Trưa nay thời tiết khá oi ả.
Thị Mai đứng một bên quạt liên tục mà Chiêu Viên vẫn thấy nóng, trong người cũng bức bối khó chịu. Ngồi đợi mất một lúc lâu mới thấy Văn Lịch dẫn theo hai thái giám ở nhà bếp mang đồ ăn tới.
Lần lượt bưng ra vài món, vì trời nóng khiến Chiêu Viên không muốn ăn mấy, chỉ lặng lẽ ngồi một chỗ nhíu mày. Hai thái giám ở nhà bếp thấy nàng mãi không chịu động đũa, một tên nhanh nhảu giới thiệu:
-Bẩm công chúa, hôm nay có món cá hấp mà hoàng hậu đặc biệt dặn chúng nô tài chuẩn bị, mời công chúa dùng thử ạ!
Chiêu Viên nghe lời hắn, tầm mắt cuối cùng cũng chạm tới đĩa cá đặt giữa bàn. Thịt cá trắng mịn, không ngừng toả hơi nóng. Quả thật giữa trời nắng thế này dù sao vẫn không cảm thấy ngon được.
-Cá gì vậy?
Chiêu Viên hỏi bâng quơ, đũa giơ lên có vẻ suy nghĩ.
-Dạ bẩm công chúa, là một loại cá biển ạ!
Cá biển? Là loại cá biển đặc biệt nào khiến mẫu hậu phải tự mình dặn dò nhà bếp làm cho nàng?
Không hiểu sao Chiêu Viên cảm thấy có chút lạ. Nhìn đĩa cá mãi, cuối cùng lại nhìn hai thái giám vẫn còn đứng cạnh cửa, đột ngột hỏi:
-A, nhà bếp lại có thái giám mới sao? Tên gì vậy?
Tên thái giám mới từ đầu tới cuối đều cúi đầu, bị hỏi tới thì cung kính chắp tay đáp:
-Khởi bẩm công chúa, thần tên là Văn Khương, mới được cử tới nhà bếp phụ giúp đưa đồ ạ.
Chiêu Viên nhíu mày nhìn hắn một lúc. Sau lại cẩn thận xem đĩa cá. Cá biển, thịt trắng mềm như thế này, lại thêm tên thái giám lạ mặt kia…
Chiêu Viên chuyển đũa gắp một miếng thịt nạc, giọng hơi lơ đãng:
-Được rồi, hai ngươi cứ về trước đi.
Song lại thấy bọn họ vẫn đứng yên tại chỗ. Nghi ngờ trong lòng đậm hơn, nhất là khi tên thái giám lạ mặt lại nói:
-Dạ bẩm, chúng nô tài đợi công chúa dùng xong sẽ mang đồ trở về nhà bếp.
Đây là việc không khác thường, nhưng bình thường khi nàng ra lệnh đuổi người, tất nhiên bọn họ cũng không nán lại thêm làm gì. Chiêu Viên có phần dè chừng, suy nghĩ chốc lát liền gọi:
-Văn Lịch, lại đây ta nói mấy câu!
Đợi hắn đến gần rồi mới ghé vào tai thì thầm rất nhỏ:
-Mau gọi mấy thị vệ tới bắt hai tên thái giám này lại. Nhanh lên, cũng kín đáo một chút!
Văn Lịch vừa nghe vậy thì lập tức hơi hoảng sợ, bàn tay cũng run bắn lên. Song gặp cái lườm của nàng lập tức bình tĩnh lại, vâng một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Suốt quá trình ấy, Chiêu Viên vẫn cẩn thận quan sát cái tên tự xưng là Văn Khương kia. Hắn rất bình tĩnh, thậm chí có lúc khiến cho Chiêu Viên nghĩ rằng mình đã quá lo nghĩ rồi. Thế nhưng những điểm kỳ lạ mà hắn vô tình để lộ ra thực sự khiến nàng không thể yên tâm nổi.
Chiêu Viên lẳng lặng chẳng nói chẳng rằng, tự đứng lên nhanh chóng đi vào gian phòng phía trong. Nhưng còn chưa được mấy bước, có vẻ tên kia phát giác ra vấn đề, lập tức lộ rõ bản chất. Chỉ trong khoảnh khắc hắn đột ngột lao tới, vẻ mặt lạnh lùng không một chút nao núng.
