Vạn Giới Vĩnh Tiên

chương 17: thái hư chân ngã luyện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"... Bất quá từ Thái hư chân ngã luyện trở đi ngươi sẽ thấy “Tinh hà chân giải” huyền diệu thế nào. Thái hư chân ngã luyện tu luyện quy tắc chi lực. Dồn quy tắc chi lực vào mỗi đạo linh nguyên, dù ngươi thi triển pháp khí hay pháp thuật, uy lực đều hơn tu sĩ thông thường nhiều!"

Tôn Lập được cổ vũ: "Lợi hại thế hả?"

Võ Diệu khẳng định: "Đấy là bọn ta cắn cứ vào thần vị công pháp cao cấp nhất, còn đê cấp công pháp khác thì càng kém."

"Thái hư chân ngã luyện là bước đầu tiên chuẩn bị cho tu luyện Tinh hà bản ngã. Như Ấn đường huyệt, thần hóa chủ huyệt là mặt trời, điểm hóa ám huyệt là sao, thành công sẽ có Cửu tinh diệu nhật pháp, các loại thuật pháp tăng năm phần uy lực!"

Tôn Lập nén kích động để thỉnh giáo, được Võ Diệu và La Hoàn chỉ dẫn mà tu hành Thái hư chân ngã luyện.

Giai đoạn này thiên về "Quy tắc", trừ đả tọa tu luyện, thì quen với "Quy tắc chi lực", vận dụng quy tắc chi lực thế nào cũng là tu hành.

Giai đoạn này, chiến đấu cũng là một phần tu hành của gã.

Hiểu càng nhiều quy tắc, tu hành càng có lợi, nhưng cũng cần phù hợp, nếu nhắm tới siêu cao cấp quy tắc mà cảnh giới không vươn tới thì kết quả sẽ hóa thành hạt linh năng.

Tôn Lập bế quan tu hành nửa tháng, Ấn đường huyệt sáng rực thần quang. Thái cực bát quái đồ án lơ lửng trong thần quang, khi bát lăng thần văn kim quang dấy như nước, ba quái tượng càng sáng hơn.

Gã củng cố tu vi chi đoạn lấy một viên nội đơn Thủy nguyên ma ngư ra nuốt.

Nội đơn ẩn tàng quy tắc cực mỏng, Thủy nguyên ma ngư cũng là con cưng của trời cao, dù Bá vương long ngạc là thượng cổ linh thú, nội đơn cũng không có quy tắc.

Gã vận linh nguyên làm tan nội đơn, linh năng chảy khắp toàn thân, tụ thành linh nguyên.

Những thứ đó không phải chủ yếu nhất, Tôn Lập nắm được một tia kim sắc quang ti. Quang ti kết cấu kỳ thực cực kỳ phức tạp, khác với quy tắc mà Nguyên thú thiên thư trực tiếp truyền cho gã. Nguyên thú thiên thư coi như "giảng giải", quy tắc này là một kết cấu khiến Thủy nguyên ma ngư không có mấy linh trí chỉ cần dồn linh năng vào là phát ra được Thủy nguyên ba quang.

Gã cần "giải tích mới có được sức mạnh của quy tắc đó.

Thái hư chân ngã luyện có cách giải tích quy tắc, gã hiện thời mà bị Phú nhân vương nhìn thấy tất cả kinh.

Kim sắc quang ti hiện lên trước mắt, con ngươi gã dày đặc thần văn nhỏ xíu, như dòng thác chảy nhanh qua.

Suốt hai canh giờ, kim sắc quang ti mới tan thành quang vụ chảy vào mi tâm gã.

Vào Ấn đường huyệt rồi chìm vào quái tượng thứ tư.

"Oành!"

Ấn đường huyệt ràn rạt thần quang như óng biển, Tôn Lập đã Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng trung kỳ!

Dù mảnh thứ ta không sáng như ba mảnh trước nhưng cũng sáng lên, sau này không ngừng tu luyện, quy tắc được bổ sung hoàn chỉnh, có khi sẽ thắp sáng quái tượng thứ năm.

Quái tượng sáng lên, Tôn Lập chợt thấy hơi lạ.

Kiểm tra là thấy trong ý thức chi hải, đại đỉnh hơi chấn động.

Ý thức chi hải là nơi gã và Võ Diệu, La Hoàn giao lưu. Dòng linh thức xanh biếc treo cao trên khu vực thần bí này.

Tuy các tu sĩ quen dùng "Hải" để hình dung khu vực này nhưng thực ra ở đây không có “nước”, tất cả mông lung, chỗ nào được lam sắc quang mang của linh thức chiếu vào, còn lại toàn hơi sương.

Tôn Lập chú ý đến đại đỉnh thì nó chấn động bốn lần theo vận luật nào đó. Đại đỉnh liên tục chấn động chín lần thì phun ra một vật.

Tôn Lập mở mắt, vật đó nằm trong tay gã.

Mảnh kim loại rộng ba ngón tay, dài bốn tấc, bề mặt đen xì, nặng trịch, nhưng hai mặt đều trơn bóng.

Tôn Lập hào hứng: "Thiên thần bảo lục trống?!"

"Vớ vẩn!" Võ Diệu mắng, Tôn Lập thất vọng: "Thế thì là cái gì?"

La Hoàn nói: "Không hiểu gì cả..."

Võ Diệu giải thích: "Là vô sự bài, còn gọi là bình an bài. Hiểu chưa?"

