Rượu được nửa chừng, Khương Bạch Hổ mới nhìn Vương Hán Sơn :
- Này thiếu hữu, đã ra chốn giang hồ thì kẻ nào cũng có một nhiệm vụ phải làm hay một điều ân oán cần giải tỏa, bởi vậy ta chẳng bao giờ hỏi bạn rượu đang theo đuổi mục đích gì. Ta chỉ muốn hỏi tính danh của thiếu hữu để dễ dàng giao tiếp cùng nhau. Cũng như ta đã báo trước tên họ mình rồi vậy.
Vương Hán Sơn liền đáp :
- Từ ngày ra chốn giang hồ, thiên hạ gọi ta với tên Xú Diện Khách, vậy huynh đài cứ gọi ta với cái tên này.
Khương Bạch Hổ gật gù :
- Ta hiểu rồi, thiện hạ gọi thiếu hữu với cái tên Xú Diện Khách là vì thấy gương mặt đen đúa lại có hai vết thẹo dài. Nhưng ta lại nhận rõ ở thiếu hữu một cốt cách phi thường, nhân dáng tao nhã, giọng nói dõng dạc rất đáng cho ta kết bạn. Chẳng biết thiếu hữu có vui lòng nhận ta là bạn chăng?
Vỗ vai Khương Bạch Hổ, Vương Hán Sơn vui vẻ :
- Như Khương huynh đã nói tứ hải giai huynh đệ, ta đâu ngại gì mà chẳng kết bạn với huynh.
Khương Bạch Hổ cười sảng khoái :
- Hảo hảo, không ngờ hôm nay ta lại được gặp một người bạn mới. Ta xin chào bạn bằng đường đao vụng về của ta.
Dứt lời, Khương Bạch Hổ đứng dậy chụp cây đại đao múa tít. Đường đao của gã thật đẹp, kình khí ào ào, chứng tỏ nôi lực truyền ra cây đao vô cùng sung mãn.
Vương Hán Sơn vỗ tay :
- Đao thế tuyệt kỹ, nội lực phi thường. Hảo công phu, hảo công phu.
Khương Bạch Hổ dừng đao, nheo mắt :
- Thiếu hữu mến ta nên khen tặng. Thật ra đao pháp và công phu của ta còn thua kém một người.
Chàng trai nhướng mắt :
- Khương huynh có đường đao siêu tuyệt thế này, mà còn có kẻ hơn sao?