Tên thái giám đứng cạnh nằng nề quỳ sụp xuống sàn. Thị Mai bấy giờ mới dường như bừng tỉnh, vội vã hô lên rõ to:
-Người đâu, bảo vệ công chúa!
Chiêu Viên trong lòng cũng không nén được sợ hãi. Chỉ bằng một nhúm người toàn cung nữ với thái giám yếu ớt này khẳng định có cậy đông cũng không chống lại được tên kia. Hơn nữa Chiêu Viên nhìn ra được, động tác di chuyển nhanh như vậy rõ ràng là người học võ. Chỉ e trong chớp mắt đã có thể tóm nàng dễ như bắt gà vậy.
Bực mình thật, tại sao trong hoàng cung không có tập tục cho công chúa học võ kia chứ!
Chiêu Viên nhăn nhó oán thầm, dùng tốc độ nhanh nhất trốn tới sau bức chắn. Nàng kể từ lúc bỏ chạy vẫn luôn quay lưng lại không tiếp tục quan sát phía sau, chỉ nghe có tiếng gió rít lên. Hình như đã có người tới cứu nàng, bởi tiếng động ấy không thể chỉ một mình tên kia có thể gây ra được.
Quả nhiên ngay sau đó, Chiêu Viên nghe được tiếng bước chân thình thịch xông vào. Cũng không còn thấy tên thái giám Văn Khương kia bám sát nữa. Nàng bất an cất tiếng:
-Văn Lịch, thị vệ tới rồi à?
Lại không nghe thấy tiếng hắn trả lời. Ngược lại, lại có một giọng cực kỳ quen thuộc vang lên, chỉ vài chữ ngắn ngủi nhưng không giấu được uy quyền lẫn giận dữ:
-Giải người đi!
Sau đó lại lập tức chuyển thành giọng quan tâm:
-Thế nào rồi? Có làm sao không?
Chiêu Viên mừng quýnh chạy ra, làm sao nàng lại không nhận ra giọng thái tử được chứ! Chẳng qua vì mải mừng quá, Chiêu Viên không nhận ra điểm kỳ lạ là, thái tử thậm chí còn chưa cần nhìn thấy nàng đã cất giọng ân cần hỏi han như vậy rồi. Bởi vậy lúc nhìn thấy một người nữa đang đứng sát bức ngăn, vươn tay làm động tác gì đó trên vai thì lập tức ngẩn người.
-Đỗ… Đỗ Chân? Làm sao…
Thị Mai thấy nàng đi ra mới như ngộ ra điều gì, lập tức sán lại. Nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi han đã bị thái tử sai bảo:
-Truyền thái y, mau!
Giọng có vẻ gấp, khiến Chiêu Viên càng giật mình. Không lẽ… có chuyện gì rồi sao?
Nàng giơ tay đẩy tỳ nữ một cái, nôn nóng thúc giục:
-Còn không mau đi nhanh lên!
Người đi rồi, Chiêu Viên mới lại gần người vẫn đang đứng yên chưa nói lời nào kia.
-Ngươi bị làm sao rồi à?
Giọng hỏi có chút không xác định, càng không giấu được lo lắng. Thế nhưng hắn lại chỉ nhìn nàng thản nhiên cười nhỏ, thậm chí còn nói câu khách khí:
-Thần chậm trễ khiến công chúa hoảng sợ rồi! Người có bị thương không?
Chiêu Viên lắc lắc:
-Không bị thương, cũng chưa hoảng sợ mấy. Nhưng mà ta đang hỏi ngươi làm sao kia kìa!
Thái tử đứng bên cạnh không nhịn được chen ngang:
-Vẫn còn cười được, chắc không chết được đâu hả!
Chiêu Viên còn chưa kịp hỏi nhiều. Chỉ thấy thái tử đẩy Đỗ Chân ngồi xuống ghế, sau lại khe khẽ thảo luận với nhau gì đó. Thái tử giúp hắn sơ cứu vết thương trên vai phải, lại đợi tới khi thái y tới đắp thuốc, băng bó rồi đưa người rời đi. Từ đầu tới cuối bọn họ dường như đều không nhìn thấy nàng.
Chờ mãi cho tới tối khuya vẫn không thấy tin tức gì. Chiêu Viên nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi, cuối cùng nóng ruột quá không chịu được, bừng bừng lao dậy, khí huyết dâng tràn khoác áo tiến sang cung thái tử.
