Khánh Nhiễm vẫn giấu mình trong nhã gian đó, đến lúc trời tối mới lặng lẽ ra khỏi tửu lâu, trong màn đêm che khuất, nàng lần mò từ ngõ nhỏ về tới căn viện bỏ không.
Mới vừa ngồi xuống giường, nàng giật mình, nhẹ nhàng luồn tay vào lòng chạm đến một cái túi giấy, hai tròng mắt trừng lớn, gắt gao nhìn vào góc tối trong phòng.
“Đi ra.” Nàng cố gắng bình tĩnh, thanh âm rất cứng rắn.
Từ trong góc có một hắc y nhân chậm rãi bước ra, gương mặt hắn giống người Chiến quốc, mày rậm, mắt sáng, thân ảnh trong góc khuất hòa làm một với bóng đêm, không khỏi khiến người ta cảm giác thật âm trầm. Khánh Nhiễm cảm thấy người thế này rất thích hợp để hành động trong bóng tối, giống như ma như quỷ.
Khánh Nhiễm nhịn không được rùng mình, bất giác đã nắm chặt túi giấy trong lòng.
“Hừ, mê huyễn dược sao? Đối với ta vô dụng. Ngươi không cần khẩn trương, nếu ta muốn lấy mạng ngươi, không cần để ngươi phát hiện ra mà đã hành động rồi.”
Thanh âm trầm thấp vang lên, Khánh Nhiễm biết lời nói của nam nhân không phải giả dối, thế này mới thở phào nhẹ nhõm, hơi nheo mắt nhìn về phía trước.
“Phượng Anh cho ngươi đến?”
Thấy nam nhân gật đầu, Khánh Nhiễm đứng dậy liếc qua hắn một chút, đối với Phượng Anh, có thể tìm được một người như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Nàng đi tới bàn nhỏ châm nến lên, mài mực đề bút viết vài chữ, đợi cho mực khô hết nàng mới nhấc tờ giấy, lấy ra mấy tấm ngân phiếu Tứ lang để lại ngày đó.
“Ta cần mấy thứ này, càng nhanh càng tốt, rất mong đại ca hãy hỗ trợ. Khánh Nhiễm trước xin được cảm tạ.” Khánh Nhiễm nói xong khom người cúi đầu.
Nam tử tiếp nhận tờ giấy, nhưng không cầm lấy ngân phiếu, hắn nhìn lướt qua một chút, rồi bỏ vào lòng, xoay người rời đi. Khánh Nhiễm tiến lên một bước ngăn hắn lại:“Đại ca xưng hô như thế nào?”
“Phượng Lôi.”
“Khi nào thì ta có thể lấy được?” Khánh Nhiễm vội vàng nói, từ nay trở đi quan phủ sẽ càng bắt dân chúng đến nha môn xác nhận thi thể, nàng cũng càng sợ sự tình lại có biến, không còn bao nhiêu thời gian nữa, nhất định ngày mai phải đem thi thể phụ mẫu cướp về.
“Hai canh giờ.” Phượng Lôi nói xong, thân ảnh lóe lên rồi biến mất.
Khánh Nhiễm hơi trầm tư, nàng bước tới trước bàn, lại đề bút viết viết vẽ vẽ, thỉnh thoảng còn gãi gãi đầu, nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Sau một lúc lâu nàng mới dừng bút, đem những thứ đã viết tốt nhìn qua thật kỹ, thở dài một hơi. Nàng đứng dậy đi ra phía ngoài, tìm một vài cái bình lớn, bắt tay tẩy rửa sạch sẽ, lại lấy những đồ phế phẩm trong nhà đem đi chà lau. Chuẩn bị bùn, mảnh sứ vỡ, mấy thỏi trúc, vài đoạn dây thừng thô dày, xong hết mọi chuyện mới yên tĩnh ngồi đợi Phượng Lôi.
Qủa nhiên lát sau Phượng Lôi đã đẩy cửa bước vào, phía sau còn có một hắc y nhân đi theo, hắn đem hai cái xách lớn thả xuống, thấy Khánh Nhiễm tỉ mỉ kiểm tra mọi thứ, hắn hơi nhíu mày, không biết tiểu cô nương có thể muốn làm cái gì.
Khánh Nhiễm kiểm tra xong xuôi, thấy mọi thứ ở đây đều không khác với những gì nàng đã viết ra, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn. Không ngờ, chỉ trong thời gian ngắn mà họ có thể chuẩn bị tất thảy mọi thứ, Khánh Nhiễm đối với Phượng Anh không khỏi có thêm vài phần nghi kỵ. Nàng áp chế bản thân không run lên, Khánh Nhiễm quay đầu mỉm cười.
