Vạn Giới Vĩnh Tiên

chương 19: la sát tâm đơn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không biết ai mở đầu, hát ca khúc cổ xưa, trầm trầm khàn khàn, là thứ yêu tộc tiễn biệt linh hồn.

Mọi yêu tộc đều hát, tiếng hát càng lúc càng lớn, an ủi nhưng anh linh chiến tử. Bóng đêm nhạt dần, thái dương sắp mọc, lại là một ngày mới.

Đúng lúc đó trăng lại mọc, ánh trăng trở thành màu đỏ bầm!

Huyết nguyệt!

Mắt yêu tộc ánh lên hưng phấn, tiếng ca càng lúc càng lớn, càng vang!

A Cổ Long gầm lên: "Trời giáng điềm lạ, Dạ Khiếu sẽ hưng vượng!"

"Trời giáng điềm lạ, Dạ Khiếu sẽ hưng vượng!"

Yêu tộc cùng hô to, đầy cuồng nhiệt!

Tôn Lập chìm cả cõi lòng, huyết nguyệt, lại là huyết nguyệt! Cảnh thế giới tan vỡ trong mộng lại xuất hiện trong óc, gã không biết mình còn bao nhiêu thời gian, nếu trước lúc đó mà không thể về cạnh người thân, về cạnh Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi...

Gã không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì.

Óc Tôn Lập ong ong, yêu tộc cuồng nhiệt hô vang, gã gầm lên: "A - - "

Âm thanh hóa thành một đạo quang ba, lên tận trời cao!

Yêu tộc ngoái nhìn, nhận ra Tôn tiên sinh hiền hòa đã tan biến, chỉ còn lại một người đầy sát khí.

...

"Khụ khụ..." Chu Túc Bát đã thấy tường Chính Ung thành, ho ra máu đen.

Sùng Bá liên tục vung cự kiếm chém khiến thể nội y có ám thương. Không gian linh phù tuy đưa y thoát nhưng không gian thông đạo không bảo vệ được, lúc đi ra đã nội thương nghiêm trọng.

Chạy liên trằm dặm, cũng về đến Chính Ung thành, lần này thật sự hết vốn, nhưng chỉ cần về thành, dưỡng thương xong là có thể bắt đầu lại. Sẽ có ngày Dạ Khiếu bộ lạc bị diệt trong tay y, tài phú chủng tộc cấp thấp đó tích lũy mấy nhìn năm là của y!

Cửa thành mở ra, Chu Túc Bát rất quen với binh đinh giữ thành.

Trong thành bang, nhân tộc tu sĩ ra ra vào vào, thường có người bị thương nên binh đinh đã quen.

Nhà Chu Túc Bát ở trong thành, Chính Ung thành thì nội thành hẹp, ngoại thành rộng, nhưng nội thành tượng trưng cho tài phú, quyền thế và địa vị. Ở trong đó ít nhất cũng Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng. Bọn Chu Túc Bát sống tại Chính Ung thành cũng dễ chịu, y và hai thủ hạ đều ở nội thành, nhưng chưa đến mức vào thành hỏi là có người đưa tới chỗ y ngay. Chu Túc Bát nói thế với Tôn Lập, thực tế nhận định Tôn Lập là người chết rồi.

Y loạng choạng về nhà, chạy tới đơn phòng. Vào nhà là y ngẩn người, trong chính đường có một người ngồi trên vị trí vốn của y.

Không, là một tu la.

Nhân tộc thiên về trung lập, các thành bang mở cửa cho cả yêu tộc và La sát, Chính Ung thành thường có mặt cả lưỡng tộc.

Nhưng một tu la vô thanh vô tức xuất hiện trong nhà của Chu Túc Bát, hiển nhiên không tầm thường.

Trán tu la có vằn, mười phần cổ quái.

Chu Túc Bát biết, tại tu la tộc chỉ chân nhân lão tổ mới có tư cách vẽ vằn lên mặt, tu la đó không có khí tức, Chu Túc Bát đầm đìa mồ hôi lạnh.