Lúc thấy nàng, Tư Minh đang khoác thêm áo, nhếch miệng cười trêu tức nói:
-Cũng vội vàng quá! Lúc chiều sao không hỏi phụ hoàng đi?
-Phụ hoàng với cả mẫu hậu nữa, tới thăm muội được có một lúc thôi. Phụ hoàng lại đùng đùng nổi giận bỏ đi, dẫn cả mẫu hậu đi mất nên muội có kịp hỏi han gì đâu!
-Phụ hoàng giận lắm hả? Chuyến này Nghi phi chắc khó sống.
Tư Minh nói, lạnh giọng cười khẩy.
Chiêu Viên nhìn vậy liền hiểu, có điều đó không phải là việc nàng hiện tại quan tâm. Mò mẫm tới tận đây giữa đêm khuya thế này, dù sao thì vẫn phải hỏi cho ra chứ!
-Vậy hoàng huynh nói đi, Đỗ Chân làm sao rồi?
-Chưa chết được!
-Hoàng huynh!
-Nóng vội cái gì?
Tư Minh nhìn em gái, dịu giọng thở dài. Chuyện lúc trưa đúng là khiến hắn cũng lo muốn chết. Nhưng ngẫm lại mới thấy, mệnh hoàng muội của hắn đúng là cao lắm. Hơn nữa tên Đỗ Chân kia cứ giống như là có thần giao cách cảm vậy, vô cớ hôm nay lại muốn cùng hắn tới tận chỗ Chiêu Viên thăm hỏi bài vở.
Hai người này… xem ra đúng là duyên phận trời định rồi!
Tư Minh nhìn em gái hai mắt mở to hết cỡ chờ đợi, cuối cùng mới cẩn thận kể lại:
-Lúc tên kia đuổi theo muội có tung ám khí. Đỗ Chân sợ ám khí xuyên qua bức chắn tới chỗ muội nên mới tự mình lao tới cản lại. Nhưng hắn lại hơi nóng vội, tình huống cũng cấp bách quá nên sơ sẩy để ám khí sượt qua vai phải.
-Nếu chỉ vậy tại sao hoàng huynh phải lo lắng như vậy? Thái y còn phải đắp thuốc nữa? Hoàng huynh nói thật đi!
Tư Minh liếc mắt nhìn, để ý cũng kỹ đấy!
-Chỉ là có ít độc thôi, sớm loại trừ rồi, không có gì đáng ngại!
-Thật không vậy?
-Nếu không thật thì giờ hai chúng ta có thể thản nhiên ngồi đây mà nói chuyện không?
Chiêu Viên đầu tiên là thở phào, sau lại bĩu môi, dài giọng trách móc:
-Nếu có vậy sao không nói sớm cho muội biết! Hại muội lo lắng từ trưa tới giờ!
Tư Minh cười cười, nheo mắt quan sát sắc mặt em gái. Mãi mới nói:
-Vậy có muốn tới thăm người ta không?
Chiêu Viên đắn đo nhìn hắn, suy nghĩ một lúc.
-Được không? Sợ mẫu hậu không cho muội ra ngoài.
-Có hoàng huynh ở đây cơ mà, dễ thôi. Vậy muốn đi lúc nào?
-Sáng mai được không?
Chiêu Viên nói, hai mắt cũng sáng lên. Tư Minh thấy vẻ vội vã ấy thì cười càng lớn. Cuối cùng đứng lên xoa đầu Chiêu Viên, khẽ khàng ôm nó vào lòng, thở dài như trút bỏ tất cả nặng nề:
-Muội không sao là tốt rồi! Mọi người đều không sao là tốt rồi.
Sáng ngày hôm sau, thái tử giữ đúng lời hứa đưa Chiêu Viên xuất cung. Lúc trên đường đi bất chợt hỏi:
-Muội có biết đại tướng quân đương triều là ai không?
Chiêu Viên ngồi tựa hẳn vào thành xe, suy nghĩ một lúc mới nói:
-Hình như muội có từng nghe qua mấy lần nhưng không nhớ lắm. Nhưng sao vậy?
-Vậy có biết ông ta bao nhiêu tuổi rồi không?
Chiêu Viên chăm chú nhìn thái tử một lúc lâu, tròng mắt đảo mấy lần, có vẻ như đã đoán ra được trọng điểm.
