" Đi? Ngươi muốn đi đâu? " Tiêu Long có chút gấp gáp hỏi.
Trong lòng hắn mặc dù đã có đáp án, nhưng Huân Nhi như vậy rời đi cũng quá gấp gáp.
" Ta phải trở về trong tộc. " Huân Nhi thần sắc khổ sở nói, sau đó đem mọi chuyện xảy ra giải thích cho Tiêu Long.
Thì ra là bởi vì lần trước Vụ Hộ Pháp xuất hiện ở bên ngoài Ô Thản Thành khiến cho Lăng Ảnh cảm thấy không yên tâm, nên đem chuyện này báo lại trong tộc, Huân Nhi phụ thân Cổ Nguyên quyết định đem nàng mang về trong tộc.
Dù sao Huân Nhi cũng đã đi đến Tiêu Gia được mười năm, Đá Xà Cổ Đế tung tích cũng không tìm thấy, Huân Nhi cũng hưởng thụ đủ yên bình tuổi thơ, cũng nên quay về.
Biết được nguyên nhân Tiêu Long mặc dù có chút khó chịu, nhưng hắn cũng không thể trách Lăng Ảnh được, bởi vì hắn cũng là vì Huân Nhi an toàn mà suy nghĩ.
Bất quá hắn vẫn cảm thấy có chút không bỏ.
" Ngươi lúc nào rời đi? " Tiêu Long hỏi.
" Ngày mai. " Huân Nhi xuống sắc nói.
" Ngày mai sao, như vậy ngươi cũng chỉ có thể ở cùng ta duy nhất hôm nay. " Tiêu Long thở dài nói, sau đó hắn lại nhì Huân Nhi khẽ nói: " Như vậy hôm nay hãy để ta thật tốt bồi tiếp ngươi đi. "
" Ùm. " Huân Nhi khẽ gật đầu, miễn cưỡng cười.
Sau đó Tiêu Long kéo lấy tay Huân Nhi hướng về bên ngoài ô thản thành bay đi.
Hai người tiến vào thâm sơn, rồi nằm ở bãi cỏ xanh um tùm, dựa sát vào nhau, sưởi những tia nắng vô cùng ấm áp, đầy thư thái và hạnh phúc.
Lúc này Huân Nhi phát hiện, trong đầu nàng liên quan đến Tiêu Viêm hình ảnh đã biến mất không còn, thay vào đó là một cái màu đỏ thân ảnh.
Tiêu Long cùng Huân nhi im lặng nằm trên bãi cỏ, ánh nắng chiếu lên bao trùm thân thể làm cho người ta cảm thấy tràn đầy ấm áp và buồn ngủ.
" Tiêu Long ca ca, ta có chuyện này muốn nói cho ngươi. " đột nhiên, Huân Nhi nói.
Nàng cảm thấy có một số chuyện nên nói cho Tiêu Long biết, nàng không muốn sau này vì một số chuyện trong quá khứ giữa nàng và Tiêu Viêm mà ảnh hưởng đến hai người quan hệ.
" Ngươi nói đi. " Tiêu Long nhàn nhạt nói.
Huân Nhi trầm mặc một lát, sau đó liền cắn răng nói: " Lúc Huân Nhi sáu tuổi, mỗi ngày buổi tối đều có một người vào phòng ta, sau đó dùng đấu khí không ngừng ôn dưỡng ta kinh mạch cùng cốt cách, nâng lên ta tư chất, cũng từ đó ta liền đối với người đó sinh ra một ít tình cảm. "
" Người mà ngươi nói đến là Tiêu Viêm đi. " Huân Nhi nhàn nhạt nói, trên gương mặt cũng không có bất kỳ giao động nào.
Huân Nhi thân thể hơi run lên, hai bàn tay không tự chủ siết chặt lại, gật gật đầu, sau đó lại nói tiếp.
" Cũng bởi vì như vậy ta vô cùng cảm kích Tiêu Viêm ca ca, ở trong Tiêu Gia hắn là thật tâm đối xử tốt với ta, qua nhiều năm quen nhau, hai chúng ta cũng ngày càng thân thiết, ta… ngô… "
Không đợi Huân Nhi nói hết lời, Tiêu Long liền cúi đầu xuống, đem nàng môi thơm chiếm lấy.