Tu la lên tiếng, thanh âm mười phần bình hòa, nói bằng tiếng nhân tộc, có ai ở ngoài nghe sẽ tưởng là tổ phụ đang dạy dỗ con cháu.

"Trước đây ngươi hủy sáu bộ lạc, ba của yêu tộc, ba của La sát. Những kẻ đó chết sống thế nào ta mặc kệ nhưng lần này ngươi lại chạm đến thứ của ta."

"Ngươi muốn ám toán Cổ Sơn thị, trước đó nên tra xem ai đứng sau chứ?"

Lão tu la lắc đầu: "Cứ tưởng nhân tộc đều thông minh."

Y đứng lên, Chu Túc Bát phát hiện không hiểu sao mình không thể động đậy, lão tu la thong thả đi tới trong mắt Chu Túc Bát chỉ còn kinh hoàng!

...

Thoáng sau lão tu la rời khỏi chỗ Chu Túc Bát.

Tại nhân tộc thành bang mà công nhiên giết nhân tộc tu sĩ, tuyệt đối là khiêu khích nhưng lão tu la mặc kệ, nhân tộc thực tế hơn hết, bị phát hiện thì bỏ bảo vật ra là xong, có ai đứng ra vì một Chu Túc Bát đã chết?

...

Tộc nhân Cổ Sơn thị còn sống biến thành nô lệ.

Yêu tộc và La sát chinh chiến mấy nghìn năm, hiểu rõ đối phương như lòng bàn tay, có cách cấm chế lẫn nhau nên bị gắn lạc ấn nô lệ thì không thể thoát!

Phong Bảo Bảo dẫn nhân mã tiến vào Cổ Sơn thị, còn lại ở đó toàn già yếu nên Dạ Khiếu bộ lạc triệt để thắng lợi.

Trong quá trình Cổ Sơn thị bị diệt, không ai chú ý rằng trên ngọn núi cạnh đó có một lão tu la, vết vằn quỷ dị trên chán chứng minh ít nhất y cũng có thực lực chân nhân lão tổ.

Cổ Sơn thị chỉ là một con cờ của y, tiếc là giờ vô dụng, nên y lạnh lùng nhìn xuống, không có ý xuất thủ.

"Đáng tiếc, mười năm tâm huyết thành lãng phí." Y chỉ nghĩ đến việc đã bỏ công.

Thế lực sau lưng lão tu la bối rất mạnh nhưng không thể đứng ra vì sẽ có nhân vật yêu tộc không kém ra mặt.

Bọn Tôn Lập không tham gia truy sát Cổ Sơn thị, Phong Bảo Bảo và Tu la tộc thù hận nhiều đời, khuyên họ bỏ cừu hận là vô dụng.

Đường đường chính chính chiến đấu thì Tôn Lập không ngại nhưng đơn phương đồ sát thì gã không thích nên ở lại Dạ Khiếu bộ lạc tu hành.

Phong Bảo Bảo dẫn đại quân chiến thắng quay về, bộ lạc vui vẻ mừng đại thắng.

Uống đến nửa đêm, Phong Bảo Bảo mời Tôn Lập rời yến hội.

Nàng ta lấy ra một trữ vật giới chỉ: "Tiên sinh, đây là kho tàng của Cổ Sơn thị. Mời tiên sinh chọn."

Phong Bảo Bảo trước đó định mời bọn Tôn Lập cùng xuất chinh Cổ Sơn thị, chia phần tại chỗ nhưng Tôn Lập cự tuyệt, gã chỉ quan tâm tới Thông u chi hồn.

Phong Bảo Bảo lấy ra, Tôn Lập không khách sáo, kho nguyên liệu của gã liên tục cần bổ sung.

Gã hớn hở: Phần lớn phận nguyên liệu đô có thể chế tác bí ẩn huy cấu.

