Vạn Giới Vĩnh Tiên

chương 4: trên không nghiêm, dưới nham nhở

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tống Ngọc Dung vui mừng, rời Tượng thân ma tê, kéo tay một người mè nheo: "Vẫn là nhị ca tốt nhất, cha và đại ca không thương người ta."

Tống Ngọc Thư xoa đầu nàng ta: "Nói nhảm, chỉ là cha và đại ca sợ người ta nói Chính Ung thành leo cao."

Tống Ngọc Dung hỏi: "Nhị ca không sợ?"

Tống Ngọc Thư trừng mắt: "Sợ gì? Chúng ta nghiêm chỉnh, kẻ vô liêu muốn nói gì cứ nói."

Tống Ngọc Dung cười cười: "Nhị ca đúng là thoải mái."

"Được rồi, đừng nịnh." Tống Ngọc Thư và muội muội rời cửa thành, vừa đi vừa nói: "Tuy chúng ta không thèm gì Thiên Hạc thành nhưng muội lấy Giang Vĩnh Hán, Chính Ung thành đích xác có lợi, nên muội tử cố lên! Phượng Phi Phi khẳng định không phải đối thủ..."

Hai huynh muội mới rời cửa thành, chợt từ phía mặt trời mọc rực hào quang khiến người ta không mở nổi mắt.

Ô Ngư cả kinh thất sắc: "Có thích khách!"

Y chưa kịp lao tới, Tống Ngọc Thư đã cười lạnh, phát ra hàn mang lăng lệ cắt dải sáng làm đôi.

"Ha ha ha!"

Tiếng cười vang lên, Tống Ngọc Thư co tay, hàn mang hóa thành băng lam dị xà lao tới.

Người trong dải sáng thò tay chụp lấy băng lam dị xà, Tống Ngọc Thư cả kinh, thôi động pháp khí, băng lam dị xà giãy giụa rồi hóa thành mũi khoan ngọc quay về, nhờ co lại mới thoát được bàn tay.

"Hừ, Tống gia lão nhị bất quá như thế. Tống Ngọc Dung, Chính Ung thành các ngươi thấp kém mà định trèo cao Thiên Hạc thành? Không muốn mất mặt thì về đi. Ha ha ha!"

Tiếng cười cùng hào quang bay mất, thoáng sau đã được mấy chục dặm.

Tống thị huynh muội giận xanh lét mặt mày.

Giọng nói ôn hòa như ngọc nhưng đại khí bàng bạc vọng lại: "Tống gia không bằng Thiên Hạc thành nhưng phải chỗ nhãi nhép có thể tung hoành.."

Một đạo lôi quang giáng vào dải sáng, thành vô số điện mang. Một bóng người loạng choạng hộc máu gầm vang lao đi.

"Cô cô!" Tống Ngọc Dung gọi nhưng không ai đáp. Hai huynh muội biết tình cô cô nên không để tâm.

Tống Ngọc Thư không yên tâm: "Muội tử, kẻ này ít nhất cũng Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng... chi bằng..."

Tống Ngọc Dung không hề do dự: "Nhị ca, Bạt kỳ tái sát lần này, muội quyết đi!"

Tống Ngọc Thư thở dài: "Thôi vậy, nhị ca không khuyên nữa. Cẩn thận!"

Hai huynh muội chia tay, Tống Ngọc Dung dẫn thập đại hộ vệ lên đường, tỏ vẻ khó coi, ngiowif ban nãy chắc do Phượng Phi Phi phái đến, Tống Ngọc Dung vui được mới là lạ.

Thập đại hộ vệ đều mất mặt nên trầm mặc.

...

Trong thành chủ phủ có một tòa lầu thanh nhã tên "Vân Ngọa lâu”, Tống Chính Ung đứng trên tầng cao nhất, nhìn ra thành đông.

"Lão gia, tiểu thư đã xuất phát."

