“Chuyện gì đã xảy ra?” lúc này cả năm người đều nhìn về phía Giới Không trên bậc thang thứ tám trăm tám mươi chín.
Chỉ thấy hắn đang đứng yên tại bậc thang đó, hai mắt nhắm nghiền lại.
Miệng thì nhẹ phun ra một ngụm máu.
Hiển nhiên là đang rơi vào mộng cảnh rồi.
“Tại sao hắn lại có phản ứng lớn như vậy a” La Khinh Sương kinh ngạc thốt lên.
Nàng cùng ba người Tiểu Ánh, Tần Phong và Hồ Nguyệt cũng đã từng bước qua bậc thang đó.
Tất nhiên biết tại nơi đó là nơi mộng cảnh xuất hiện.
Nhưng bọn họ cũng không có bị thương nặng như vậy a.
Chỉ là khó dứt ra mộng cảnh mà thôi.
Nghe nàng hỏi vậy Lăng Huyền Thiên mới chậm rãi giải thích: “Về cơ bản thì thử thách tại mỗi bậc thang luôn không đổi.
Nhưng mỗi người tiến đến gặp vấn đề là khác nhau.
Như các ngươi chỉ là mộng cảnh, nhưng hắn trên chín phần là gặp phải tâm ma quấy nhiễu”.
“Tâm ma sao?”
“Tâm ma chính là ma tính từ trong bản tâm mỗi người sinh ra.
Ma tính nhiều hay ít phụ thuộc vào thời gian cùng trải nghiệm của bọn hắn đối với nhân sinh.
Ví dụ như các ngươi trải qua nhiều sự việc tại hồng trần dễ dàng mê luyến nhưng lại khó sinh ra một loại tâm ma đặc thù.
Còn Giới Không thì khác, hắn rất ít va chạm trong trần thế.
Vì vậy tâm ma của hắn tuy ít nhưng lại vô cùng cô đọng.
Hoàn toàn có thể khiến hắn trực tiếp nhập ma” Lăng Huyền Thiên liếc nhìn đám người nói.
“Thì ra là như vậy a! Vậy sao muội lại không thấy tâm ma hay mộng cảnh gì đây?” Tiểu Ánh tò mò hướng Lăng Huyền Thiên hỏi.
Nàng cũng đã từng đi qua bậc thang kia.
Nhưng chưa từng gặp phải tâm ma hay mộng cảnh gì a.
Nếu như theo Lăng Huyền Thiên nói nàng hắn là phải gặp tâm ma vô cùng đáng sợ nha.
“Ngươi, một tiểu nha đầu thì có ý niệm gì mà đòi có mộng cảnh hay tâm ma a” Hồ Nguyệt lườm Tiểu Ánh một chút rồi nói.
Nha đầu này mới có mười mấy tuổi, ngày thường không đọc sách thì viết chữ.
Lại có thể sinh ra tâm ma gì đây.
“A, nha”
…
Lúc này tại bên trong cửu lộ huyền môn, Giới Không đang chìm trong một không gian vô cùng tăm tối.
Cả thế giới xung quanh hắn đều bị hắc ám bao trùm.
Có vô số ác ma từ thiên không rơi xuống đang gào thét tiến về phía hắn.
“Tìm chết!” Giới Không thấy vậy thì gầm lên một tiếng.
Sau đó gõ mạnh tích trượng mình xuống đất, toàn thân thể cũng phát ra vô số phật quang thẳng hướng đám ác ma kia xông tới.
Một lúc lâu sau Giới Không không rõ mình đã giết bao nhiêu đầu ác ma rồi.
Nhưng thân thể hắn đều nhiễm đầy máu tươi của những đầu ác ma kia.
Hai mắt của hắn cũng đã chuyển thành máu đỏ.
Bây giờ hắn cũng không còn quan tâm gì nữa chỉ thẳng hướng yêu ma kia giết.
Dường như hắn sinh ra chỉ là để giết chóc vậy.
~ grào grào ~
Bỗng nhiên một thanh âm vang vọng trên bầu trời.
Sau đó một đầu ác ma vô cùng to lớn che phủ cả bầu trời.
Hai mắt nó đỏ như máu, toàn thân đều là xương khô hóa thành, nhưng có vô số linh hồn từ trong xương khô bay ra trông vô cùng dữ tợn.
“Hắc hắc hắc, tiểu hòa thượng.
Ngươi một lòng trừ ma nhưng ngươi cùng chúng ta có khác biệt gì a?” đầu ác ma cười khinh thường nhìn Giới Không nói.
Giọng nói của hắn khàn khàn nghe vô cùng đáng sợ.
