Vạn Giới Vĩnh Tiên

chương 16: cổ cương tuyền

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Yêu tộc và La sát đều gần gũi tự nhiên, vào rừng là như nước về biển, không còn dấu tích, gần như không thể bị phát hiện.

Mục tiêu là hiệp cốc cách thôn một trăm hai mươi dặm.

Hiệp cốc rất ẩn bí, vốn có ba trăm yêu tộc chiến sĩ của Dạ Khiếu bộ lạc canh gác, có thiên hiểm và trận pháp bảo vệ nhưng một năm trước bị Cổ Sơn thị chiếm, với họ đấy là sỉ nhục cực độ!

Tối nay họ sẽ rửa sạch sỉ nhục.

Hiệp cố chỉ có một lối vào, thật ra là một khe núi nứt.

Lối vào là bảo lũy xây bằng đá, khe đổ thép nung, tường ngoài có trận pháp gia cố.

Yêu tộc đến ngoài cốc, ẩn trong cây cối, tộc nhân Cổ Sơn thị thấp thoáng đi tuần. Mắt yêu tộc ánh lên.

Bọn Tôn Lập nhìn từ xa, La sát tộc cang ngang yêu tộc nhưng không cường tráng bằng mà mảnh mai hơn, da màu lục nhạt, mắt đỏ ngầu, trong đêm nhìn như lệ quỷ từ cửu u minh hiện về.

A Cổ Long thở dốc, khẽ vuốt ve chiến đao, tam phẩm hạ pháp khí đã được Ô Cửu Trọng cho thêm Thiên thần thiết, uống đủ máu La sát tất càng sắc bén!

A Cổ Long là đại tướng trấn thủ Cổ Cương Tuyền, đến giờ vẫn nhớ ngày đó, La sát tộc vượt núi rừng dưới ánh tàn dương như máu xông lên thành bảo, thập đại cường giả của họ cầm Thiên thần thiết pháp khí, sắc bén vô cùng, mỗi lần vung là lấy mạng một tộc nhân, trước khi viện binh của bộ lạc đến thì đã bị cướp mất Cổ Cương Tuyền. A Cổ Long trọng thương, được Phong Bảo Bảo cứu về, nằm suốt ba tháng mới sống nổi.

Vì Cổ Cương Tuyền mất trong tay y nên y mới canh cánh, không ngại vào hung hải tìm Thiên thần thiết báo cừu.

Phương án tiến công đã được xác định, yêu tộc từ hai canh đánh vào đã về vị trí, Phong Bảo Bảo đổi sang trang phục da thú ngắn, lộ rõ đôi tay đẹp và đôi chân dài, hành động tiện lợi. Nàng ta rút thú thủ đoản kiếm, hạ lệnh: "Chuẩn bị!"

Yêu tộc uống Ngọc hư đơn, đấy là linh dược bình thường, uống xong cần thời gian mới có thể phát huy dược hiệu, bổ sung yêu nguyên. Uống trước khi giao chiến thì khi yêu nguyên hao tận, dược hiệu sẽ phát huy.

Mọi chiến sĩ đều lấy Phá giáp phù, kích hoạt rồi dán lên binh khí.

Phong Bảo Bảo nhúng ba ngón tay vào chậu màu, vạch lên mặt, mọi yêu tộc đều thế.

Nàng ta ngoái nhìn chúng yêu quát to: "Giết"

"Ngao - - "

Mấy trăm yêu tộc hú vang, từ trong rừng lao ra, gỗ vụn tung tóe, như cả khu rừng nổ tung.

A Cổ Long mặc Hư linh bảo giá, cầm Ngũ hổ thôn vân thuẫn, quát to: "Ma Lặc Đinh!"

Cự yêu gầm vang, cắm binh khí xuống đất, chụp lấy A Cổ Long, liên tục di chuyển ba vòng rồi ném A Cổ Long đi.

"Ô - - "

A Cổ Long lao qua mấy trăm trượng, đáp lên bảo lũy.

"Oành..." Đá nát vụn, A Cổ Long vung đao lao vào La sát chiến sĩ.

Một mình y cầm chân mấy chục La sát chiến sĩ, yêu tộc xông lên như nước triều. Dạ Khiếu bộ lạc và Cổ Sơn thị La sát đều không thể phi hành, quen giao đấu bằng thiên phú, không bỏ công tìm công pháp để phi hành.

Giao chiến thảm liệt vô cùng, yêu tộc bao vây hai cánh đã hành động, liên tục có La sát hoặc yêu tộc rơi xuống nát thây, nhưng song phương vẫn hung hãn vô cùng.

Binh khí của yêu tộc quá sắc, va chạm là La sát chịu thiệt.

Họ hú vang, dùng ngôn ngữ La sát nhắc đồng loại chú ý, binh khí của yêu tộc sắc không ngờ!

Phong Bảo Bảo loáng lên trong chiến trận, lần nào cũng để lại một thi thể La sát, ưu thế nhân số và trang bị của yêu tộc hiện rõ, La sát không chống nổi, bọn Tôn Lập không xuất thủ, yêu tộc cũng thắng chắc.

Trong cốc chỉ còn hơn hai trăm La sát, được mấy đại tướng mở đường máu thoát thân.

Yêu tộc không truy kích, đoạt lại Cổ Cương Tuyền, toàn tộc vui mừng!

Tầng không vang tiếng yêu tộc hoan hô, La sát cuống cuồng chạy trong rừng, đại tướng dẫn đầu quay lại nhìn hiệp cốc, mắt ánh lên đắc ý xen lẫn bất an.

