Phía bên kia của ánh sáng, trong làn hơi sương mờ nhạt của chốn luân hồi chuyển kiếp, cảnh tượng ấy khiến cho hắn nhất thời đứng lặng.
Hắn không biết được, đã khi nào hắn từng nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ này chưa. Nàng đứng đó, thân thể bồng bềnh trong suốt, nét cười trên mặt rạng rỡ, đẹp đẽ tựa ráng lành giữa chốn bồng lai tiên cảnh. Tưởng như ngàn ngàn vạn vạn đoá hoa nở rộ, lại chẳng bằng được một nụ cười này của nàng. Hơi sương nhàn nhạt, mờ ảo chiếu lên vẻ mặt nàng, soi xuống đáy mắt hắn, ngay cả trái tim cũng không ngừng run rẩy. Ngày hôm nay, ánh sáng rạng rỡ, đẹp đẽ nhất trong trời đất mới chiếu rọi tới tâm hồn của hắn.
Một khoảnh khắc lại tựa cả một kiếp luân hồi. Không biết phải trải qua bao lâu, tâm tình bị xáo động mạnh mẽ của hắn mới tìm lại được một chút bình ổn. Hắn tiến tới trước mặt nàng, lời nói ẩn chứa vô hạn dịu dàng:
- Viên Thê, ta tới rồi!
Không hiểu sao lúc này, Viên Thê lại rất muốn được hờn dỗi.
- Bây giờ ngươi mới tới sao?
Nhưng hờn dỗi của nàng còn chưa diễn được lâu, bên cạnh ngay lập tức đã có một bóng đèn soi lối:
- Bái kiến tiên quân!
Ông lão xuất hiện đường đột giữa hai người khiến Viên Thê bất giác e ngại, quay mình trong chớp mắt trốn vào trong phòng. Phải mất một lúc lâu, hắn mới theo nàng vào trong. Vừa nhìn thấy bộ dáng hờn dỗi lại pha chút ngượng ngùng đáng yêu này của nàng, hắn không kìm được cười nhẹ một tiếng, dịu giọng dỗ dành:
- Viên Thê, mọi chuyện ta đã sắp xếp ổn thoả cả rồi. Chỉ cần đợi thêm vài canh giờ nữa, tâm nguyện bấy lâu rút cuộc sẽ hoàn thành.
Viên Thê nhìn nét mặt chân thành ấm áp của hắn, lo lắng âm ỉ suốt ba ngày cuối cùng cũng dịu bớt. Nàng cất tiếng khe khẽ:
- Tới lúc đó, ngươi tiễn ta đi được không?
Hắn rất nhanh gật đầu đáp ứng, tâm tình vui vẻ biểu lộ hết cả trên mặt.
Hai người cứ thế, yên lặng hồi lâu trong phòng, chẳng ai nói thêm một lời nào. Giống như nghìn từ vạn chữ, chẳng có lời nào diễn tả được những tâm sự đang ngổn ngang trong lòng họ. Chỉ cần ngồi bên cạnh nhau như vậy thôi, chỉ thế thôi cũng đủ mãn nguyện lắm rồi.
- Bẩm tiên quân, tiên quan điện Trần Gian có việc cầu kiến.
Giọng ông lão vang lên từ ngoài cửa. Hắn nhìn nàng, dặn dò một tiếng rồi ra ngoài.
Viên Thê dù sao cũng có chút tò mò, hắn vừa trở ra liền đứng dậy, thân hình nhẹ bẫng uyển chuyển một vòng đã bay ra tới cửa. Ngay lúc bóng nàng sắp vượt qua cánh cửa đó, bên ngoài vang lên một giọng nói:
- Đặng Kiệt tướng quân, có chuyện này…
Nàng ngó đầu nhìn ra ngoài, một người trung tuổi, tóc dài tới ngang hông buột thắt gọn gàng. Dáng người có phần nhỏ bé, khi đứng cạnh Chân nhỏ hơn tới gần một cái đầu, nhưng rõ ràng uy thế thì không nhỏ bé chút nào.
Hai người bọn họ đứng bàn bạc qua lại hồi lâu, dường như vừa có việc quan trọng phát sinh. Hắn quay đầu lại nhìn, Viên Thê bối rối hơi cúi thấp đầu xuống, tránh đi ánh mắt ấy. Bất chợt, trong trái tim mỏng manh vô hình của nàng nhói lên mấy đợt. Một giọng nói dịu dàng có phần e dè vang lên bên tai:
- Viên Thê, ta có chút việc phải rời đi một lát.