Tôn Lập muốn nhảy lên: "Lão nhân gia nói thế thì hiểu sao được? Võ tổ, đấy không phải phong cách của lão nhân gia, phát huy khẩu tài nói cho người khác bó tay đi, tiểu tử tin là sẽ dạy tiểu tử phi thường thấu triệt về bảo bối này!"

La Hoàn cười to, Võ Diệu ấm ức: "Tiểu tử càng lúc càng tệ, nói ra những câu không biết là đang châm chọc hay phụng thừa nữa."

"Phụng thừa, tất nhiên là phụng thừa!" Tôn Lập thề.

Võ Diệu nói: "Bình an bài, là giữ cho ngươi bình an. Các ngươi hiện giờ chắc không biết vì cường giả đứng đầu hiện tại cũng không có bản lĩnh và lòng tin luyện chế được bảo vật cỡ này."

"Tấm bài này có nghĩa là ngươi gặp nguy hiểm gì, chỉ cần dồn linh nguyên vào là bình an!"

Chỉ mấy câu mà Tôn Lập ngây ra.

Cần thực lực cỡ nào mới tự tin được thế? Gặp nguy hiểm gì, cũng có thể bình an!

Trong số những người gã gặp, cường giả như Phú nhân vương, Dũng nhân vương đã đạt Chí nhân cảnh, nhưng về thực lực chỉ tương đương với vạn niên cổ thú ở đáy Vĩnh Một uông dương, gặp thời không phong bạo thì vẫn xong đời.

Mộc Nhiên Tạ Vi Nhi, thực lực còn trên lưỡng vương nhưng cũng không dám luyện chế thứ này?

"Tấm bài này có tác dụng thế hả?" Tôn Lập thậm chí không dám tin.

Võ Diệu nói: "Tấm bài này do đại đỉnh cho ngươi, ở thế giới này không có vấn đề gì."

Tôn Lập vội dụng tâm thu lại.

Gã thấy mình không thiệt, đổi pháp khí không hẳn đỉnh cấp lấy cơ hội an toàn thoát thân trong bất kỳ tình huống nào, cũng đáng!

Y nghĩ này vừa móc ra đã bị La Hoàn đả kích: "Ngu xuẩn! Trước kia ngươi gặp nguy hiểm, lấy đại đỉnh ra che là xong, bình an bài này cho ngươi cũng khác gì không cho?"

Võ Diệu hiểu rõ: "Chỉ nữ nhân các ngươi sáng suốt!"

La Hoàn cáu tiết: "Ngươi muốn thấy ta phẫn nộ hả?"

Cả hai cãi cọ, Tôn Lập không khuyên vì thấy bình an bài này không đơn giản, đúng như La Hoàn nói thì đại đỉnh hà tất làm thế?

Đại đỉnh tuy không còn khí hồn nhưng gã vẫn thấy nó có ý thức. Nó không thể bị tế luyện, nhưng gã liên tục cho nó ăn, liệu nó có cảm hóa?

Nói ra thì như tình nguyện lại hoang đường, nhưng Tôn Lập có cảm giác đó.

Lần tu luyện này, Tôn Lập thu hoạch lớn, đứng lên giãn gân cốt rồi lên khoang.

Vĩnh Một uông dương hôm nay đẹp trời, Tôn Lập hít sâu một hơi, cảm thụ thiên địa linh khí chảy vào phổi.

Mặt biển ngoài xa có một đàn Tê giác hổ kình chơi đùa. Tê giác hổ kình dài một trăm sáu mươi trượng, là nhất phẩm linh thú, mỗi đàn ít nhất có hai mươi con thành niên. Tính tình hung hãn, vạn niên cổ thú gặp phải cũng tránh đi.

Đàn Tê giác hổ kình thấy Cửu đế mông đồng, mấy chục ngọn nước vụt lên, khí thế kinh nhân.

Tôn Lập nhận ra Cửu đế mông đồng hoảng sợ, gã lắc người, mang theo bạch khí vút lên không, xoay về phía đàn Tê giác hổ kình, chưởng ảnh vô cùng vô tận giáng xuống.

"Ầm, ầm, ầm..."

Mặt biển dậy sấm.

...

Tê giác hổ kình mạnh mẽ vô cùng, Tôn Lập đang cần chiến đấu rèn luyện tự thân, để nắm vững quy tắc mới.

Đấu với đàn Tê giác hổ kình hiển nhiên là bất khả thi, Tôn Lập cậy vào tốc độ của Cửu đế mông đồng nên không dùng tới linh văn trận trang và Long bì ảnh, chỉ dùng Bổ Thiên chưởng, thôi động pháp thuật, linh phù oanh tạc, thực nghiệm quy tắc.

Trận chiến kéo dài hơn tháng, Tôn Lập giết quá nửa đàn Tê giác hổ kình, năm con sau cùng biết không đối thủ nên bỏ chạy.

Cũng như Thủy nguyên ma ngư, linh thú cỡ này thì Tôn Lập không thể hàng phục, cũng không thể cho vào thú binh linh hoàn, chỉ còn cách giết chết.

Tôn Lập đã đạt mục đích, thái cực bát quái đồ trong Ấn đường huyệt ngưng lại như vàng đúc, quái tượng thứ tư cũng tăng tiến, gã khẽ mỉm cười, tha cho năm con Tê giác hổ kình.

Giết được con Tê giác hổ kình nào gã cũng cho vào trữ vật không gian. Đến giờ có hai mươi mốt con.

Cửu đế mông đồng tiếp tục đi theo Vĩnh hằng hàng đạo, Tôn Lập bắt đầu xử lý thi thể Tê giác hổ kình.

Truyện Chữ Hay