“Đa tạ hai vị đại ca, những thứ Khánh Nhiễm cần đều đã có trong này . Chỉ là không biết vài cái hủ lớn đã chuẩn bị được chưa.”
“Không cần cảm tạ, chúng ta chỉ là phụng mệnh mà thôi. Còn những hủ sứ, đều đã xếp trong sân.” Phượng Lôi ngắt lời Khánh Nhiễm, lạnh lùng nói.
Khánh Nhiễm gật đầu:“Thật sự đã nhận ân tình của các ngươi. Ta còn chút việc phải làm, hai vị đại ca cũng nghỉ ngơi đi, vào giữa trưa có thể lại đến không?”
Phượng Lôi nhìn Khánh Nhiễm nửa ngày, rồi xoay người mang theo hắc y nhân kia ra khỏi phòng. Khánh Nhiễm nhìn thân ảnh hai người biến mất trong bóng đêm, nàng khẽ ngẩng đầu ngắm bầu trời u ám phía Tây, đôi mắt nheo lại, khóe môi nổi lên một chút lạnh giá.
Nàng trở về phòng liền rất bận rộn, ánh sáng le lói trong đêm tối, đem thân ảnh tiểu cô nương chiếu rọi, in lên bức màn lụa đã cũ nát nơi cửa sổ, thân ảnh nho nhỏ nhìn thật trầm tĩnh, cũng thật lạnh lùng.
Hôm sau, trời đã gần trưa, ánh nắng chiếu thẳng đỉnh đầu, vòm trời xanh biếc quang đãng, có vài đám mây cuộn lại, bị gió thổi nhè nhẹ lúc hợp lúc tan, bồng bềnh tạo ra đủ hình dáng.
Giờ phút này, pháp trường Tây thành là một mảnh tĩnh lặng, có mấy chục quan binh đang chen chúc nhau ở lọng che sau hình đài, câu được câu mất oán giận việc làm khổ cực này.
Bởi vì hôm qua vừa mới xử trảm gian tế Thành quốc, dân chúng không ngừng náo loạn, Tây thành trong hai ngày này vô cùng ồn ào. Ba thi thể bị phơi thây, phía trước pháp trường luôn có dân chúng đến vây xem, bọn họ phụ trách trông giữ thi thể, gánh vác nhiệm vụ quan trọng, cho nên luôn phải tập trung chú ý từng người dân, chỉ sợ mắc phải sơ suất. Sáng sớm trời còn chưa sáng, họ đã phải đến pháp trường, bây giờ một chén cơm nóng cũng chưa được ăn, thời điểm này khó chịu như muốn giết người, không khỏi lộ ra vài phần mệt mỏi.
Đã đến giờ dùng bữa, dân chúng cũng giải tán dần, thật vất vả pháp trường mới thanh tịnh được một chút, bọn họ cũng thỉnh thoảng trừng mắt nhìn về phía đầu đường, chỉ mong người thay phiên tới đổi lượt mau một chút.
Một lúc sau thì đầu đường cũng truyền đến tiếng bước chân, bọn họ không khỏi cùng lộ ra vui vẻ.
“Ai da mau đến đây đi, lão tử sắp chết đói rồi.”
“Sao chúng ta lại phải làm cái chuyện quái quỷ này chứ, ngày nắng như vậy lại không có một chút ấm, nếu không mau được ăn cơm chắc ta sẽ chết cóng chỗ này mất .”
“Mẹ nó, đã chết còn không cho người khác sống yên ổn, theo lão tử ta thấy, chỉ cần quất roi vào mấy cái thi thể này cả ngày rồi ném hết cho chó ăn, như vậy ta cũng không tin không dụ được tặc tử xuất hiện.”
Trong lúc nói chuyện, một đội binh lính đã cầm thương vòng qua góc đường chạy đến, những binh lính đang chờ thay lượt bên này cũng đã nhảy xuống hình đài, sửa sang lại hàng ngũ chuẩn bị trao đổi.
Nhưng vào đúng lúc này, một tiếng nổ vang trời truyền đến. Những binh lính đang đứng trước đài trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh trước mắt, ánh mắt đều là kinh khiếp. Họ không ngừng dùng sức dụi mắt thật kỹ, sợ là mình đang nhìn lầm.