Huân Nhi hai mắt trừng lớn, kinh ngạc nhìn Tiêu Long, con ngươi hiện lên một đạo ngượng ngùng ướt át.
Tiêu Long đem Huân Nhi mềm mại thân thể ôm lấy, như muốn đem nàng hòa vào thân thể hắn như vậy, Huân Nhi hai tay hơi run, từ từ ôm chặt lấy hắn.
Một con rắn nhỏ chậm rãi xâm nhập vào Huân Nhi miệng nhỏ bên trong, không ngừng tham lam chiếm lấy.
Mãi đến mấy phút sau đó, Tiêu Long mới đem Huân Nhi buông ra, Huân Nhi không ngừng thở dốc lấy không khí, gương mặt xinh đẹp hiện lên một đạo say lòng ngươi ửng đỏ, tăng thêm mấy phần phong tình.
" Nha đầu ngốc, chuyện này ta đã sớm biết. " Tiêu Long không khỏi nhẹ gõ đầu Huân Nhi một cái, cười lắc đầu nói.
Người Cổ Đại tư tưởng cũng quá không xong, còn không phải là bị sờ qua một cái, rồi bị nhìn thấy hết sao. Làm một cái tư tưởng phóng khoáng thế kỷ hai mươi mốt thanh niên, Tiêu Long đối với chuyện tình cảm cũng không giống như người cổ đại.
Huân Nhi cùng Tiêu Viêm ở giữa cảm tình, chỉ là tự thanh mai trúc mã, hơn nữa bởi vì khi còn nhỏ lúc, tình cảm phương diện còn chưa thành thục, bị Tiêu Viêm cho sờ qua một lần, cho nên Huân Nhi mới nhận định hắn là sau này nàng phải gả người.
Lúc đó nàng vẫn còn nhỏ, cũng không hiểu chuyện, có thể trách được ai, nếu muốn trách, cũng chỉ có thể trách Tiêu Viêm tên khốn kiếp kia.
Nghe vậy Huân Nhi trong lòng chấn động, sau đó ánh mắt hiện lên đầy cảm động.
" Ngươi đã biết như vậy, tại sao còn đối xử tốt với ta như vậy a? " Huân Nhi cười khổ.
" Thích một người, thì không cần để tâm đến những thứ khác. " Tiêu Long lắc đầu cười nói.
Nghe vậy Huân Nhi nội tâm ấm áp vô cùng, trong lòng tràn ngập vui sướng cùng hạnh phúc, vào lúc này, Tiêu Long hình ảnh hoàn toàn chiếm lấy nàng tâm trí.
" Huống hồ lúc đó ngươi còn nhỏ, làm sao có thể trách được ngươi. Nếu muốn trách thì cũng nên trách Tiêu Viêm tên kia ý đồ không thuần. " Tiêu Long thần sắc trầm xuống nói.
" Tiêu Long ca ca, ngươi quả nhiên là tức giận. " Huân Nhi cười cười nói.
" Ta là tức giận Tiêu Viêm, không phải là tức giận ngươi. " Tiêu Long nhàn nhạt nói.
" Tiêu Viêm ca ca cũng là bởi vì có ý tốt mà thôi, Tiêu Long ca ca đừng tức giận nữa được không. " ôm lấy Tiêu Long ca ca cánh tay, Huân Nhi nũng nịu nói.
" Huân Nhi a, có rất nhiều chuyện ngươi không hề nghĩ đến, cho nên ta mới nói ngươi là một nha đầu ngốc. Ngươi cảm thấy một cái sáu tuổi tiểu hài sẽ nghĩ ra được dùng đấu khí ôn dưỡng kinh mạch cùng cốt cách được sao? " Tiêu Long thở dài một tiếng.
Oanh!!!
Nghe được Tiêu Long lời nói, Huân Nhi như cảm thấy một tiếng sấm vang lên trong đầu, không ngừng chấn động.
Cả người nàng như chết lặng tại chỗ, hai mắt trừng lớn, một lúc sau, thân thể hơi run lên, hai hàng nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra ngoài.
" Nguyên lai… ta mới là kẻ ngốc a… "
Huân Nhi giọng nói khàn khàn vang lên.
Tiêu Long yên lặng đem nàng ôm vào lòng.