Sau lưng y là một người hầu già, trông khá giống Ô Ngư, là con lai giữa nhân, yêu. Chỉ là cảnh giới hơn xa Ô Ngư, đã Chân nhân cảnh đệ nhị trọng!

Người trong thành chủ phủ đều biết: Ô Loan, đứng đầu tứ đại thiếp thân hộ vệ của Tống Chính Ung, theo chủ nhân từ lúc y mười mấy tuổi, mấy trăm năm nay chưa từng xa rời.

"Ai..." Tống Chính Ung khẽ thở dài: "Lão ô, lại phiền ngươi."

Ô Loan nói: "Lão gia hà tất khách khí với người hầu như thế? Tiểu nhân đi rồi, lão gia..."

Tống Chính Ung ngạo nghễ: "Trong mấy vạn dặm này ai làm gì được ta?"

Ô Loan vái: "Tiểu nhân đi đây."

Tống Chính Ung gật đầu, Ô Loan xuống lầu, đi theo đội ngũ của Tống Ngọc Dung.

Tống Chính Ung lo cho con gái, tuy ngoài mặt không ủng hộ qua lại với Giang Vĩnh Hán nhưng vẫn phái thủ hạ đắc lực nhất ngầm bảo vệ.

...

Đi chừng mười dặm, đội ngũ vẫn im lặng.

Ra cửa đã bị người ta vả vào mặt, không ai vui nổi.

Tôn Lập không quen ai nên không ai để ý, gã cưỡi Tượng thân ma tê đi sau cùng, móc trữ vật giới chỉ ra xem có gì.

Tống Ngọc Dung đối đãi môn khách không tệ, dù Tôn Lập mới gia nhập mà trữ vật giới chỉ cũng có năm vạn linh thạch, một tứ phẩm thượng pháp khí, hai pháp khí phòng ngự tứ phẩm hạ, ba trăm viên linh đơn.

Tôn Lập kiểm tra xong thì cười thầm, trong ba trăm viên linh đơn có hơn nửa là tăng công lực, lâm thời kích phát tiềm lực. Hiển nhiên Tống Ngọc Dung bất mãn với thực lực của gã.

Võ Diệu và La Hoàn cũng cãi cọ.

"Lẽ nào ngươi giúp một tiểu nha đầu lừa gạt đi đánh ghen với một tiểu nha đầu khác?"

Tôn Lập bó tay: "Tiểu tử đương nhiên không rỗi việc như thế, nếu thế thì giúp Tô Tiểu Mai tìm áp trại tướng công còn hơn!"

"Nhưng tạm thời hết cách, không thể một mình chạy tới Đồ Tô ma nhãn?"

Cách mấy trăm dặm, Tô Tiểu Mai hắt xì liên tục.

Ô Loan lén đi sau, Chân nhân cảnh đệ nhị trọng nên trong đội ngũ không ai nhận ra, y chú ý thấy Tôn thì nhíu mày: Tệ thế này mà đưa tới Đồ Tô ma nhãn làm gì? Mất mặt quá.

...

Thanh Sơn các là một tòa lầu không có gì đặc biệt, xây trên một đỉnh núi quanh năm xanh om.

Trên núi trồng toàn tùng lạ, trông như điêu khắc từ bích ngọc phỉ thúy.

Tòa tiểu lâu chỉ có hai tầng, tầng một có bốn người hầu trông nom, ai nấy mặc áo xá, trông bình thường vô cùng, thường ngày quét dọn.

Họ bình thường đến mức không ai muốn tra xét xem họ là ai, quá khứ thế nào.

Nhưng bốn người đều là Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả!

Thanh Sơn các là một danh hiệu, đại biểu cho cơ cấu quyền lực tối cao của Thiên vực. Những quyết định quan trọng nhất đều từ đây!

Dù là Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả, được hầu hạ ở đây cũng là vô thượng vinh diệu.

Triệu Sơn Nhược mặc áo đen khá trang trọng, đầu đội khăn đen, chắp tay sau lưng lướt tới, bốn người hầu vội vái: "Chào Triệu tiên sinh."

