“Hả”
“Nhận ra thân phận của cửu vĩ hồ?”
“Đúng là nói chuyện cười a”
…
Đám người phía dưới thấy Lệ Cửu Lôi nói như vậy thì trong lòng thầm mắng hắn không ngừng.
Ngươi nghĩ con trai ngươi là ai? Một tên thánh vương cảnh mà thôi.
Lại có thể nhìn ra thân phận của một đầu đại thánh cảnh linh thú.
Sợ là tu vi của nhân gia hắn còn không nhìn ra được a.
Nhưng bọn họ cũng chỉ là mắng thầm thôi.
Không ai dám lên tiếng phản bác.
Dù sao đây là đối thoại của bán thần cảnh a.
Cũng không phải bọn hắn có thể xen vào.
Vũ Dật Hành thấy Lệ Cửu Lôi nói vậy cũng không tức giận.
Mà chỉ là vuốt chòm râu trắng xóa của mình nhẹ cười khinh bỉ nói: “Nếu Lệ huynh đã nói vậy thì dễ làm.
Để con trai của ngươi cùng nàng lên võ đài đi.
Sống chết dựa vào thực lực a”.
Lời Vũ Dật Hắn nói ra tuy nhẹ nhõm.
Nhưng mọi người nghe vào đều là triệt để kinh sợ.
Lên võ đài sao.
Chuyện cười, để một tên thánh vương cảnh cùng một đầu đại thánh cảnh linh thú chiến đấu.
Khác gì bảo hắn tự tìm đường chết.
“Không được …” Lệ Cửu Lôi nghe vậy ánh mắt trầm xuống vội vàng nói.
Vũ Dật Hành rõ ràng là cố ý thiên vị đám người kia a.
Dựa theo thực lực mà nói con trai hắn một khi tiến lên võ đài chắc chắn sẽ chết.
Hơn nữa khi tranh đấu trên võ đài người khác tuyệt đối không được nhúng tay vào.
Nếu không tất cả các thế lực tại Bắc thành đều sẽ liên hợp lại nhằm vào ngươi.
Chỉ cần hắn không phải người ngu.
Chắc chắn sẽ không đồng ý.
Sau đó hắn mới nhận ra mình có chút thất thố, vội vàng bổ sung: “Linh thú nếu không có chủ nhân không được phép tiến vào Bắc thành.
Đây chính là quy định do Thần triều đặt ra.
Chẳng lẽ Dật Hành huynh lại quên hay sao?”
“Ha ha, làm sao ngươi biết nàng không có chủ nhân đây?” Vũ Dật Hành như nhìn thằng ngu hướng Lệ Cửu Lôi nói.
Sau đó hắn mới đổi thái độ hiền hòa quay sang nhìn về phía đám người Lăng Huyền Thiên hỏi: “Đầu linh thú này là của ngươi phải không?”.
Khi hắn hỏi câu này hắn cũng không nhìn người khác mà trực tiếp nhìn Lăng Huyền Thiên.
Theo suy đoán của hắn chín phần mười đây là linh thú mà người sau lưng Lăng Huyền Thiên phái theo bảo vệ hắn.
Đây cũng là điểm cao minh của các vị thần linh a.
Nếu như để con người theo bảo vệ hậu bối của bọn họ, rất có thể xảy ra biến cố.
Ví dụ như việc người đó tìm thấy bảo vật thì phản bội, hoặc là liên hợp mấy thế lực khác chiếm đoạt truyền thừa mà thần linh để lại để bồi dưỡng truyền nhân của mình.
Nhưng linh thú thì khác.
Linh thú nếu tình nguyện theo nhân loại sẽ rất ít khi phản bội lại bọn họ.
Đây cũng không thể nói là bọn họ ngu xuẩn hay trọng chữ tín được.
Bởi vì đây đơn giản là một tín niệm không đổi của linh thú mà thôi.
Từ xa xưa truyền lại nên bọn họ một mực xem thành tín ngưỡng của mình.
Quyết không thay đổi.
Tất nhiên cũng có một số trường hợp linh thú hóa điên, hoặc là bị người khác khống chế sau đó phản lại chủ nhân ban đầu.
Nhưng rất hiếm khi xảy ra những trường hợp như vậy.
Đối với câu hỏi của Vũ Dật Hành, Lăng Huyền Thiên chỉ nhẹ mở miệng: “Đúng!”
Câu trả lời của hắn cũng không khiến mọi người cảm thấy bất ngờ.
Nhưng lại không có mấy người tin tưởng hắn.
Một đầu đại thánh cảnh linh thú há lại có thể thuần phục một tên chỉ có tu vi linh tôn cảnh đây.
