Mắt nhìn thấy vòng lửa kia ngày càng lại gần đám người Lăng Huyền Thiên.
Cho dù là Tần Phong hay Hồ Nguyệt lúc này cũng đều có chút lo lắng.
Dù sao thì bọn họ cũng không biết thực lực của Lăng Huyền Thiên đến đâu.
Hơn nữa nhìn xem hắn bây giờ dường như cũng không có ý định ra tay a.
“Ca ca, ngươi còn không ra tay a?” Tiểu Ánh nghi hoặc nhìn Lăng Huyền Thiên.
Tuy nàng ngộ ra một tia mộc chi pháp tắc nhưng cũng là không thể cùng bán thần cảnh chống lại.
Ít nhất nàng phải đạt đến thiên niệm mới có thể a.
Trong đám người hẳn là cũng chỉ có Lăng Huyền Thiên có thể chống lại Lãnh Thiên đi.
“Ngươi ra tay đi!” Lăng Huyền Thiên mỉm cười sau đó chỉ nhẹ La Khinh Sương nói.
“Ta? Ta lên khác gì đi chịu chết a?” La Khinh Sương thấy hắn kêu nàng ra tay thì giật mình nói.
Nàng dù sao cũng chỉ là thánh hoàng cảnh.
Thực lực cùng Lãnh Thiên chênh lệch đâu chỉ một đoạn.
Bây giờ kêu nàng nghê chiến sợ là dính vào đám lửa kia liền chết a.
Lăng Huyền Thiên thấy nàng như vậy thì nhẹ lắc đầu.
Sau đó hắn nhẹ giơ tay phải ra, tức thì một cây quyền trượng màu đen xuất hiện.
Quyền trượng này tại phía trên đầu có một bàn tay nắm lấy một viên châu nhỏ.
Đúng là hắc ám thần trượng đã bị hắn thu vào vô tự thiên thư không sai.
Đây cũng chính là điểm đặc biệt của vô tự thiên thư.
Có thể thu thập thiên địa bảo vật cùng linh thú có cấp bậc cao, phong ấn trong đó.
Sau đó có thể dựa vào chúng để ngộ ra thiên địa pháp tắc.
Đây cũng chính là lý do hắn có thể nắm giữ nhiều loại pháp tắc cũng đại đạo như vậy.
Điều quan trọng nhất chính là vật phẩm phong ấn tại vô tự thiên thư hoàn toàn có thể lấy ra sử dụng như bình thường.
“Là nó sao?” vừa thấy hắc ám thần trượng mắt của La Khinh Sương liền sáng lên.
Chính mắt nàng từng thấy cây thần trượng này lợi hại a.
Không chỉ có thể giúp Tuyệt Vô Thần đột phá thần cảnh.
Hơn nữa còn có thể không chế hắc ám pháp tắc trong thiên địa a.
“Đừng nghĩ nhiều.
Ngươi vẫn chưa sử dụng được nó.
Bất quá ta tạm thời có thể giúp ngươi khống chế hắc ám pháp tắc.
Hẳn là đủ dùng đi” Lăng Huyền Thiên tất nhiên có thể nhìn ra trong lòng nàng tham niệm.
Nên gõ đầu nàng một cái.
Hắc ám thần trượng nếu dễ dàng như vậy liền có thể sử dụng há lại được coi là thần khí đứng đầu trong thiên địa đây.
Nói xong hắn nhẹ điểm một điểm lên đóa hắc liên tại mi tâm của nàng.
Tức thì cả đóa hắc liên vốn đang mờ mờ ảo ảo bỗng nhiên bừng sáng lên.
Theo đó một đoàn khí tức kinh khủng vô cùng từ đó truyền ra.
~ ầm ầm ầm ~
Vốn dĩ đám người Lăng Huyền Thiên đều bị ngọn lửa của Lãnh Thiền che khuất nên không ai thấy rõ tình huống bên trong của bọn họ.
Nhưng đa phần mọi người đều nghĩ bọn họ hắn là chống đỡ không được bao lâu.
Bán thần cảnh a.
Có dính đến một chữ thần đều là được tính thoát phàm trần, há lại là phàm nhân có thể chống lại.
Thì bỗng nhiên một tiếng ầm nổ vang lên sau đó toàn bộ vòng lửa bị một gợn sóng màu đen oanh nát bấy.
Cuối cùng toàn bộ đều bị thôn phệ hết.
~ phốc ~ đứng tại giữa không trung Lãnh Thiền miệng cũng phun ra một ngụm máu.