“Phật gia lấy phổ độ chúng sinh làm đầu.
Nếu không thể giúp các ngươi hướng thiện thì ta sẽ độ hóa các ngươi” Giới Không ánh mắt đỏ rực hướng đầu ác ma kia nói.
Sau khi nói ra hai chữ độ hóa xong, sau lưng hắn xuất hiện một hư ảnh phật tổ vô cùng to lớn.
Cùng với đó là hơn một ngàn cánh tay từ hư ảnh phật tổ mọc ra thẳng hướng đám ác ma kia đánh tới.
Chỉ có điều hư ảnh phật tổ này cũng không có thần thánh như trước mà là tỏa ra vô số màu đen vụ khí.
Trông giống như bị ma hóa vậy.
“Ha ha, còn nói gì phật pháp cao siêu? Không phải vẫn là nhập ma sao?” đầu ác ma kia thấy vậy thì cười càng lúc càng lớn.
Sau đó toàn thân nó cũng hóa thành vô số đoàn khí màu đen trông vô cùng tà ác.
~ ầm ầm long ~
Chỉ là đúng lúc này, một thanh âm vang lên.
Theo sau đó, Giới Không vốn dĩ đang hóa ma bỗng trở lên phát quang.
Toàn thân tỏa ra vô số đoàn phật quang thẳng hướng bóng ma kia oanh tới.
~ Khôngggggg ~
Bóng ma kia bị những đoàn phật quang đó đó bao phủ thì kêu lên một tiếng vô cùng không cam lòng.
Sau đó từ từ tan biến trong hư vô.
Những đầu ác ma trong không gian xung quanh cũng từ từ tan biến.
Cuối cùng Giới Không trở lại không gian tại bên trên cửu lộ huyền môn.
Hắn vốn đang nhắm nghiền mắt, cũng là chậm rãi mở mắt ra.
Nhìn về một phương hướng bên dưới mê vụ sâm lâm nhẹ nhàng cúi đầu tỏ ý cảm kích.
Bởi vì hắn biết hắn sẽ triệt để trầm luân nếu không nhờ Lăng Huyền Thiên vào giờ khắc quan trọng nhất giúp hắn thủ vững bản tâm của mình a.
“Là ma hay là phật lại quan trọng sao? Chỉ cần không thẹn với bản tâm sao lại phải phân biệt là phật hay ma đây” Giới Không nhẹ lẩm bẩm, sau đó tiếp tục hướng những bậc thang tiếp theo đi tới.
Bên ngoài đám người Tiểu Ánh thấy Giới Không tiếp tục tiến lên cũng thở ra một hơi.
Dù sao thì bọn họ cùng Giới Không không có thù oán gì.
Tất nhiên cũng không muốn hắn xảy ra chuyện.
Chỉ có Lăng Huyền Thiên là không có phản ứng gì.
Hắn sở dĩ giúp Giới Không là vì nhìn tên tiểu tử này không sai.
Đáng tiếc lại quy y phật gia tu luyện phật đạo.
Chính vì phật tâm cùng bản tâm hắn ý niệm bất đồng mới khiến hắn bị tâm ma quấy nhiễu nặng nề như vậy.
“Vậy mà có thể bước lên bậc thứ chín trăm lẻ một, thật không đơn giản” Tần Phong đưa mắt nhìn Giới Không, sau đó cảm thán một tiếng.
Tuy hắn mang mặt nạ nhưng từ trong ánh mắt của hắn mọi người đều biết hắn hẳn là khiếp sợ không ít.
Cái gọi là người trong nghề biết rõ a.
Bọn họ đã đi qua cửu lộ huyền môn một lần.
Tất nhiên biết mỗi một trăm mười bậc là một trải nghiệm vô cùng khó khăn.
Hơn nữa theo như Tiểu Ánh cùng La Khinh Sương kể lại thì sau bậc thứ tám trăm tám mươi chín mỗi khi bước lên một bậc không chỉ trọng lực cùng áp lực trong không gian đè nén lên người.
Mà ngay cả linh hồn cũng bị uy áp vô cùng lớn.
Từ đó có thể thấy được Giới Không thiên phú cao cỡ nào a.
~ xoạt xoạt ~
Đúng lúc này một thanh âm nhẹ vang lên.
Sau đó Giới Không chậm rãi từ bậc chín trăm lẻ một rơi xuống.
Xuất hiện tại trước mặt đám người Lăng Huyền Thiên.
“Đa tạ” Giới Không một lần nữa cúi người đa tạ Lăng Huyền Thiên.
Hắn biết nếu như Lăng Huyền Thiên không giúp hắn.