- …
Có cảm giác giống như lo sợ dần trở thành sự thật.
Hắn càng băn khoăn:
- Nếu như… nếu như…
- Ngươi cứ nói đi, ta nghe.
- Nếu như ta không kịp quay lại, đợi đến giờ tốt, nàng cứ theo lời vị tiên quan đây mà đi. Ta sẽ cố gắng trở về tiễn nàng.
Viên Thê vẫn cúi thấp đầu, không đáp lời nào. Hắn có vẻ không yên tâm, lại tiếp lời an ủi nàng:
- Viên Thê, đừng lo lắng gì được không?
Nàng khe khẽ gật đầu. Hắn đứng trước mặt nàng hồi lâu, vẻ không đành nhưng vẫn phải rời đi. Ngay lúc hắn dợm bước, vạt áo đen thẫm vừa chấp bay, nàng không nén được ngẩng đầu gọi bật lên thành tiếng:
- Khoan đã.
Hắn quay đầu chăm chú nhìn nàng. Dũng khí vừa rạo rực một khắc trước lại chìm xuống, nàng cúi thấp đầu trở lại tránh đi ánh nhìn của hắn. Môi mấp máy hồi lâu mới tìm được giọng nói, thanh âm thốt ra rất nhẹ nhàng, giống như e dè, giống như che giấu:
- Ngươi nhớ nhanh một chút để về cho kịp.
- …
- Hơn nữa… kì thực ta cũng rất thích ngươi!
Có lẽ do trực giác mách bảo mới khiến cho nàng thốt lên những lời này. Hay có lẽ, đó là những lời từ lâu nàng đã ấp ủ trong lòng, bây giờ mới đủ dũng khí để nói ra? Viên Thê không biết, nàng cũng chẳng hề muốn biết. Chỉ cần như vậy thôi, nàng chẳng còn gì phải hối tiếc.
Hắn chắc nịch khẳng định lại với nàng:
- Viên Thê, nàng đừng lo lắng. Một lát nữa ta liền trở lại, được không?
Nàng gật gật đầu, cố giấu đi thanh âm nghẹn ngào. Trước lúc hắn biến mất sau ánh sáng xanh rực rỡ ấy, hai ánh mắt còn khẽ giao hoà. Không biết được, hắn có nhìn ra hoang mang lo lắng trong mắt nàng hay không? Nếu như hắn có nhìn thấy, liệu có thực sự quan trọng? Nàng không trả lời được, lại càng không có dũng khí để trả lời.
Trở lại ngồi bên cạnh ông lão, nàng âm thầm thở dài. Rất lâu mới có dũng khí mở miệng:
- Ông ơi, người vừa mới tới lúc trước có phải là quan sắp đặt vận mệnh người cõi trần mà ông từng nói tới?
- Phải phải, người thấp bé lúc trước chính là một vị quan trong điện Trần Gian.
Dừng lại một lát, khuôn mặt thoáng một nét cười, ông lão lại tiếp lời, giọng nói pha chút kì bí:
- Không phải dù là thần tiên có thân phận thế nào, khi đầu thai làm người trần cũng đều một tay ông ta quản lý đó sao?... Nhưng mà, thật sự không biết tại sao với việc của Đặng Kiệt tướng quân lại nhiệt tình như vậy.
- Vậy… người đi cùng vị tiên quan lúc trước là Đặng Kiệt tướng quân hay sao ạ?
Vẻ mặt ông lão cực kì khó hiểu, hồi lâu mới nói từng chữ:
- Đúng vậy, không phải…
Hai chữ đúng vậy kia giống như sét đánh ngang tai, khuôn mặt nàng nhất thời cứng ngắc. Nàng khẽ nhếch miệng gượng cười một tiếng, chỉ thấy khó khăn vô cùng:
- Vậy vị tướng quân ấy đã có thê tử chưa ạ?
- Thê tử? – Ông lão cười – Chuyện này thì còn chưa nghe nói.
Viên Thê nhất thời choáng váng. Nếu đã như vậy, ai mới là Chân, ai mới là phu quân của nàng?
Những gì nàng sợ hãi lúc trước rút cuộc đã ứng nghiệm. Trong lòng khổ sở không nói nên lời.
Viên Thê đau lòng tự hỏi, nàng chỉ là một hồn phách vô dụng mà thôi. Lừa nàng để làm gì? Một thần tiên như hắn cần gì ở một hồn phách như nàng? Hà tất phải đối với nàng như vậy?
