Vạn Độc Quỹ Môn

chương 107: lòng tham không đáy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Huyết trường tanh máu như sục sôi lên. Tứ đại pháp vương của Vạn Độc Quỷ môn cùng Tam đường chủ đều xanh mặt phóng nhanh tới chờ cứu cấp Giáo chủ. Còn võ lâm quần hùng phía ngoài rất hả chờ đợi Âm Dương chưởng quật nát Vạn Độc Thần Ma thành trăm mảnh.

Diễn ra thì lâu, song sự thực hai chiêu chưởng nhanh hơn làn chớp giật khiên Vạn Độc Thần Ma không tài nào xuất chiêu phản kích. Lão ta vội vận dụng Thanh Ảnh Xung Thiên bắn vọt mình về phía sau hàng chục trượng tựa một bóng ma xanh lè.

Ầm ầm...

Hai luồng áp khí âm dương chạm nhau phát nổ dữ dội, cát đá bay mù, cây cối bật gốc, hàng trăm cao thủ có mặt đều giật bắn mình trong lúc Vạn Độc Thần Ma thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc.

Tuy chưa bị trúng thương, song Vạn Độc Thần Ma Dương Sùng cũng chẳng khỏi rúng động toàn thân, huyết mạch nhộn nhạo bởi song chiêu khủng khiếp của Thủ lý Không Động.Tứ đại pháp vương mừng rỡ toan phóng tới hộ vệ Giáo chủ. Nhưng lạ thay Dương Sùng đã phẩy tay cho bọn chúng tháo lui, còn lão đã kịp tập trung công lực vào tả thủ chụp xuống đầu Châu Thái Sơn một tử chiêu sấm sét.

Bình bình, áp khí nổ vang trời, kình phong di động tựa một luồng lốc xoáy.

Châu Thái Sơn vừa dồn hết chân nguyên nội khí vào ngọn chưởng âm dương, thân pháp lệch sâu vào thế công lại bị hụt hẫng, nên không còn tài nào tránh được chưởng chiêu kỳ ảo, thần tốc của Dương Sùng bất ngờ giáng xuống. Gã chỉ kịp thét lên kinh rợn, vận toàn nội lực vào song chưởng dựng đứng tựa cây cột thép đón đỡ chưởng đạo ghê gớm của Giáo chủ Thần Ma.

Bùng...

Kình khí rung chuyển huyết trường. Nhờ nội lực thâm hậu thân thể như khối sắt, Châu Thái Sơn chẳng bị nát thây, song gã bị xô lệch đi hơn ba trượng, râu tóc dựng đứng mồm ộc máu tươi có vòi... Trong tiếng kêu la kinh dị của hàng ngàn cái miệng quanh huyết trường, gã lảo đảo, ôm ngực rồi buông gọn thân mình...

Phịch...

Tay Thủ lý kiệt xuất của phái Không Động té ngồi trên vạt cỏ, mặt mày xanh xám hơi thở khò khè.

Cao thủ các đại phái rùng mình xông lên, toan vực Châu Thái Sơn ra khỏi huyết trường.

Nhưng không ngờ chỉ trong vài khắc, gã trung niên giang hồ này đã kịp phục hồi khí lực, đứng bật dậy giữa ánh mắt kinh ngạc của quần hùng.

Vạn Độc Thần Ma cũng trố mắt lom lom nhìn đối thủ.

Trong sự ngạc nhiên của cả đôi bên, Châu Thái Sơn rút soạt thanh trường kiếm đeo bên hông, chuyển mình lao vút vào đối thủ.

Lưỡi thép trên tay Châu Thái Sơn vừa vung lên, lập tức có hàng vạn ánh tinh quang loang loáng chém xuống Vạn Độc Thần Ma những đường kiếm hiểm hóc, khi tả khi hữu, thoạt trên thoạt dưới đã phi kiếm kêu vun vút, kết tụ thành luồng kiếm quang tỏa khí lạnh ghê người, xoáy tròn quanh lão Giáo chủ như bão tố.

Dương Sùng hừ một tiếng bằng giọng mũi, chân trụ theo thế Ly Trảo tả chưởng giương năm ngón chỉ xoay vòng. Khối chỉ phong đỏ tựa năm con rồng lửa, vút thẳng vào đạo kiếm quang lấp loáng.

Truyện Chữ Hay