A Cổ Long đứng trên đỉnh núi, toàn thân đẫm máu, giáo đã rách, cạnh chân cắm chiến đao, đấm ngực hô vang như chó sói cô độ, yêu tộc trong sơn cốc đáp lời.

Phong Bảo Bảo vòng lại đón bọn Tôn Lập.

"Tôn tiên sinh, nhất định hiếu kỳ Cổ Cương Tuyền trông thế nào?"

Tôn Lập hơi hiếu kỳ, từ khi gặp Dạ Khiếu bộ lạc thì họ nói mãi về Cổ Cương Tuyền, đến giờ gã vẫn chưa biết đấy là cái gì, có tác dụng gì.

Gã hỏi mấy lần trước đó, yêu tộc đều không nói.

"Nào, tại hạ đưa các vị đi xem."

Để cho tộc nhân vui vẻ, Phong Bảo Bảo dẫn bọn Tôn Lập vào trong cốc.

Ở cuối làm ột nham động lớn, tới gần liền có linh khí phả vào mặt, bọn Tôn Lập ngẩn người, linh khí ở đây thì động thiên phúc địa tại Đại Tùy cũng không bằng.

Thiên địa linh khí chảy khỏi nham động, hơi sương mờ mịt.

Nham động nóng bỏng, đỉnh động cao trăm trượng, rộng ba trăm trượng, nham động như thế có một ao nước đường kính hai mươi trượng, vách động có bốn đường nước chảy phun nước nóng ra, một bên đáy ao có chỗ thoát nước nối với sông ngầm. Giữa ao có một tuyền nhãn, liên tục phun lửa màu lam, khiến ao nước sôi lên.

Tôn Lập cảm giác được mỗi lẫn ngọn lửa đó bắn ra là ràn rạt linh khí!

Bên ngoài có tiếng hoan hô, yêu tộc tràn vào, cởi áo da thú, nhảy xuống ao.

Trong ao là nước sôi! Yêu tộc đều tỏ vẻ thoải mái.

Bọn Tô Tiểu Mai giơ tay che mặt, nhưng yêu tộc thản nhiên, nam nữ tắm chung!

Phong Bảo Bảo cười: "Dù bọn tại hạ hay La sát, phải có Cổ Cương Tuyền mới lập được bộ lạc, lưỡng tộc tuy thiên sinh thể chất cao cường nhưng cần Cổ Cương Tuyền cường mới thành chiến sĩ!"

"Tiên sinh có thử không?"

Tôn Lập lắc đầu, thấy "trần trụi": "Bất tất."

Phong Bảo Bảo không miễn cưỡng.

Bọn Tôn Lập đã thấy Cổ Cương Tuyền, quay người đi ra. Sùng Dần hâm mộ: "Nơi này xứng đáng là động thiên phúc địa! Nếu Tố Bão sơn có linh tuyền thế này, chỉ e đã vượt Kim Phong Tế Vũ lâu, thành Đại Tùy đệ nhất đại phái!"

Thủy khí phả tới, Tôn Lập hít hà, nhíu mày, quay lại.

Giang Sĩ Ngọc cười hì hì: "Xem ra Tôn Lập đổi ý, nữ yêu đó xinh đẹp quá..."

Lý Tử Đình tức giận véo tai y: "Giang lang, nhìn kỹ quá nhỉ?"

"Đâu có, đâu có!" Giang Sĩ Ngọc chối phắt.

"Giang tiên sinh, nào cùng tắm!" Một nữ yêu đứng dưới nước, thân trên kiêu ngạo như núi, thân dưới lắc lư dưới nước, nhiệt tình mời.

Có người gọi là là có người học, các nữ yêu đều gọi Giang Sĩ Ngọc.

Đông Phương Phù và Lý Tử Đình xanh lét mặt mày: "Dâm đãng, không biết hổ thẹn là gì!"

Sùng Dần hớn hở, ai bảo lúc trước cười ta: "Phong tục của người ta là thế, mau rèn xích sắt đi."

Đông Phương Phù hỏi: "Để làm gì?"

"Xích Giang Sĩ Ngọc, ha ha ha!" Sùng Dần cười to.

Lý Tử Đình nhìn Đông Phương Phù: "Sao ngươi hỏi thế, giảng tập nói ỡm ờ mà..."

Tôn Lập đến bên ao, lấy một bình nhỏ nước, hai nữ yêu trần trụi bơi tới, suýt kéo gã xuống, gã bỏ chạy khiến họ cười đến chảy nước mắt.

"Đi thôi, ở đây yêu nghiệt quá nhiều, không thể ở lâu!" Tôn Lập nói đoạn, chúng nhân đi theo ngay.

...

Trên đỉnh núi cạnh đó, một tảng đá hơi động, khe đá thò ra một La sát nhỏ thó, đôi mắt đỏ ngầu nhìn xuống lối vào Cổ Cương Tuyền, yêu tộc vẫn đi vào, có yêu tộc tắm xong, thoải mái đi ra.

Lúc vào hỗn tạp lúc ra đã thành đôi thành lứa.

Cổ Cương Tuyền là yêu tộc thánh địa, tuy nam nữ tắm cùng nhưng không được phát sinh quan hệ. Chỉ là lõa thể ở cùng nhau, không muốn có gì cũng không được, nên ra là thành đôi, tìm nơi phát tiết.

Mắt La sát đó ánh lên chế nhạo, không ngờ phe đại bại còn để lại một thám tử.

Thám tử đó khuất vào bóng tối, Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng cường giả!

Truyện Chữ Hay