-Hoàng huynh tự dưng nhắc tới chuyện này… Không lẽ hiện tại chúng ta đang tới phủ đại tướng quân hay sao?
Tư Minh tỏ vẻ ngạc nhiên, mở lớn mắt nhìn em gái. Hoàng muội của hắn dạo này thật sự thông minh lên rất nhiều. Chẳng qua mới nói hai câu thôi đã có thể tự mình hiểu được.
Nhưng vẻ mặt ấy lại khiến Chiêu Viên nhăn mày giận dỗi.
-Không cần nhìn muội như thế! Ngày trước vốn biết hắn thân phận không tầm thường, có thể theo sát bên người hoàng huynh như thế. Bây giờ đang đi thăm người, huynh lại hỏi muội chuyện đó, nghĩ một lúc là ra ngay thôi mà!
Thái tử gật gù, lẳng lặng suy nghĩ mà không nói gì thêm.
Lúc tới nơi, Tư Minh tựa như đã rất quen thuộc, một mạch dẫn Chiêu Viên đi thẳng vào phía trong. Ngay cả người làm công trong phủ cũng dễ dàng nhận ra hắn, nhanh nhẹn hành lễ rồi lại vội vã chạy đi bẩm báo.
Chiêu Viên đếm được hai khoảng sân rộng, một hành lang dài và mấy gian phòng mới tới một nơi tương đối yên tĩnh. Căn phòng lớn đang đóng chặt cửa, nhưng chỉ vừa gõ nhẹ mấy tiếng bên trong đã truyền tới tiếng nói:
-Vào đi.
Hai chữ rất ngắn, Chiêu Viên không kịp nghe ra tình trạng sức khoẻ.
Tư Minh lại tỏ ra đặc biệt vui vẻ, chỉ đẩy mạnh cửa mà không đi vào. Đứng đó không quên buông lời trêu chọc:
-Người cũng tới rồi. Có bao nhiêu đau ốm thì cố mà bày ra bằng hết đi!
Chiêu Viên quay đầu lườm nhẹ hoàng huynh, chỉ đổi được một tràng cười lớn. Mặc kệ ánh mắt mờ ám ấy, nàng thản nhiên nhấc váy bước vào trong.
Hình như có thấp thoáng mùi thuốc. Chiêu Viên nhăn mày không dễ chịu lắm. Vươn mắt nhìn vào phía trong, đã thấy có một người ngồi tựa vào thành giường đang chăm chú quan sát nàng.
Kéo một cái ghế gỗ ngồi xuống bên cạnh, Chiêu Viên đột nhiên lại tỏ ra rất thiếu tự nhiên. Thế mới nói, tính dạn dĩ của nàng vốn là do hoàng cung gây ra mà thôi!
Ngồi một lúc chỉ mải xoắn tay áo không nói gì, cuối cùng vẫn là Đỗ Chân lên tiếng trước.
-Phải để công chúa nhọc công tới tận đây.
Chiêu Viên cười cười:
-Có gì đâu! Mà nghe nói ngươi trúng độc không có gì đang ngại cơ mà, sao giờ vẫn còn phải nằm liệt giường?
Đỗ Chân cười khổ. Đi thăm người ốm kia mà, cớ gì phải nói lời tổn thương lòng tự tôn của người ta thế!
-Đúng là không có gì đáng ngại. Nhưng mẫu thân lo lắng hơi quá, cho thần uống thuốc bổ cho dễ ngủ. Lười biếng một hồi, cuối cùng tới giờ này còn chưa rời giường.
Chiêu Viên nghe vậy thì hơi giật mình. Bây giờ nhìn sang mới thấy, hắn quả thực chỉ mặc một lớp áo trong mỏng. Vạt áo để lỏng lộ ra cả một mảng da thịt trước ngực. Nước da vốn trắng trẻo, tuy theo thời gian đã có vẻ cứng cáp rắn rỏi hơn trước kia, nhưng lúc này có lẽ là do cơ thể đang yếu, cũng có thể là do ánh sáng nơi này mà càng trở nên nhàn nhạt. Thoạt nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng Chiêu Viên cảm thấy chủ yếu vẫn là hấp dẫn hơn, khiến nàng thực sự muốn vươn tay sờ một cái…
Kìm nén ham muốn vừa bộc phát, nàng quay đầu đi ho một tiếng, giọng không vui:
-Còn chưa rời giường, quần áo thiếu chỉnh tề như vậy mà dám tiếp khách rồi ấy hả?
