“Cái gì?”
Mọi người đều bị thái độ của Lữ Hoàng Yên làm hoảng sợ.
Lữ Hoàng Yên là ai? Hắn đường đường là một vị nội môn đệ tử của Đào Hoa các.
Hơn nữa còn có thiên phú vô cùng xuất chúng.
Chính vì thế trước giờ hắn đều ngang ngược hống hách, nào có xem ai ra gì.
Nhưng bây giờ chỉ là đối mặt với một tên linh tôn cảnh mà thôi.
Vậy mà nhún nhường đến mức này, thật là quái đản.
Cũng có rất nhiều người tâm tư cẩn mật, sau khi tỉ mỉ quan sát đã nhìn ra được một số điểm bất thường.
Nên nhìn về phía Lăng Huyền Thiên cũng có chút khiếp sợ.
Trong đó có Nạp Lan Ỷ Nguyệt.
Vốn nàng định cưỡi tam giác thú rời đi, nhưng sau khi nghe Lăng Huyền Thiên nói hai chữ “chậm đã” nàng quyết định ở lại xem một chút.
Coi thử rốt cuộc là ai lại có đội ngũ kỳ lạ như vậy.
Một tên hòa thượng có đại thánh cảnh tu vi nhưng chỉ đánh xe.
Một tiểu nha đầu tuổi không lớn nhưng tựa hồ rất thích gây họa.
Quan trọng nhất là đường đường một thế lực có đại thánh cảnh vậy mà lại không có nổi một đầu linh thú sao.
Rất là kỳ quặc.
Trái ngược với phản ứng của mọi người.
Lăng Huyền Thiên vẫn là bình chân như vại.
Không nói tiếng nói.
Sở dĩ hắn mở miệng là vì Hồ Nguyệt muốn hắn giúp đầu tiểu linh thú kia mà thôi.
Còn hắn thật ra không có mấy hứng thú với đầu linh thú này.
Tuy nó có chút đặc biệt, nhưng cũng không quá hợp pháp nhãn của Lăng Huyền Thiên.
Thấy Lăng Huyền Thiên không trả lời Lữ Hoàng Yên khuôn mặt có chút đen.
Đang lúc hắn muốn tiếp tục lên tiếng thì một thanh âm vang lên.
“Công tử nhà chúng ta trước giờ ưa thích nhất là công bằng.
Vì vậy ngươi để lại linh thú này thì có thể đi.
Nếu không …” thanh âm này đúng là của Hồ Nguyệt.
Chỉ là lúc đầu nàng nói thì thanh âm có chút nhẹ nhàng du dương.
Nhưng khi nói đến hai từ “nếu không” thì thanh âm của nàng đã lạnh đi rất nhiều.
Thậm chí có thể nghe ra sát ý từ trong hai từ này.
Hiển nhiên nếu như hắn không để lại đầu linh thú kia sợ là không thể tránh được một hồi tranh đấu.
Hồ Nguyệt vừa nói ra câu này khiến mọi người lắc đầu cười khổ không thôi.
Ngươi nói công tử nhà ngươi công bằng a.
Công bằng mà vô duyên vô cớ yêu cầu người ta giao ra linh thú của mình.
Thật sự là đã ăn cướp còn muốn tỏ ra thanh cao a.
Còn cái gì mà công tử …
~ khoan đã ~ nhưng khi nghĩ đến đây bọn họ bỗng phát hiện ra điểm quan trọng hơn trong câu nói của nàng.
Vẻ mặt cũng thay đổi từ tức cười đến kinh sợ.
Công tử? nữ tử này gọi tên tiểu tử linh tôn cảnh kia là công tử.
Chẳng phải nói là hắn là người cầm đầu trong đội ngũ này sao.
Một tên linh tôn cảnh để một tên đại thánh cảnh đứng ra đánh xe ngựa.
Rốt cuộc là thế lực nào có năng lực mạnh như vậy đây.
Lữ Hoàng Yên thì không có ngạc nhiên như mọi người.
Hắn đã sớm đoán được Lăng Huyền Thiên mới là người làm chủ.
Nên lúc nãy hắn mới hướng Lăng Huyền Thiên thi lễ.
Đừng nhìn hắn ngày thường cao ngạo ngang ngạnh, nhưng hắn tâm cơ cao hơn so với rất nhiều người.
Nhưng cho dù tâm cơ của hắn có cao đến đâu khi nghe Hồ Nguyệt nói như vậy thì cũng sầm mặt lại.
Thân phận của bọn họ hắn còn chưa rõ ràng, vậy mà dám trực tiếp hướng hắn yêu cầu giao ra thú sủng của mình.