"Họ đến hết rồi?"

"Hồi Triệu tiên sinh, mấy vị tiên sinh kia đều đã tới."

Triệu Sơn Nhược hơi đỏ mặt: "Khụ, mỗ lại đến muộn, xin lỗi."

Y đi nhanh lên tầng hai.

Tầng hai là một gian lớn, cửa mở tứ bề, gió núi thổi vào mang theo linh lực.

Chính giữa là một cái bàn gỗ đỏ khảm hoa cỏ bằng mã não, cạnh đó có bốn người. Một lão giả trọc đầu, một phú ông mập lùn, một trung niên tráng hán, cả một phụ nhân chừng bốn mươi.

Phú ông mập lùn có hoa quả trước mặt, đang ăn liên tục, thấy Triệu Sơn Nhược thì cười cười: "Lão triệu, đến muộn rồi, đang phạt!"

Triệu Sơn Nhược cũng hi hi ha ha: "Nhận phạt, nhận phạt, sẽ đưa cho ngươi một trăm cân tùng tử."

Phú ông mập lùn tựa hồ cực kỳ mãn ý, gật đầu: "Nhớ đấy!"

"Vân bàn tử, Lão triệu này có bao giờ quịt!" Triệu Sơn Nhược trừng mắt.

Phú ông mập lùn xoa bụng: "Mấy trăm cân tùng tử trước đây đã vào bụng rồi."

Phụ nhân cười: "Các ngươi còn thô tục hơn người người thế tục."

Triệu Sơn Nhược hi hi ha ha: "Chu tiên tử, có thấy Triệu mỗ càng già càng tiêu sái, càng thế tục càng có phong vị nam nhân không? Thế nào, tìm cơ hội đưa tình nhỉ?"

Chu tiên tử giơ tay, lòng tay linh quang, những lời Triệu Sơn Nhược vọng lại trong đó, nàng ta cười cười: "Triệu Sơn Nhược, ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám trêu cả lão nương? Có tin ta cho nương tử ngươi nghe những lời vừa rồi không, để xem cái chân chó phong lưu của ngươi có gãy không!"

Triệu Sơn Nhược nhăn nhó: "Chu tiên tử, Chu thư thư, người tốt thì tha cho Lão triệu..."

Chu tiên tử phì cười: "Quả nhiên là Lão triệu gia!"

"Hừ!" Trung niên tráng hán ho: "Còn ra thể thống gì! Đây là Thanh Sơn các, Thiên vực chí cao vô thượng! Ngươi trông mình đi, có ra gì!"

Triệu Sơn Nhược nhướng mày, lạnh lùng liếc rồi ngồi xuống cởi giày, thấy rất sạch thì tiếc: "Chà, không đủ bẩn..."

Ba người còn lại không hiểu, cái ghế dưới chân lão giả trọc đầu vô thanh vô tức lùi sau một trượng, tránh xa trung niên tráng hán.

Triệu Sơn Nhược chợt xuất thủ, giày đập vào mặt trung niên tráng hán!

"Chát!"

Trung niên tráng hán ngây ra!

Đây là Thanh Sơn các, đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng của Thiên vực! Mọi thành viên Thanh Sơn các đều là những người gần với "Thiên" nhất! Ngồi đây toàn chí tôn trong số tuyệt đỉnh cường giả! Sau lưng đều là thị tộc hùng hậu!

Ở nơi như thế, trong toàn người như thế lại có một Triệu Sơn Nhược.

Y như hạng vô lại, dùng giày đập vào mặt đồng bạn.

Thực lực trung niên tráng hán vị tất kém Triệu Sơn Nhược nhiều, nhưng cái giày quá bất ngờ, y chưa hiểu ra thì mặt có dấu rõ ràng!

"Thú vị!" Triệu Sơn Nhược kêu to, phát một đạo ảnh tượng pháp thuật ghi lại - - Triệu Thục Nhã tuyệt đối là “trên không nghiêm, dưới nham nhở”.

Truyện Chữ Hay