Nhưng bọn họ đâu biết Lăng Huyền Thiên nói là thật a.
Hồ Nguyệt thật đã coi hắn là chủ nhân rồi.
Chỉ là hắn vẫn chưa để nàng thăng lên bán thần cảnh nên cũng không để nàng gọi chủ nhân mà thôi.
Hơn nữa hắn cũng không mấy ưa thích người khác gọi hắn hai chữ “chủ nhân”.
Tất nhiên trong trường hợp này cũng không cần mọi người tin tưởng.
Chỉ cần có Vũ Dật Hành tại nơi này.
Cộng thêm Lăng Huyền Thiên thừa nhận, như vậy chuyện này Thánh kiếm tông chắc chắn không có cách gì chối tội.
“Ngươi …” Lệ Cửu Lôi nghe Lăng Huyền Thiên đáp thản nhiên như vậy thì có chút tức giận chỉ vào Lăng Huyền Thiên.
Khi Vũ Dật Hành hỏi ra câu đó hắn đã thầm kêu không ổn.
Liền truyền âm uy hiếp Lăng Huyền Thiên để cho hắn nói khác đi.
Thật không ngờ tên tiểu tử này chẳng những không nghe.
Mà còn sảng khoái trả lời như vậy.
“Tốt, Lệ huynh.
Mọi chuyện nếu như đã rõ ràng vậy cứ theo luật lệ tại Bắc thành tiến hành võ đài đi” Vũ Dật Hành mỉm cười nhìn Lệ Cửu Lôi nói.
Hắn tại Bắc thành tuy nói là địa vị cao quý.
Nhưng vì Thần triều rất ít hỏi chuyện nơi này.
Nên hắn nhìn thấy mấy tên cao tầng của đại thế lực thường xuyên phải xưng hô ngang bằng.
Khiến hắn vô cùng tức giận.
Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, hơn nữa còn có thể quen biết thêm một tiểu tử rất có thể là truyền nhân của một vị thần linh nào đó.
Sao hắn lại không tích cực đây.
Lệ Cửu Lôi nghe hắn nói như vậy thì tức giận cắn răng nói: “Dật Hành huynh, ngươi muốn gì cứ việc nói thẳng.
Không cần vòng vo”.
Hắn tin chắc rằng Vũ Dật Hành nhất định biết hắn tuyệt đối không để con trai mình lên lôi đài.
Vũ Dật Hành nói như vậy chắc hẳn là có mục đích khác a.
“Lệ huynh cũng thật là sảng khoái.
Như vậy đi, võ đài có thể không đấu.
Nhưng chuyện con trai ngươi tùy tiện tìm người gây phiền phức không thể bỏ qua.
Năm kiện thánh khí cho bọn họ.
Thêm năm mươi vạn linh thạch” Vũ Dật Hành thấy Lệ Cửu Lôi nói như vậy thì cười to nói.
“Cái gì?”
“Năm kiện thánh khí, đùa ta hay sao”
“Tùy tiện va chạm một chút vậy mà bỏ ra chừng đó.
Thánh kiếm môn lần này ăn thiệt thòi lớn a”
…
Đám người vừa nghe Vũ Dật Hành nói như vậy thì thầm than không thôi.
Năm kiện thánh khí tuy với đại thế lực cũng không tính là bao.
Nhưng vấn đề quan trọng nhất chính là mặt mũi a.
Đi chọc người thất bại thì thôi đi.
Đệ tử toàn bộ đều trọng thương.
Đáng nói nhất là Lệ Ứng Long tu vi vốn là thánh vương cảnh nhưng dính từ bi chú của hòa thượng kia.
Bây giờ tu vi cũng chỉ còn lại thánh linh cảnh a.
Tuy Thánh kiếm môn có thể hồi phục lại tu vi cho hắn, nhưng muốn hắn tiến xa hơi lại là vô cùng khó hắn.
Bởi vì từ bi chú nhắm vào là căn cơ, rút đi tuổi thọ cùng tu vi cũng là rút đi căn cơ của một người a.
“Vũ Dật Hành, ngươi đừng khinh người quá đáng” Lệ Cửu Lôi ánh mắt lăng lệ gầm lên nói.
Dù Vũ Dật Hành có là người của Thần triều.
Nhưng cũng chỉ là người đại diện tại Bắc thành mà thôi.
Nói hoa mỹ một câu thì hắn được Thần triều phái xuống cái quản trật tử của Bắc thành.
Nói khó nghe một câu thì hắn chỉ là người thiên phú không đủ bị Thần triều đuổi đi mà thôi.
Thử nghĩ coi nếu như thiên phú của ngươi tốt.