Muốn gây chuyện sao.
Bất quá khi nhìn về phía Giới Không, Lữ Hoàng Yên cũng cố nén giận vào trong sau đó từ từ mở miệng: “Cô nương nói đùa đầu linh thú này tại hạ tốn số lượng lớn linh thạch mới có thể mua về.
Há có thể nói từ bỏ là từ bỏ”
Dừng một chút sau đó hắn hướng Lăng Huyền Thiên ôm quyền nói: “Hơn nữa nghe nói công tử rất công bằng a.
Sao có thể làm chuyện cướp giật trắng trợn giữa ban ngày như vậy được”.
“Ah, ý người nói là đợi trời tối là chúng ta có thể cướp được sao?” Tiểu Ánh nghe Lữ Hoàng Yên nói như vậy thì giật mình một “a” lên một tiếng.
Sau đó cặp mắt lăm le nhìn hắn, hiển nhiên nha đầu này thật muốn đi theo hắn tìm đến chỗ tối để cướp bóc a.
“Ngươi …” Lữ Hoàng Yên nghe thấy tiểu nha đầu kia nói như vậy thì trừng mắt lên một cái.
Con mẹ nó, không biết hôm nay ngày gì a.
Gặp phải nha đầu Nạp Lan gia gây sự cũng thôi đi.
Bây giờ gặp thêm tiểu quỷ này nữa.
Thật sự tức chết hắn.
“Tiểu Ánh, muội sao có thể nói như vậy.
Công tử luôn giảng công bằng.
Là chân chính công bằng, há lại làm mấy chuyện trộm cướp như vậy được” đúng lúc này có một thanh âm vang lên khiến hắn có chút thở ra.
Ít nhất nữ tử kia lớn tuổi đầu óc cũng không có vấn đề như nha đầu này a.
Nhưng rất nhanh hắn đã sầm mặt lại.
Hắn nhầm, thật sự nhầm a.
Nữ tử lớn tuổi kia còn kinh khủng hơn nha đầu này rất nhiều.
Bởi vì Hồ Nguyệt cũng không dừng lại ở đó.
Mà ánh mắt đầy sát ý nhìn Lữ Hoàng Yên nói: “Tiểu Ánh đắc tội ngươi.
Ngươi ra tay với nàng, không sao.
Nhưng chúng ta không đắc tội ngươi, ngươi lại muốn đem chúng ta đều bắt lại.
Như vậy chúng ta cần phải tính toán a! Nếu ngươi đem đầu linh thú kia giao ra, chúng ta có thể bỏ qua chuyện này.
Nếu không ….”
Nói đến đây Hồ Nguyệt cũng không tiếp tục nói nữa.
Mà khí tức đại thánh cảnh của nàng đã hoàn toàn lộ ra.
Hiển nhiên nàng là muốn uy hiếp Lữ Hoàng Yên.
“Cái gì? Nữ tử này vậy mà cũng là một vị đại thánh cảnh”
“Xong, Lữ Hoàng Yên thật sự đá trúng thiết bản a”
“Hai vị đại thánh cảnh đều chỉ là người hầu? Rốt cuộc nam tử kia lại là công tử nhà nào a”
…
Khí tức của Hồ Nguyệt vừa hiển lộ mọi người đều là kinh sợ không thôi.
Bởi vì hai vị đại thánh cảnh làm người hầu, cho dù là siêu cấp thế lực cũng rất ít người có tư cách này.
Hiển nhiên thân phận của Lăng Huyền Thiên tuyệt không đơn giản.
“Rốt cuộc hắn là ai đây?” Nạp Lan Ỷ Nguyệt cũng lẩm bẩm nói.
Gia tộc nàng có địa vị không thấp tại Bắc thành.
Nên nàng cũng làm quen được không ít những thanh niên tài tuấn nổi bật trong cùng thế hệ.
Nhưng nàng chưa từng gặp qua Lăng Huyền Thiên a, hơn nữa cũng chưa từng nghe có người nào trong đại thế lực có miêu tả phù hợp với hắn đây.
Thật sự là khó hiểu.
“Chuyện này…” thấy Hồ Nguyệt cũng là một vị đại thánh cảnh.
Lữ Hoàng Yên cũng là có chút muốn rút lui.
Tuy địa vị và thân phận của hắn tại Đào Hoa các cũng tính là cao.
Nhưng để cùng lúc mang hai tên đại thánh cảnh hộ tống ra ngoài là rất khó.
Càng đừng nói đến chuyện hai người như người hầu, lại còn đánh xe ngựa nữa a.