Bán thần cảnh chỉ là mượn dùng pháp tắc cùng thiên địa linh khí kết hợp với một tia thần lực của mình nên mới sinh ra pháp tắc.
Chính vì vậy khi pháp tắc bị loại bỏ thì bọn họ cũng bị pháp tắc phản phệ.
Bất quá nàng cũng không để ý đến điểm nhỏ đó, mà một mực nhìn phía đám người Lăng Huyền Thiên kia.
Đôi mắt của nàng lúc này đã vô cùng hoảng sợ, bởi vì nàng biết mình hẳn là khó tránh một kiếp a.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Trời ạ? Kia là ai? Chân thần sao?”
“Chính là nữ tử lúc nãy sao?”
…
Giờ phút này mọi người đều nhìn về phía nữ tử đang đứng giữa không trung kia.
Nữ tử này mặc một bộ váy dài màu đỏ.
Dáng người của nàng vô cùng mê hoặc.
Chỉ đáng tiếc gương mặt của nàng lại bị chiếc mặt nạ bằng băng kia che đi.
Nhưng mọi người có thể nhìn thấy rõ một đóa hắc liên tại mi tâm của nàng tỏa ra từng luồng hắc khí.
Hơn nữa tay phải của nàng đang cầm một cây quyền trượng màu đen khí tức vô cùng khủng bố.
“Hắc … hắc ám pháp tắc” Mạc Vô Tà thấy La Khinh Sương xuất hiện cũng là kinh nghi không thôi.
Thật không ngờ tại Bắc châu lại có chân thần tồn tại.
Chân thần mới chân chính được coi là thần linh.
Bọn họ đã ngộ ra pháp tắc, hơn nữa còn có thể nhuẫn nhuyễn sử dụng.
Chỉ có điều đừng nói là Bắc châu cho dù toàn bộ Thiên châu cũng không có mấy khi chân thần xuất hiện a.
Bởi vì bọn họ tựa hồ bị thiên địa để mắt tới, nên không dám hiện ra ánh sáng a.
Nhưng bây giờ lại có chân thần xuất hiện.
Hơn nữa còn chủ động ra tay.
Ai lại không kinh nghi đây.
“Hắc ám pháp tắc! Hắc ám hiện, ma long sinh.
Chẳng lẽ việc xảy ra trước đây tại Bắc châu đúng là do nàng gây nên” Giới Không miệng cũng lẩm bẩm nói.
Hắn biết hầu hết thế lực lớn tại Trung châu tới nơi này chính là vì đầu ma long kia a.
Người muốn tiêu diệt, người muốn bồi dưỡng.
Nhưng nếu bọn họ biết người tạo ra đầu ma long kia lại là một vị chân thần không biết lại có suy nghĩ gì.
La Khinh Sương cũng không để ý đến đám người khiếp sợ.
Lúc này toàn thân của nàng đều đan tản ra từng đoàn hắc khí.
Nàng tất nhiên muốn nhân cơ hội này thật tốt cảm ngộ hắc ám pháp tắc, cũng như là tìm cách sử dụng chúng.
Sau khi cảm nhận một chút hắc ám pháp tắc trong cơ thể mình.
La Khinh Sương nhẹ làm một cái kỳ dị thủ pháp.
Tức thì dưới đất có vô số luồng hắc khí hiện lên.
Hóa thành từng đầu ma long bay lên không trung.
Sau đó trực tiếp hướng đến đám người có ý đồ xấu với Thiên môn.
“A”
“Thần linh tha mạng a”
“Van cầu ngươi tha cho Liễu gia ta a”
“Khônggggg”
…
Từng tiếng thét vang.
Mọi người đều triệt để sợ hãi.
Có quỳ xuống cầu xin, có chửi rủa La Khinh Sương.
Bất quá nàng cũng không để ý đến bọn họ.
Chỉ sau một lúc toàn bộ người của Liễu gia, Chu gia, cùng một số thế lực nhỏ lẻ tại Phi Linh thành, hay tán tu đều bị tiêu diệt.
Đan Các thì cũng chỉ còn lại một mình Lãnh Thiền.
La Khinh Sương cũng không giống như Lăng Huyền Thiên.
Hắn không quan tâm những người kia, nhưng nàng lại khác a.
Phàm là người đã ra tay hoặc là đứng ra ý đồ cướp lấy đan phương nàng đều không để lại ai.
Còn một số thế lực như Bắc Phiệt môn, Liệp Hoành thương hội nàng cũng chỉ đánh trọng thương Hàn Bắc Huyên cùng lão già đứng bên cạnh Bạch Vũ Hải thôi.
