“Thánh nữ, đợi một chút” thanh âm vừa vang lên mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía vị trí ngồi của Liễu gia.
Tại đó, ngươi ta thấy một tên nam tử tướng mạo thanh tú, thân thể cường tráng.
Hắn không ai khác chính là Liễu Bằng.
Đại thiếu gia của Liễu gia.
Hắn vừa mở miệng mọi người đều là khó tin nhìn hắn.
Tại Phi Linh thành có mấy người dám trái lời thánh nữ đây.
Hạ Như Ân ánh mắt cũng trầm xuống nhìn Liễu Bằng, tốt một cái Liễu gia.
Nàng đã đưa ra quyết định còn muốn ý kiến sao.
Bất quá Hạ Như Ân cũng không biểu lộ tức giận của mình mà lạnh nhạt nhìn Liễu Bằng nói: “Liễu Bằng, có việc cứ nói a”.
Nàng đã đến Phi Linh thành tất nhiên cũng đã có thông tin về các thế lực phụ thuộc cùng thế lực lớn trong thành rồi.
Tất nhiên nàng biết Liễu Bằng là ai.
Chỉ là nàng không hiểu Liễu Bắng sao lại có can đảm mở miệng a.
Tuy bọn họ đến đây đều trên danh nghĩa dự yến tiệc, tự nhiên có thể trò chuyện bình thường, không quá gò bó.
Nhưng thời điểm hắn mở miệng là cực kỳ không thích hợp, hẳn là Liễu gia đã tìm được chỗ dựa khác sao.
“Thánh nữ hiểu lầm, ta cũng không có ý kiến gì với quyết định của người.
Nhưng là nếu chuyến đi Bích Vân huyệt này mọi người đều có phần, mà lại chỉ tuyển chọn từ những người ở đây.
Theo ta thấy Trịnh gia hẳn là không có tư cách này a?” Liễu Bằng tự nhiên có thể nhìn ra Hạ Như n bất mãn.
Nhưng hắn cũng không sợ, dù sao Liễu gia bây giờ không giống trước a.
“Đúng a! ta thấy Liễu huynh nói rất đúng”
“Trịnh gia nếu dựa vào bốn người kia mà đi đến Bích Vân huyệt cùng chúng ta sao? Thật không công bằng”
“Ai nói không phải a! Dùng năng lực của bọn họ mà đòi chia phần, nằm mơ!”
…
Liễu Bằng vừa mở miệng mọi người cũng dồn dập mở miệng theo.
Tuy mọi người không nhìn ra tu vi của Trịnh Dương đám người.
Nhưng nhìn đội hình là có thể hiểu a.
Nam tử trông giống tiểu bạch kiểm kia thì chỉ có tu vi linh tôn.
Thiếu gia nhà họ Trịnh thì mọi người đều biết hắn đã rất lâu dừng lại tại linh tôn cảnh.
Cộng thêm một tiểu hài tử ngay cả nhập linh cảnh cũng không được.
Cuối cùng nữ tử váy đỏ kia ngoài xinh đẹp ra thì cũng không thấy chút tu vi nào.
Nếu cho bọn họ đi theo không khác gì phải bảo vệ bốn người họ, lại còn phải giảm phần của mình.
Ai lại muốn đây.
“Liễu Bằng, chúng ta có thực lực hay không cũng không phải ngươi có tư cách bình phán” Trịnh Dương thấy Liễu Bằng kích động mọi người thì tức giận đứng lên chỉ thẳng mặt Liễu Bằng nói.
Trong đầu của hắn thì đang suy nghĩ không ngưng.
Trịnh gia cùng tứ đại gia tộc khác chỉ có mâu thuẫn cùng Tống gia.
Trước giờ cùng những nhà khác tuy đi lại không nhiều nhưng cũng không xung đột.
Tại sao bây giờ hết Chu gia rồi đến Liễu gia nhằm vào bọn hắn a.
Hẳn là có ẩn tình gì sao.
“Hắc hắc, khắp Phi Linh thành này ai chẳng biết ngươi chỉ là một tên phế vật không thể đột phá linh tôn cảnh mà thôi.
