Một cơn gió lùa vào hang khiến những con dơi giật mình xõa cánh bay chấp chới.
Cùng với tiếng kêu của loài bán thú bán cầm ấy, Vương Hán Sơn cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm. Đôi mắt chàng trai hé mở nhưng mọi vật quanh chàng còn chưa rõ nét.
Nhận ra tấm áo chỉ khoác hờ trên lưng, Hán Sơn vội thắt lại ải áo, mắt chàng đảo nhanh tinh thần chưa hết bàng hoàng...
- Ôi, ta ở đâu thế này?
Nhãn lực vừa phục hồi chàng trai đã nhìn thấy những hình vẽ và những nét chữ trên vách đá đối diện.
Hán Sơn đứng phắt dậy, chàng kêu lên :
- Ôi, lạ kìa... Tam Chiêu Hắc Phong chưởng...
Chàng đến gần vách đá, đưa tay rờ rẫm từng nét khắc bằng nội lực phi thường.
Miệng chàng lẩm bẩm :
- “Phá Sơn Song Thủ
Hắc Khí Tuyệt Lộ
Độc Chiêu Truy Hồn”.
- Cao nhân nào đã truyền thụ võ công cho ta?
Chàng lại nhìn kỹ lời phụ chú :
“Đệ tử hữu duyên, sau khi đã luyện xong Tam Chiêu Hắc Phong này phải xóa sạch vách đá trước lúc rời hang. Đừng thắc mắc gì về ta. Hãy đi theo chí hướng đã định là biết ơn ta đó, Thái”...
- “Thái”, vị tiền bối xa lạ nào đây? Sao lại truyền thụ cho ta ba chiêu tuyệt thủ?
Chàng lại ngồi xuống, tập trung trí nhớ sắp xếp lại những sự kiện vừa trải qua...
Được một lão nhân bịt mặt giải cứu trong tay thiếu phụ dâm ác Huệ Tiên, nhưng chàng lại ngất lịm đi bởi Độc Khí ma công. Trước đó chàng chỉ kịp nhận ra người bịt mặt sử dụng Kim Điêu kiếm pháp.
Hán Sơn gằn giọng :
- Hừm, vậy mà tỉnh ra thì ta lại ngồi trong hang này với chiêu võ công kia cùng bút tích họ Thái bí ẩn?
Chàng gật gù, cứ nói tiếp một mình :
- Ba chiêu chưởng này phải là của một bậc võ công siêu đẳng. Vậy tiền bối nào là họ Thái?
Đôi mày thép nhíu lại, rồi chàng chợt kêu to :
- Phải rồi, chỉ có Sơn Đông Tuyệt Thủ Thái Kình Ngạc mới sáng tạo được chưởng pháp tuyệt luân này, mà ba chiêu chỉ mới là một phần nhỏ trong toàn bộ.
Gương mặt chàng hớn hở, giọng chàng xúc động :
- Thâm tạ Thái lão tiền bối.
Bỗng chàng lại kêu lên :
- Nhưng Sơn Đông tuyệt thủ Thái Kình Ngạc đã bị thảm sát cả gia quyến ở Thái gia trang rồi còn đâu để tới đây bí mật truyền thụ võ công cho ta được?
Đầu óc chàng trai cứ rối tung lên. Kim Điêu Đại Kiệt Thượng Quan Kỳ Long tuyệt tích cùng lượt với huyết án xảy ra trong nhà Thái Kình Ngạc từ lâu lắm. Vậy mà chàng thấy người bịt mặt có trình độ kiếm pháp rất giống vị Thượng Quan tiền bối, bá phụ của Linh Phụng chẳng khác nào Hán Sơn nghĩ người khắc võ công trên vách đá kia là Thái Kình Ngạc, Tuyệt Thủ Sơn Đông.
Liên tưởng tới Linh Phụng, chàng xao xuyến trong tim. Làm sao Hán Sơn quên được nguồn tin của Huệ Tiên dâm phụ cho chàng biết rằng Linh Phụng đang trôi nổi giang hồ cùng Tống Phi Bằng công tử.
Chàng nói như ra lệnh cho mình :
- Phải tìm cho được nàng để ta biết rõ sự thật.
Hán Sơn lặng lẽ cúi đầu suy nghĩ. Mới ra chốn giang hồ mà thời gian qua ta đã gặp bao chuyện gian nan, nguy hiểm. Đao pháp của Khương Bạch Hổ truyền cho ta và ngón võ công Song Chỉ Xuyên Tâm học được của thân phụ chưa đủ cho ta so tài với cao thủ võ lâm, nói chi đến việc truy tầm và bảo vệ Linh Phụng.
Mắt chàng liếc nhanh lên vách đá, chàng nói thầm :
- Ta phải khổ luyện ba chiêu Hắc Phong chưởng kia để vững tâm lên đường tìm lại người yêu.
Nhìn xuống cổ tay chiếc vòng sừng đơn sơ ngày nào Linh Phụng tặng chàng làm tim chàng đau nhói :
- Ôi Linh Phụng, đôi vòng chia hai huynh vẫn trân trọng mang trên tay. Vòng sừng còn đây mà muội lại ở phương nào biền biệt.
Qua một lúc bình tâm trở lại, Hán Sơn đứng phắt dậy triển vận nội lực để bắt đầu luyện ba chiêu Hắc Phong chưởng trên vách đá, dù chưa biết được vị tiền bối họ Thái đích thực là ai.
Xem khẩu quyết và chú giải ghi trên vách đá. Hán Sơn lại triển khai bộ vị theo hình vẽ, chàng vận khí lực và phát chưởng ra cửa hang. Thử một chiêu đầu Hán Sơn nhận ra chàng phải khổ luyện một thời gian mới đạt được sức mạnh của ba chiêu chưởng lực phi thường này.