hắn và Tần Liên, không có người thứ ba. Hắn như nhớ chuyện gì, khàn giọng hỏi:
"Tiểu Tĩnh đâu?"
Tần Liên thấy hắn tỉnh dậy, định thông báo cho bác sĩ thì nghe hắn hỏi, ngớ người một chút sau đó đáp:
" Lão đại, Phương tiểu thư hiện đang trong phòng làm việc."
Vừa tỉnh dậy, tình trạng của mình không lo mà lại lo lắng cho Phương tiểu thư, lão đại cũng quá quan tâm rồi.
Hắn hơi nhăn mày, lộ ra sự khó chịu cùng khẩn trương, xốc chăn đứng dậy. Tần Liên thấy hắn không để ý vết thương liền tiến lên, gấp gáp cản lại:
"Lão đại, anh còn đang bị thương."
Hắn nhìn Tần Liên, lạnh lẽo nói:
" Tránh ra!"
Đúng lúc này, cửa phòng bật ra, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười cùng giọng điệu ngả ngớn của Mike:
" Ha ha, lão đại, anh còn đang bị thương đấy. Sợ chuyện đó dọa mĩ nhân à?"
Hắn liếc Mike, "Cậu rảnh lắm à?"
Khuôn mặt Mike cứng lại, sau đó cười hai tiếng:
" Lão đại, làm ơn đi, công việc anh giao gần tháng tôi mới giải quyết xong đấy, anh cũng phải cho tôi nghỉ ngơi chứ, đúng không Tiểu Tần?"
Câu cuối hắn ta quay sang Tần Liên, lại nháy mắt một cái, cười rõ tươi.
Tần Liên nhìn hắn, khuôn mặt vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng dường như lại có chút thay đổi nho nhỏ, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.
Nhưng Tần Liên không ngờ, toàn bộ vẻ mặt đó của mình, đã thu lại trong đáy mắt của Mike.
Anh ta nhếch môi, nụ cười vô thức chứa đựng chút dịu dàng.
Âm thanh gõ cửa bất ngờ vang lên, sau đó là bóng người mặc áo trắng tiến vào, nhìn ba người đàn ông đang đứng, cô mím môi lộ ra vẻ không vui, nói:
"Hàn tổng, anh cũng khỏe nhỉ? Vậy chắc không cần tôi làm phiền anh đâu?"
Hàn Đông Đường thấy cô vào liền đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, xác định cô không bị gì thì mới yên tâm. Hắn chậm rãi trở về giường ngồi xuống, còn không quên liếc hai người kia một cái.
Tần Liên và Mike nhận được tín hiệu liền cúi đầu chào, sau đó cũng nối đuôi ra ngoài. Chỉ là vẻ mặt của Mike có chút nặng nề.
Lão đại quen cô gái này không lâu, lại không tiếc dùng thân mình đỡ cho cô một viên đạn, thân là cấp dưới, Mike vẫn nên suy xét cho an toàn của hắn.
.....
Trong phòng chỉ còn lại hai người, ánh mắt hắn nhìn cô cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Hắn lo cô sẽ sợ hắn thậm chí là ghét hắn vì hắn đã ở trước mặt cô giết người, cô lại là bác sĩ, mà trách nhiệm của bác sĩ là cứu người.
Cuộc sống của họ, vốn là hai đường thẳng, không giao nhau, mà họ lại ở hai đầu ngược nhau của hai đường thẳng ấy, không có điểm chung.
Ngay từ đầu, hắn và cô đã ở thế đối lập rồi.
Hắn đột nhiên nảy sinh cảm giác sợ hãi, sợ cô sẽ từ chối hắn, sau đó hai người lại trở nên xa lạ như chưa từng quen nhau.
Cô như một tia sáng trong cuộc sống của hắn, hắn không muốn vụt mất, nhưng nếu tia sáng đó kiên quyết muốn rời đi, vậy hắn có thể làm gì chứ?
Nhưng mà cô làm như không có việc gì, chỉ lạnh nhạt tiến lên kiểm tra vết thương của hắn, cúi đầu tập trung ghi chép.