Chỉ thấy, giờ phút này đầu đường bốc khói cuồn cuộn, dãy dãy tường đá ầm ầm sập xuống, bụi đất bay tứ tung, có vài tiếng hét thảm chấn động cả bầu trời. Mà đội ngũ bọn họ đang chờ mong thay lược đã biến mất trước tầm mắt, có một tầng bụi đất dày đặc che chắn không nhìn rõ được, chỉ nghe những tiếng kêu gào thảm thiết truyền đến không ngừng, nói cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Binh lính còn đang ngây người, bên tai lại đột ngột truyền đến từng trận nổ vang, cùng với chấn động lúc nãy giống nhau như đúc. Tiếng nổ chấn động cả một khoảng trời, giống như sấm sét, tiếng này nối tiếp tiếng khác, ầm ầm ở Tây thành vang lên, từng tiếng từng tiếng như sấm dội trời cao. Thanh âm chấn động hồi lâu, giống như ma âm vang vọng trong thiên địa, mãi không tiêu tán. Những binh lính đang ngơ ngác ở hình đài đã tái nhợt mặt mày, chỉ có thể nhìn những quân sĩ ở chỗ xa mà phát run.
Người đang mặc khôi giáp đặc biệt đứng ở đầu hàng, là thủ lĩnh của đội thủ binh ở đây, đầu hắn đầy mồ hôi, cảnh tượng phía trước đã bị san bằng thành một đống phế tích, hắn trợn mắt há mồm, lại nhìn đến những tên lính đang nằm trên đất kêu gào thảm thiết, sắc mặt không khỏi tái nhợt.
Thị lực của hắn rất tốt, tuy là pháp trường và đầu đường còn cách nhau một khoảng, nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ đồng bạn đang ngã nghiên trên đất. Người thiếu cánh tay, người lại rớt chân, đau đớn ôm lấy cơ thể kêu gào thảm thiết. Có người còn bị vài mảnh sứ cắm vào người, ôm hai tay không ngừng chảy ra máu tươi. Cũng có người bị những mảnh sắc nhọn chọc nát thành một cái tổ ong, hoàn toàn không còn động tĩnh nữa, phía dưới những tảng đá lớn hình như cũng có người, nhưng chỉ thấy được một cánh tay thò ra đang không ngừng giãy giụa. . . Trước mắt là một mớ hỗn độn, ngập tràn chỉ có một màu đỏ tươi.
Đó là cái gì? Trời ạ! Thật đáng sợ!
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng nổ, trước mắt thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn chỉ cảm thấy cả người rét run. Hiện tại là lúc đổi phiên trực, nếu hắn không có nhầm lẫn, những tiếng nổ này chắc chắn truyền đến từ những nơi gác binh yếu điểm . Nói cách khác, những nơi trú binh ở Tây thành đều đã xảy ra chuyện, dù hắn có là khẻ ngốc cũng biết trận nổ như vậy để làm gì.
Đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hắn hét lớn một tiếng:“Mau, mau! Bảo vệ thi thể!”
Nhưng vừa nói xong, bên tai liền có một âm thanh vang lên, trước mắt nổi lên từng đợt sương trắng. Hắn chưa kịp nhắm mắt, sương trắng đã lọt vào kẽ mắt, một trận đau nhức truyền đến. Hắn dùng tay che mắt lại, la lớn:“Nhắm mắt lại, là vôi, mau bịt. . . Khụ khụ. . .”
Sương trắng vọt vào trong miệng, yết hầu hắn cảm thấy đắng chát, hắn kịch liệt ho khan , từ lúc sinh ra đến giờ, chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ cùng khủng hoảng như thế này. Tuy gặp phải tình huống như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng, Khúc Đông Bình là người tâm ngoan thủ lạt, nếu thi thể trong tay hắn lại gặp chuyện không may, thì hắn cũng đừng mong sống sót. Hắn áp chế sợ hãi cùng bất an, cố nén khó chịu trong thân thể lần mò tới hình đài, dùng sức mở mắt ra.
Nhìn đến tình cảnh trước mắt làm lòng hắn lạnh lẽo, giờ phút này hình đài đã rỗng tuếch, làm gì còn ba cổ thi thể kia! Cảm thấy như trời rung đất chuyển, khóe mắt hắn đau nhói, trước mặt đã tối đen, cả người thẳng tắp ngã xuống hình đài.
Lúc này sương trắng đã tiêu tán, chúng binh lính cũng liều mạng mở mắt, nhìn đến trên đài thì trong lòng chấn động, không rõ vì sao trong chốc lát mà tình cảnh đã biến thành như vậy. Cảm thấy tất cả như một hồi ác mộng, đầu đường vẫn không ngừng truyền đến những tiếng kêu gào thảm thiết, trong lòng bọn họ lạnh như băng. Đây là dạng ác mộng gì vậy!