Tại sao lại không đụng đến Bạch Vũ Hải ư? Bởi vì Thiên môn còn cần cùng hắn giao dịch a.
Hơn nữa hắn cũng không nhắm quá nhiều vào đám người Lăng Huyền Thiên, nên nàng cũng chỉ cảnh cáo hắn chút thôi.
Còn về Lãnh Thiền cũng không phải La Khinh Sương có ý định tha cho bà ta.
Mà nàng cố ý để bà ta đến cuối cùng nhằm bồi luyện mình sử dụng hắc ám pháp tắc đây.
“Phốc” lúc này một mực tại trên trong màn sương mỏng Mộc Hoa Lê cũng phun ra một ngụm máu.
Tất nhiên La Khinh Sương cũng nhắm vào nàng.
Nhưng Mộc Hoa Lê cũng không tức giận.
Bởi vì nàng biết đây chỉ là cảnh cáo.
Nếu không một vị chân thần cho dù tùy tiện nhất kích đều đưa nàng chết không thể chết thêm.
“Chỉ một chút mà đã giết phân nửa người tại nơi này.
Thật đáng sợ” Hạ Như n cũng là khiếp sợ nói.
“Cũng may chúng ta không nhúng tay a” Hàn Bắc Huyền ánh mắt ngưng trọng nhìn nữ tử tại trên không trung kia.
Tuy hắn cũng bị thương nhưng so với những người kia bị ma long xuyên qua thôn phệ toàn bộ thân thể thì tốt hơn bao nhiêu a.
Hạ Như Ân nghe hắn nói vậy cũng nhẹ gật đầu.
Ánh mắt nàng liếc Trịnh Dương một chút.
Cũng may có hắn khuyên bảo, nếu không hẳn là toàn bộ người của Bắc Phiệt môn tại nơi này đều chết a.
Nhưng nàng lại không biết Trịnh Dương lúc này kinh ngạc so với nàng càng hơn chứ không kém.
Hắn biết mọi người sẽ thất bại.
Nhưng là bại bởi tay Lăng Huyền Thiên a.
Nhưng nữ tử kia phân nửa là La Khinh Sương đi.
Từ lúc nào nàng lại trở thành thần linh đây.
“A di đà phật” Giới Không thấy tràng cảnh này cũng nhẹ niệm một tiếng.
Nhằm siêu độ cho bọn họ.
Chuyện tới bây giờ mà nói hẳn cũng là do nhân quả a.
Hắn cũng không có quá nhiều tiếc cảm.
Lăng Huyền Thiên thấy La Khinh Sương làm vậy hắn cũng nhẹ gật đầu.
Dù sao thì bây giờ thân phận của nàng đã khác.
Nàng đại diện cho Thiên môn tất nhiên phải để người khác kinh sợ a.
Như vậy sau này Thiên môn phát triển cũng đỡ đi không ít phiền toái.
Còn tại sao hắn không ra tay ư? Bởi vì Lăng Huyền Thiên thật sự lười cùng mấy người này so đo tính toán a.
Như vậy nói ra thật có chút lấy lớn hiếp nhỏ.
Tất nhiên hắn không muốn cùng bọn họ dây dưa, không có nghĩa là hắn để mặc người khác làm gì thì làm.
Sau khi xử lý xong đám người kia, La Khinh Sương nhẹ đưa mắt về phía Lãnh Thiền.
Ánh mắt của nàng vừa nhìn lại đã khiến Lãnh Thiền vô cùng kinh sợ trực tiếp quỳ xuống hướng nàng cầu xin.
“Đại nhân là ta có mắt không tròng.
Cầu ngài khai ân tha cho ta một mạng” Lãnh Thiền vô cùng hoảng sợ vừa dập đầu vừa cầu xin.
Nàng đã ngộ ra pháp tắc tất nhiên biết được đám ma long vờn quanh kia khủng bố như thế nào a.
Hơn nữa chúng cũng không có ngay lập tức giết chết ngươi.
Mà là để người sống sờ sờ bị thôn phệ đến chết.
Dù Lãnh Thiền quỳ xuống cầu xin nhưng La Khinh Sương vẫn không để ý.
Chỉ nhẹ nhấc hắc ám thần trượng lên xoay nhẹ một cái.
Tức thì những đầu ma long kia lập tức bay đến nhằm thôn phệ Lãnh Thiền.
~ Sưu ~
Tại thời điểm mọi người đều cho là Lãnh Thiền sẽ chết thì một âm thanh vang lên..