Chắc chắn hắn cũng không trở về được.
Cửu lộ thiên môn tuy rất ít khi có nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng số người lạc lối trong đó thì lại vô cùng nhiều.
Tuy cửu lộ huyền môn của Lăng Huyền Thiên không thể cùng bản gốc so sánh.
Nhưng năng lực vẫn là có bảy tám phần a.
“Không tệ! Nếu ngươi đã bước được đến bậc chín trăm lẻ một.
Cũng đồng nghĩa với việc có tư cách tiến đến tòa cung điện kia.
Ta sẽ cho người theo bên người một năm đi” Lăng Huyền Thiên gật đầu nói.
Vốn dĩ sau khi rời khỏi cửu lộ huyền môn chỉ cần trên bảy trăm chín mươi chín bậc là có thể tiến vào Thiên môn.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Hắn há lại tùy tiện cho người khác tiến vào Thiên môn đây.
Vì vậy cánh cửa Thiên môn lộ ra trong mắt mọi người vẫn là một mực đóng.
“Công tử, thật sự cho hắn theo sao?” Tần Phong có chút lo lắng hướng Lăng Huyền Thiên hỏi.
Bọn họ không giống như Lăng Huyền Thiên.
Tất nhiên không biết mục đích của Giới Không chỉ đơn thuần là cầu đạo a.
Theo bọn họ suy đoán Giới Không đến đây nếu không vì thăm dò Thiên môn thì cũng là vì La Khinh Sương có thể diễn xuất hoàn mỹ hắc ám pháp tắc mà đến.
Nếu như để hắn bên người như vậy chỉ trăm hại mà không một lợi a.
“Không cần lo lắng” Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến bọn họ nói.
Sau đó dẫn đám người tiến vào Thiên môn.
Tất nhiên đây là tòa Thiên môn phía dưới mặt đất, cũng không phải là tòa cung điện mà hắn xây tại thiên không kia.
…
Lúc này tại bên trong đại sảnh của Bắc Phiệt môn viện, đang tụ tập một số gia tộc cung kính đứng đó.
Tại vị trí trung tâm chính là Hạ Như n cùng Hàn Bắc Huyên mấy người.
“Thánh nữ, xin người suy nghĩ lại a” một tên đại hán trung niên khom lưng hướng Hạ Như n nói.
“Lâm Hạc, ý thánh nữ đã quyết ngươi há lại có thể thay đổi” người nói lời này không ai khác chính là Trịnh Hiểu gia chủ Trịnh gia.
Vốn hắn định cho Trịnh gia phụ thuộc vào Thiên môn.
Nhưng Trịnh Dương con trai của hắn là cầu nối quan trọng nhất thì lại không đồng ý.
Nên hắn đành phải tiếp tục để Trịnh gia phụ thuộc vào Bắc Phiệt môn a.
Bất quá thật không ngờ là địa vị của Trịnh Dương trong lòng Hạ Như n tự nhiên lại lên cao như vậy.
Vậy mà có thể để nàng phá lạ trực tiếp cho Trịnh Dương tiến đến Bắc Phiệt môn, mà không cần cùng các nhà khác tranh đấu.
Hơn nữa còn miễn cống nạp của Trịnh gia trong ba năm a.
Quan trọng nhất chính là trong vòng một năm chỉ tuyển chọn thánh tử từ Trịnh gia.
Một năm nhìn như không nhiều nhưng điều này đồng nghĩa với việc trong một năm này các gia tộc khác sẽ không thể nào gây sự với bọn họ a.
Nếu không làm chậm trễ việc bồi dưỡng thánh tử như vậy Bắc Phiệt môn trách tội xuống, mọi người đều xong a.
“Nhưng là …”
“Tốt! Ý thánh nữ đã quyết.
Các ngươi cũng không cần phải tiếp tục tranh cãi” Lâm Hạc vốn đang muốn nói thêm chỉ là lại bị Hàn Bắc Huyên mở miệng chặn lại.
Hạ Như n nói hắn có thể vòng vo một chút.
Nhưng Hàn Bắc Huyên lại khác a.
Trước không nói đến địa vị của hắn tại Bắc Phiệt môn, chỉ riêng việc thực lực cao giai đại thánh cảnh của hắn tại Phi Linh thành không có mấy người dám đắc tội a.
“Tốt! Trịnh Dương mọi chuyện đều đã thỏa đáng.
Tiếp theo ngươi hẳn là nên cùng ta tiến đến Bắc Phiệt môn đi” Hạ Như n đưa mắt nhìn Trịnh Dương nói.
“Được”..