Nàng đã đọc sách rồi, nàng biết đấy nhé. Nam nữ thụ thụ bất thân, bây giờ tuy là ngồi cách nhau cả một đoạn thế này nhưng đối diện nhau mà da thịt lồ lộ thế kia chẳng hay tí nào.
Chỉ là lại nghe được một giọng cười trầm thấp. Thanh âm của một người đang có bệnh, lại vừa ngủ dậy, khàn khàn lại đem theo cuốn hút lạ kỳ:
-Đều là người thân cả, công chúa việc gì phải ngại!
Nói cũng giỏi lắm, Chiêu Viên không phản bác được. Ngẫm lại thì nàng quả thật “thân” cũng “thân” rồi, bây giờ muốn bày đặt người ta cũng chẳng cho nàng cơ hội nữa.
Đã thế thì mặc kệ, cứ nhìn cho đã mắt đi!
Tựa hồ đối với sự mạnh mẽ của Chiêu Viên, Đỗ Chân không những không e ngại mà còn có chút hưởng thụ, chỉ tựa lưng ngồi đó nhìn nàng.
Sáng mùa hè, còn sớm mà đã có nắng. Một vài vệt nắng chiếu xiên qua khung cửa, lướt qua vai nàng, dừng lại trên cánh tay hắn. Bất chợt có một cảm giác gần gũi rất kỳ diệu.
Chiêu Viên mải miết nhìn ngắm, lại lắng nghe tiếng thở đều đều hoà lẫn cả vào nhau, tâm trạng không nhớ có khi nào lại tốt như vậy. Có lẽ đã quên, nàng là đi thăm người ốm cơ đấy!
Đỗ Chân cũng yên lặng rất lâu, bất chợt lên tiếng:
-Ngày hôm qua công chúa vì sao lại phát giác?
-Hả… à…
Chiêu Viên hơi mím môi, nhíu mày sắp xếp mọi chuyện một lượt mới từ từ kể lại:
-Lúc đầu thấy có thái giám lạ mặt, sau hỏi chuyện thì phát hiện ra, giọng của hắn vốn không bình thường.
-Vậy sao? Không bình thường ở chỗ nào?
Đỗ Chân tỏ ra hứng thú.
-Thì cũng giống như ngươi đó thôi! Chẳng qua người này có bóp méo giọng một chút, nhưng rõ ràng không phải là giọng thái giám.
Chiêu Viên thấy hắn nhướn mày, lại gật gù khen ngợi:
-Tinh ý lắm, rồi sao nữa?
Không để ý thấy giọng điệu giống như là dỗ dành, Chiêu Viên được khen ngợi mà hào hứng kể tiếp:
-Hắn ta lộ liễu gây chú ý tới món cá. Nhưng ta nhìn thấy thịt cá không giống với bình thường. Trông thì có vẻ ngon hơn thật đấy, nhưng ta lại đột nhiên nhớ tới một vài chi tiết từng đọc trong sách hồi trước. Ngươi còn nhớ không, cuốn sách ghi chép về địa lý các vùng. Ta nhớ rõ có nhắc tới một loại cá nóc rất độc, trùng hợp hắn lại nhắc tới cá biển. Ta đề phòng bất trắc, sai Văn Lịch đi gọi người, lại chủ động rời đi. Không ngờ hắn thế mà lại dám động thủ thật! Chắc chắn là vì hắn coi thường một công chúa yếu ớt như ta chứ sao!
-Yếu ớt ấy hả…
Đỗ Chân hơi cúi đầu, cụp mắt cười nhỏ. Một lát lại ngẩng đầu, giống như hoàng huynh của nàng vậy, vươn tay xoa nhẹ trên tóc nàng. Chẳng qua là còn chưa dám ôm lấy nàng giống như hoàng huynh mà thôi!
-Công chúa thông minh quá!
Chiêu Viên càng vui vẻ, nhoẻn miệng cười với hắn rõ tươi.
Đối với Đỗ Chân mà nói, sự việc lần này là một lần thử thách, cũng là một lời khẳng định chắc chắn và chân thực nhất.
Công chúa của hắn…
Bấy lâu nay cố gắng nhiều như vậy, hướng đi này của hắn xem ra đã đúng rồi!