Nhưng cho dù biết được thân phận của đối phương không thấp nhưng Lữ Hoàng Yên cũng không trực tiếp giao ra đầu linh thú kia.
Bởi vì làm như vậy không chỉ đánh mặt hắn, mà còn làm mất mặt của Đào Hoa các.
Như vậy sau này trở lại tông môn hẳn là không yên ổn.
Đúng lúc này Giới Không nhìn Lữ Hoàng Yên sau đó chậm rãi mở miệng: “A di đà phật, có những việc thí chủ hẳn là nên học cách buông bỏ a.
Tuyệt đối không nên đem sinh mệnh mình ra thử vận may”
Giới Không cũng là thành tâm khuyên Lữ Hoàng Yên.
Dù sao thì hắn cũng là người xuất gia.
Cũng không thể để hắn nhìn thấy người khác đi vào cửa tử mà không báo.
Tuy Lữ Hoàng Yên có chút kiêu căng càn rỡ, nhưng cũng không đến mức phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Đây cũng là một trong những nguyên do khiến hắn chủ động tìm đến Lăng Huyền Thiên.
Ngoài rèn luyện bản tâm, còn có thể hạn chế được đám người Thiên môn ra tay giết người.
Dù sao thì ma long cũng là xuất hiện trên người của thần linh tại Thiên môn.
Không ai biết đầu ma long này sẽ giết bao nhiêu người.
Còn hắn thì lại không đủ thực lực để ngăn bọn họ lại, nên cách làm duy nhất chính là giảm thiểu bọn họ giết chóc mà thôi.
“Tốt! Không cần nhiều lời.
Đưa hắn một cây thánh khí đi” Lăng Huyền Thiên tựa hồ có chút không kiên nhẫn.
Liền hướng về phía Tiểu Ánh nói.
Hắn cũng không rảnh rỗi cùng đám người đợi Lữ Hoàng Yên suy nghĩ.
Nếu hắn đã đồng ý cho Hồ Nguyệt cứu đầu linh thú kia thì chắc chắn sẽ cứu.
Còn làm cách nào đối với hắn mà nói không có khác nhau là mấy.
Một là ngươi tự nguyện trao đổi.
Không gây mất thời gian cùng hòa khí của hai bên.
Hai là ngươi không tự nguyện nhưng vẫn phải trao đổi.
Dù sao thì Hồ Nguyệt nói không hề sai.
Là Lữ Hoàng Yến đã hướng bọn họ động thủ trước.
Hơn nữa tại phàm giới hay bất kỳ nơi nào khác cũng đều có một nguyên tắc.
Chỉ cần ngươi có thực lực, ngươi có thể làm mọi thứ.
Hơn nữa công bằng cũng sẽ luôn đứng về phía ngươi.
Còn vì sao hắn phải hướng Tiểu Ánh nói mà không trực tiếp cầm thánh khí ra ư.
Bởi vì hắn căn bản không cầm theo mấy thứ vô dụng đó a.
Ngoại trừ một chút linh thạch cùng tài liệu cần thiết, hắn đều không giữ gì trong nhẫn trữ vật.
Nếu như thiếu tiền thì sao ư? Kiến thức cùng thực lực của hắn chính là tiền a.
“Được a” Tiểu Ánh nghe vậy cũng không chần chừ, lập tức lấy ra một cây kiếm màu đen vứt cho Lữ Hoàng Yên.
“Ta thiên.
Tùy tiện ném ra cũng là một kiện nhất phẩm thánh khí”
“Hơn nữa nhìn thái độ của bọn họ thật sự không có chút gì quan tâm đến kiện thánh khí đó a”
“Haizz, người so với người tức chết a! Ta mà là bọn họ trực tiếp tiến lên võ tràng giải quyết cho nhanh.
Hà tất gì tốn kém thêm một thanh thánh kiếm đây”
…
Mọi người vừa thấy Tiểu Ánh ném thanh kiếm màu đen như quẳng đi một món đồ chơi thì thầm than không thôi.
Đây gọi là chênh lệch giữa người với người a.
Đồng ý rằng Thiên châu thánh khí cũng không có quá hiếm hoi.
Nhưng hầu hết đều nằm trong tay mấy thế lực lớn nha.
Hơn nữa đều đưa cho những người có thiên phú cùng thực lực mạnh mẽ sử dụng.
Còn bọn họ đa phần đều sử dụng linh khí thất hay bát phẩm là hết cỡ rồi a.
Đối mặt với cử động của Lăng Huyền Thiên, Lữ Hoàng Yên không còn cách nào khác cuối cùng chỉ có thể mở miệng thốt ra ba chữ: “Tốt, ta đổi!”.