Hắn nhìn vẻ mặt của cô, muốn nói lại thôi. Cuối cùng cô lên tiếng:
"Anh có chuyện gì sao?"
Hắn trầm mặc nhìn cô, sau đó là giọng nói trầm ấm:
"Tiểu Tĩnh, em...có sợ tôi không?"
Cô bất ngờ nhìn hắn, sau đó hỏi lại:
"Tại sao tôi phải sợ anh?"
"Chuyện tối qua em cũng thấy rồi. Thật ra tôi không lương thiện như em nghĩ đâu." Tôi là một người vô cùng tàn nhẫn, hai bàn tay đã thấm dẫm máu tươi.
Em có sợ tôi không?
Cô nhìn hắn rất lâu, ánh nắng bên ngoài chiếu lên người hắn, khiến hắn trông dịu dàng hơn rất nhiều, khác hẳn bộ dáng tối qua. Cảnh tượng này thật sự rất đẹp, qua lúc lâu cô mới đáp:
"Không đâu, anh đối với tôi rất tốt." Khuôn mặt cô hiện lên nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
Hắn đối xử với người khác tàn ác, nhưng hắn đối với cô lại vô cùng tốt.
Dù tối hôm qua cô quả thật có cảm giác sợ hãi với hắn, nhưng mà ngoài cảm giác đó ra, còn có cảm giác khác...
Hắn ngẩn người nhìn cô, sau đó khẽ đáp:
" Ừ."
Qua một lúc, hắn lại lên tiếng:
"Tiểu Tĩnh, nếu tôi nói tôi yêu em thì sao?"
Cô không ngờ hắn lại nói thế, trái tim bắt đầu đập nhanh mất khống chế, khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện lên vẻ mơ màng:
" Anh...yêu tôi?"
Hắn hơi nghiêng đầu không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, như đang tìm tòi thứ gì đó.
Cô lắp bắp, gọi thẳng cả tên hắn:
" Hàn... Hàn Đông Đường, anh đừng đùa, tôi không hợp với anh đâu."
Hắn khẽ nhếch môi, lộ ra sự vui vẻ cùng tà ý:
" Tôi yêu ai là quyền của tôi, tôi nói hợp ai dám nói không hợp?"
Giọng điệu ẩn chứa sự phách lối cùng cuồng vọng của hắn khiến cô run lên.
Cô nhìn hắn, trái tim như bị đụng mạnh, sau đó liền cười:
" Anh hiểu về tôi bao nhiêu?"
Hắn đứng dậy, tiến lên trước mặt cô:
" Ít nhất tôi sẽ không để em đau khổ như Lý Hiển Chi. Còn nữa..."
Hắn đột nhiên nghiêng người, áp sát vào cô:
"...tôi nghĩ tôi hiểu rất rõ em, ít nhất tôi biết được, em cũng có tình cảm với tôi."
Vừa dứt lời, đôi môi hắn áp xuống, đè lấy cánh môi cô, khẽ mút sau đó xâm nhập vào trong, quấn lấy cô, cùng nhau nhảy múa.
Phương Mộc Tĩnh trợn tròn mắt, bàn tay cầm tập hồ sơ siết chặt, ngón tay cũng trắng bệch.
Cô cố gắng đè lại cảm giác rung động nhưng mà cô lại không khống chế được tình cảm của mình, dường như cô đã bị hắn phát hiện ra bí mật, khuôn mặt đỏ bừng mặc cho hắn đang tàn phá.
Hắn buông cô ra, nhìn cô, đôi mắt tràn ngập ý cười ấm áp. Cô lấy tay che lấy đôi môi hơi đỏ, ánh mắt mất tự nhiên nhìn hắn sau đó vội dời đi, mắng:
" Anh...vô sỉ!"
Sau đó xoay người nhanh chân rời đi. Hắn nhìn bóng cô, trên mặt là nụ cười thỏa mãn.
Đầu lưỡi hắn vươn ra, chạm nhẹ vào môi dưới, sau đó bật cười.
Thật ngọt.
_______