Người hôm qua bị tấn công chính là nàng, thế mà mới một ngày thôi, lại có thể khoẻ mạnh hoàn hảo ngồi tại trước mặt hắn, thản nhiên cười vui vẻ, tinh nghịch như ánh nắng. Đó chẳng phải là điều hắn vẫn thầm mong mỏi đó sao?
Bên ngoài cửa có người đang tới. Đỗ Chân lẳng lặng kéo lại vạt áo, cũng khoác thêm một lớp áo choàng để cạnh giường. Chiêu Viên ngó ra, chỉ thấy bóng một nha hoàn đang nấp người cạnh cửa, cung kính cất tiếng:
-Bẩm thiếu gia, phu nhân đang mang đồ ăn sáng tới đây ạ.
-Đã biết.
Đỗ Chân cất giọng, có chút lạnh nhạt. Chiêu Viên ngạc nhiên nhìn hắn, lại vẫn như cũ nhận được một nụ cười an ủi.
Chỉ một lát sau đã thấy có người bước vào phòng. Là một phụ nữ trung niên vẻ mặt phúc hậu. Rõ ràng người này biết sự hiện diện của Chiêu Viên, cho người đem tới hai bát canh lớn đặt trên bàn, vừa xuất hiện đã cung kính hành lễ:
-Tham kiến công chúa! Không biết công chúa tới chơi nên chưa kịp tiếp đón chu đáo, mong công chúa lượng thứ.
Ngược lại Chiêu Viên lại có phần thẳng thắn:
-Có gì đâu, là ta tới mà không báo trước cơ mà.
Phu nhân có phần ngạc nhiên ngước mắt quan sát nàng, Đỗ Chân chỉ lắc lắc đầu không nói gì.
Chiêu Viên như vừa nhớ ra một chuyện, hào hứng đi tới bên bàn mở bát ra nhìn thử, nhưng vừa thấy rõ thứ ở trong thì giọng khỏi khỏi tiu nghỉu:
-Ô, không phải là gà hầm hả?
Đỗ Chân nghe vậy thì bật cười. Người nào đó xem chừng nhớ cũng lâu quá!
-Thần lần trước không phải đã nói qua sao, món gà hầm đặc biệt của mẫu thân chỉ làm lúc giao thừa thôi!
Phu nhân ban đầu còn chưa hiểu gì, lại nghe con trai nói vậy tựa hồ suy nghĩ. Lẳng lặng quan sát vẻ mặt tiếc nuối của vị công chúa kia, rất nhanh liền cười nói:
-Công chúa chớ cần vội vã. Vậy có thể hẹn công chúa một tết năm nao để gia phủ tiếp đãi được không?
Chiêu Viên nhìn bà, đắn đo suy nghĩ:
-Nhưng mà mẫu hậu chắc sẽ không cho phép đâu!
-Có chứ, tới lúc tự khắc sẽ cho phép thôi!
Đỗ Chân thản nhiên đáp lời như vậy không khỏi khiến cho phu nhân càng buồn cười nhìn công chúa. Thế nhưng nàng lại vẫn bày ra vẻ mặt rõ là ai oán tủi thân mà trả lời:
-Ngươi không biết mẫu hậu của ta đâu, nghiêm khắc cứng nhắc lắm!
Hai người kia lập tức cười lớn.
Phu nhân nhìn hai đứa con, trong lòng thật sự nhẹ nhõm. Lại nhìn vẻ mặt ngây thơ của công chúa kia, đúng là vừa gặp đã mến. Vốn dĩ là công chúa được đương kim hoàng thượng sủng ái nổi tiếng như vậy, không nghĩ lại dễ gần đáng yêu đến thế! Mặt mày, đường nét không phải là xinh đẹp xuất chúng, nhưng còn khiến bà quý mến gấp vạn lần các cô gái đang ngấp nghé ngoài kia.
Lại nhìn con trai hiếm thấy cười tới sảng khoái thoải mái tới vậy. Đúng là khó ngờ, con trai bà lại đi trêu chọc một thiếu nữ ngây thơ như vậy. Có lẽ là bởi con trai như thế, mới khiến bà đối với cô công chúa này vừa gặp đã yêu hay sao?
Tình cảm của nó chắn hẳn là không hề nhỏ đâu nhỉ!