Thần triều há không bồi dưỡng ngươi? Dù không thể cho ngươi bao nhiêu tài nguyên nhưng cũng sẽ để ngươi tiếp tục tại Trung châu.
Nhưng bị điều đến Bắc châu chứng tỏ địa vị của ngươi đã ngày một thấp.
Hơn nữa tiềm lực cũng cạn, không thể khai thác nữa.
Nên mời bị bỏ đi.
“Lệ huynh ngươi cũng không cần khó xử a.
Trực tiếp lên võ đài là xong nha” đối với Lệ Cửu Lôi tức giận Vũ Dật Hành làm như không thấy.
Mỉm cười mở miệng nói.
“Tốt, rất tốt.
Vũ Dật Hành, hảo ý của ngươi lão phu nhận.
Chắc chắn sẽ có ngày ta trả lại cho ngươi gấp đôi” Lệ Cửu Lôi nghe vậy cũng không tiếp tục nhiều lời.
Hắn nhẹ ném một túi trữ vật về phía Vũ Dật Hành.
Sau đó trực tiếp dẫn đám người Thánh kiếm môn rời đi.
Chỉ là ánh mắt của hắn bây giờ vô cùng âm lãnh.
Hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đám người Lăng Huyền Thiên.
Hơn nữa Vũ Dật Hành hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua.
Vũ Dật Hành thản nhiên tiếp lấy túi trữ vật của Lệ Cửu Lôi.
Sau đó giao túi trữ vật cho Giới Không rồi rời đi.
Hắn cũng không có mặt dày tiến đến làm quen Lăng Huyền Thiên.
Chỉ là trước khi rời đi, hắn lại nhìn Lăng Huyền Thiên nhiều thêm mấy lần.
Càng nhìn càng khiến hắn cảm thấy suy đoán của mình là đúng.
Bởi vì tiểu tử này thật sự vô cùng bình thản.
Hơn nữa thực lực chắc chắn không chỉ có linh tôn cảnh đơn giản như vậy.
Sau khi chuyện hôm này kết thúc, toàn bộ Bắc thành đều bị oanh động không nhỏ.
Đâu đâu cũng có tin tức cửu vĩ hồ xuất hiện tại Bắc thành.
Hơn nữa Thánh kiếm môn tựa hồ ăn thiệt thòi không nhỏ, hẳn là sẽ không bỏ qua cho đám người đó.
“Ngươi biết tin gì chưa? Tại Bắc thành vậy mà có một đầu cửu vỹ hồ đại thánh cảnh xuất hiện a”
“Hừ, tin tức của người là từ đời nào a? Ta còn nghe nói người của Phật tông chính tông đều đã đến Bắc thành đây”
“Cái gì? Phật tông chính tông! Không phải bọn họ không rời khỏi Trung châu sao”
“Các ngươi đây gọi là tin tức gì a? Ta có một tin nóng hổi a”
“Tin gì đây.
Mau nói, mau nói?”
“Nghe nói Thánh kiếm môn đang cùng một số đại thế lực câu thông.
Có ý đồ nhằm vào đầu cửu vĩ hồ kia a”
“Thật hay giả?”
….
Nơi nơi tại Bắc thành đều là có vô số tin tức liên quan đến đám người Lăng Huyền Thiên truyền ra.
Nhưng thân là người trong cuộc thì bọn họ nào có để ý đến chuyện đó đây.
Vẫn nhàn nhạ dùng xe ngựa dạo chơi Bắc thành.
Hết tửu lâu, quán trà, nhà trọ.
Phàm là những nhà làm sinh ý nhỏ lẻ ven đường hầu như bọn họ đều đã ghé vào.
Mãi cho đến một ngày.
Bọn họ cuối cùng đã tiến đến một phân bộ của Liệp Hoành thương hội.
Nơi đây là cũng không phải là nơi buôn bán hay tổ chức đấu giá.
Mà nơi này là nơi chuyên cung cấp biệt viện hoặc nhà cửa cho tu sĩ ở lại Bắc thành lâu ngày.
“Xin chào, ta tên Hồng Huệ.
Là quản sự của Liệp Hoành thương hội tại nơi này.
Không biết có thể giúp gì cho chư vị?”
Khi đám người Lăng Huyền Thiên vừa tiến đến cửa.
Thì một nữ tử dáng người đầy đặn, khuôn mặt ưa nhìn tiến ra hướng bọn hắn nói.
Nàng này tu vi cũng không thấp, vậy mà lại là một vị thánh linh cảnh.
Tất nhiên nếu cùng đám người Lăng Huyền Thiên so sánh thì lại thấp đến đáng thương..