Không sợ người bạc tình, chỉ sợ người khiến lòng ta mộng tưởng…
Rồi cuối cùng thời khắc ấy cũng đến. Ông lão gọi nàng, giọng vội vã:
- Tới giờ rồi, chuẩn bị phải lên đường thôi.
Rút cuộc, hắn cũng chưa kịp quay về.
Nàng lẳng lặng đứng dậy, bước theo ông lão về phía bờ sông, không hỏi thêm một lời nào nữa.
Dòng sông rộng lớn trước mặt, sương mù mờ mịt giăng phủ, lúc này càng thêm mấy phần cô quạnh. Rút cuộc, nàng cũng biết được chút ít cái gọi là cảm giác của một hồn phách khi đứng trước dòng sông, nơi gọi là cánh cổng của cõi luân hồi. Không kìm được mà buột ra một tiếng thở dài, tiếng thở ai oán như muốn trút bỏ cả một nỗi lòng.
Nàng dợm bước tới trước, học theo những gì trước kia từng nhìn được, lại bị ông lão đứng cạnh ngăn cản.
- Trước tiên cô phải hoàn toàn quên đi kí ức của kiếp trước đã!
Nàng không tránh được cười khổ, cái gọi là kiếp trước kia nàng vốn đã không biết chút nào rồi, bây giờ còn muốn nàng quên hết? Chẳng phải là một việc quá thừa thãi hay sao?
- Vậy cháu phải làm thế nào ạ?
- Cô chỉ cần uống ba bát nước sông Tam Thuỷ này.
Viên Thê ngước mắt nhìn dòng sông lặng lẽ mờ ảo trước mặt, khẽ hỏi:
- Nói như vậy, đây là nước xoá trí nhớ sao?
Ông lão lắc đầu, thong thả đáp lời:
- Nói như vậy cũng không phải. Mỗi một hồn phách tới đây trước khi bước vào cõi luân hồi đều phải uống đủ ba bát nước. Uống bát đầu tiên, sẽ nhớ lại tất cả những niềm hạnh phúc lúc trước. Uống bát nước thứ hai, tất cả những việc khổ sở trong kiếp trước liền theo đó mà hiện lên. Nhưng khi uống tới bát thứ ba, tất cả dù hạnh phúc hay khổ sở cũng đều theo dòng nước mà trôi đi, đều không thể nhớ được bất cứ điều gì.
Hạnh phúc… khổ sở…
Nhớ lại… quên đi…
Thảo nào Tam Thủy lại là khúc sông dẫn lối cho những hồn phách thất lạc.
Bọn họ đều giống nhau, cũng giống nàng, vốn đã không còn cái gọi là kí ức…
Cuối cùng thì nàng cũng hiểu, vì sao lúc trước những hồn phách đưa tới đây đều có những phản ứng kì lạ như vậy. Chỉ không biết, kiếp trước của bản thân sẽ khiến nàng phản ứng như thế nào?
Nàng ngước mắt nhìn dòng sông đầy khói sương trắng muốt, lạnh giá trước mặt, tay nhẹ nhàng cầm lấy bát nước đặt sẵn ở đó. Nếu như lúc trước, nằng chắc chắn sẽ kêu lên vui vẻ vì bát nước kì lạ này, một hồn phách như nàng lại chẳng cần dùng một chút ý chí, sức lực nào cũng có thể cầm lên rất dễ dàng. Chỉ tiếc, cầm trên tay lúc này chỉ thấy được nặng trĩu đến khổ sở.
Nàng cúi người, nhẹ nhàng múc lên một bát nước. Những giọt nước trong veo, lạnh lẽo, vẫn nghi ngút toả ra hơi lạnh khiến người ta phải sợ hãi. Nàng đưa bát nước tới sát miệng, một ngụm nhẹ bẫng, cũng không kịp biết là mùi vị gì.
Nàng cúi thấp người, múc lên bát nước thứ hai. Trước mắt chỉ có những ảo ảnh mờ nhạt nhanh chóng vụt qua, nhận ra còn chưa kịp chứ đừng nói gì tới hồi tưởng. Ngay cả ông lão đứng bên cạnh cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc mà kêu lên một tiếng. Không phải lúc trước đã nói, những gì hạnh phúc kiếp trước sẽ lần lượt nhớ lại hay sao?
Bát nước thứ hai, cảm giác lạnh buốt xông tận lên trí não, nàng cố hết sức kìm nén cho vơi đi cảm giác nhức nhối kia. Mà trước mắt, trong làn sương dày đặc mịt mù, rất nhiều hình ảnh đang không ngừng đua nhau hiện lên, rõ ràng, sinh động. Bất cứ một hình ảnh ngắn ngủi nào cũng khiến ruột gan cuộn thắt, đau đớn liên hồi.