Gã chọn những thứ dùng tới được, cũng mất gần nửa.

Phong Bảo Bảo nói: "Tại hạ tìm cả Cổ Sơn thị, tra tấn tộc nhân của họ mà không tìm được số Thiên thần thiết còn lại. Cổ Sơn thị chỉ có ba mươi pháp khí được cho Thiên thần thiết."

Tôn Lập còn phát hiện một thứ: "Lẽ nào Cổ Sơn cố ý phóng đại thu hoạch để dọa các vị?"

"Không, Cổ Sơn thị khi đó rình rang khiêng Thiên thần thiết về, nhiều tộc nhân còn thấy."

Tôn Lập ngây ra: "Vậy thì hơi phiền."

Vận khí cũng là thực lực, nhưng cần có thực lực, tiểu bộ lạc may mắn thì lấy được Thiên thần thiết cỡ cái đĩa nhưng không thể đủ thực lực tiêu thụ vận khí này.

Tôn Lập giải thích, Phong Bảo Bảo lo lắng: "Bọn tại hạ..." đoạn trầm ngâm một chốc sau, thì thở dài: "Ngày mai tại hạ đến Ám Long bộ lạc, đã đánh bại Cổ Sơn thị, ngầy ấy Thiên thần thiết cũng chẳng để làm gì, hoài bích kỳ tội."

Tôn Lập gật đầu, Phong Bảo Bảo lựa chọn thông minh, còn Thiên thần thiết thì gã dùng chưa hết, không cần nhắm tới của Dạ Khiếu bộ lạc.

Tôn Lập giơ lên: "Cái này mỗ lấy, còn lại của các vị."

Phong Bảo Bảo đồng ý: "Được."

...

Tôn Lập cầm thứ đó về phòng, dùng trận bàn phong ấn căn phòng.

Là một tượng thần cao ba thước, bề ngoài tương tự La sát, ba đầu sáu tay, mỗi tay cầm một pháp khí.

Thứ này làm loại gỗ đặc biệt, gã xoay tượng thần lại, móc dao cạo hết sơn dầu đi, sau lưng tượng có một khe, được thất trọng La sát linh văn phong ấn.

Những thủ đoạn đó không gạt được Tôn Lập, gã dễ dàng phá phong ấn lấy ra một ám hồng sắc viên châu.

Ấn tượng đầu tiên là nội đơn, nhưng dù viên gã cho Giang Sĩ Ngọc trước kia, bị đại đỉnh hút cả vạn năm mà vẫn còn linh quang, viên này mờ tịt, không có linh lực dao động.

"La tổ, Võ tổ, đây là thứ gì?"

"La sát tâm đơn!" La Hoàn nhạt giọng.

Tôn Lập nhanh chóng được La Hoàn giải thích La sát tâm đơn là cái gì.

La sát tộc khác yêu tộc, yêu tộc tu luyện nội đơn, bản mệnh pháp thuật có thể phong ấn trong nội đơn, khá giống với linh thú. La sát tộc thì tâm tạng là nội đơn, đủ sức mạnh là bản mệnh pháp thuật tự sinh ra trong đó.

Bản mệnh pháp thuật của La sát tộc là "Thiên đơn tâm thuật”, tâm tạng được gọi là La sát tâm đơn.

"La sát tâm đơn này đẳng cấp rất cao, không thì không bị giữ nghiêm mật trong tượng thần." La Hoàn nói.

Tôn Lập lấy La sát tâm đơn ra dồn linh lực, La sát tâm đơn phản ứng ngay, huyết hồng sắc và u lục sắc quang mang cuồng bạo dấy lên, gã văng đi va vào phong ấn trận pháp thượng!

La sát tâm đơn rơi xuống, Tôn Lập lau máu trên mép, hớn hở: tích tắc La sát tâm đơn bạo phát thì gã thấy rõ ở vị trí hạch tâm có bốn tia kim sắc ti mang!

Truyện Chữ Hay