Thì ra cô gái mà nàng vẫn từng mơ thấy chính là chị gái mình. Bên cạnh cô gái xinh đẹp dịu dàng ấy còn có một chàng trai vẫn luôn đứng quay lưng về phía nàng. Cho tới tận lúc cuối cùng, người ấy đã từng một lần ngoảnh đầu lại nhìn nàng một lần nào chưa? Viên Thê không muốn mở mắt nhìn, vì nàng đã rất rõ ràng câu trả lời.
Những hình ảnh cuối cùng là về con thú cưng của nàng. Một con sư tử có bộ lông trắng muốt kỳ lạ, đang tỏ ra khó chịu với nàng, quay đuôi về phía nàng. Tên nó không phải là Chân hay sao?
Nhớ lại chuyện cũ, ruột gan cũng như cuộn lại, bức bối bỏng rát.
Từ khoé mắt nàng, một giọt nước trong suốt, lạnh giá rơi xuống. Tiếng tách nhỏ vang vọng trong không gian.
Thì ra, một hồn phách vẫn có thể có nỗi đau.
Thì ra, một hồn phách vẫn có thể rơi lệ.
Sông Tam Thuỷ, dòng nước lạnh lẽo trong trẻo cũng là vì lẽ ấy.
Dòng nước, dòng lệ.
Có ai biết được, đã có bao nhiêu ngàn vạn hồn phách bên bờ Tam Thuỷ này rơi lệ. Có ai biết được, dòng nước trong suốt vô ngần này là từ bao nhiêu giọt lệ mà kết thành?
Cuối cùng nàng mới hiểu, một màn hơi sương mịt mùng kia là từ đâu, cảm giác lạnh buốt tới tận tim gan kia là từ đâu.
Vô tận khổ sở, cuối cùng cũng tan theo dòng nước mà trôi đi…
Viên Thê ngước mắt nhìn khuôn mặt già nua đã có phần quen thuộc suốt mấy ngày nay, một chút gì đó tựa như lưu luyến dâng lên không ngừng. Đã tới bước này rồi, vì sao vẫn còn không muốn buông tay?
Viên Thê chỉ lặng lẽ thở dài, cúi đầu nhìn bát nước cuối cùng trên tay. Giọng nói pha chút cay đắng vang vọng giữa không gian giống như một lời trăn trối tiễn biệt. Đầu thai chuyển thế đối với một hồn phách như nàng mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một lần nữa chết đi.
- Cảm ơn ông những ngày qua đã quan tâm cháu nhiều như vậy. Cháu cũng chỉ dám nhờ ông một việc cuối cùng. Nếu như… nếu như người kia còn quay trở lại, nhờ ông gửi lời hộ cháu. Suốt bao lâu qua nương nhờ nơi hắn, cháu không còn gì phải hối tiếc. Chỉ sợ bấy nhiêu ân tình đã không còn cách nào đáp trả. Bây giờ lại đầu thai hạ thế, quên đi hết thảy, cho dù có duyên gặp lại cũng chỉ là người dưng nước lạ, càng không thể hi vọng báo đáp. Dù vậy… cháu vẫn muốn nói một lời cảm ơn!
Mấy chữ cuối này, thanh âm đã nghẹn ngào không rõ tiếng. Mà xót thương cũng không thể che giấu nổi nữa rồi.
Bát nước đã đưa lên tới miệng, bất chợt động tác lại ngưng. Nàng khe khẽ cất tiếng, giọng nói khàn khàn dần trở nên nguội lạnh:
- Ông ơi, kiếp sau tên gọi của cháu là gì ạ?
- Chiêu Viên, người ta sẽ gọi cô là Chiêu Viên.
- Chiêu Viên ư?... Thật tròn trịa, thật đẹp!
Một bát nước cuối cùng lại nhẹ nhõm đến thế. Nàng bước chân vào màn sương mờ dày đặc, đầu không ngoảnh lại. Chỉ thấy dưới làn nước lạnh lẽo trong suốt kia, thấp thoáng bóng dáng một cô gái trẻ tuổi, bộ quần áo lụa trắng ngà. Khuôn mặt bậc trung, không xinh đẹp, lại càng không có vẻ kiêu sa, đài các. Nhan sắc chỉ có thể dùng đến hai chữ: tầm thường. Duy chỉ có trong ánh mắt, màu đen lặng lẽ cất chứa một vẻ đượm buồn sâu sắc không gì có thể lu mờ…