Còn hỏi ta có tư cách bình phẩm ngươi hay không a?” Liễu Bằng cười hắc hắc, rất là châm chọc nói ra.
Việc Trịnh Dương đột phá thật sự không có mấy người biết được.
Trừ Trịnh gia, Tống gia gia chủ cùng Chu gia gia chủ với mấy người nãy gặp Trịnh Dương trước cửa thấy khí tức của hắn thì không mấy người biết.
Bọn họ cũng không muốn lan truyền ra ngoài, nếu không Bắc Phiệt môn cao tầng biết được Trịnh Dương chưa tới trăm tuổi đã đột phá thánh cảnh thì ắt sẽ phái người bảo vệ hắn.
Như vậy người muốn đối phó hắn cùng Trịnh gia sẽ càng khó khăn.
Còn những người không có ân oán với Trịnh gia thì lại muốn xem trò hay a, dù sao rất lâu rồi Phi Linh thành chưa có một hồi đẫm máu.
Nếu Trịnh gia bị diệt.
Trịnh Dương sau này ắt quay lại đây tìm bọn người ngũ đại gia tộc tính sổ.
Tư tâm a, ai lại không có đây.
“Ồ, nói như vậy ngươi rất so với chúng ta mạnh hơn sao?” đúng lúc này một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Nhìn lại thì đúng là La Khinh Sương mở miệng.
Nàng cũng không muốn nói nhiều cùng mấy người này.
Nhưng tên kia không chỉ nói Trịnh Dương thậm chỉ còn mắng nàng cùng Lăng Huyền Thiên nàng há có thể không tức giận.
Nàng một mực không lên tiếng là vì muốn Lăng Huyền Thiên ra mặt, nhưng nhìn dáng vẻ tên này vừa uống trà vừa chậm rãi thưởng thức đồ ăn.
Thậm chí không biết hắn từ lúc nào lấy ra một quyển sách đưa cho Tiểu Ánh đọc.
Lâu lâu lại hỏi nàng vài chỗ, cũng giảng giải cho nàng những chỗ nàng không hiểu.
Chính vì thế La Khinh Sương cũng chỉ đành tự mình ra mặt.
“Ha ha, cô nương ta thấy ngươi còn là rất xinh đẹp a.
Đáng tiếc lại đi theo mấy cái phế vật, chi bằng về với tại hạ.
Ta nhất định khiến nàng thỏa mãn” Liễu Bằng đưa một đôi mắt dâm tà nhìn La Khinh Sương nói.
Hắn cũng không thèm để ý đến Hạ Như n đang băng lãnh nhìn mình.
Đúng vậy, tại vị trí thủ tọa Hạ Như Ân ánh mắt bây giờ đã vô cùng đáng sợ.
Liễu Hạ không chỉ dám phản đối ý kiến của nàng.
Hơn nữa thái độ không xem ai gì trêu đùa La Khinh Sương kia.
Một phần đúng là biểu hiện cho nàng xem.
Chỉ là nàng cũng không vội can thiệp, dù sao nàng cũng muốn nhìn một chút coi Trịnh gia đám người này có năng lực gì.
Mà ngay cả Bạch Vũ Hải cũng đứng ra nói chuyện giúp bọn họ.
Nàng thân là thánh nữ, tất nhiên những việc xảy ra ở cửa lớn nàng đều được thông báo.
Bao gồm cả việc Trịnh Dương đã đột phá thánh cảnh.
Cùng việc Bạch Vũ Hải ra mặt.
“Muốn chết” La Khinh Sương nghe Liễu Bằng nói như thế thì ánh mắt vô cùng băng lãnh.
Cũng không để ý đến nơi này là do Bắc Phiệt môn thánh nữ chủ trì.
Trực tiếp tụ lực một chưởng hướng Liễu Bằng đánh tới.
Liễu Bằng thấy thế mỉm cười khinh bỉ.
Sau đó nhẹ phất tay nhằm đánh tan chưởng lực của nàng.
Theo hắn nghĩ nha đầu này cũng chỉ là có gương mặt đẹp mà thôi, nếu đã đi theo Trịnh Dương tu vi hẳn là không cao bao nhiêu a.
Nhưng sự thật khác với hắn tưởng tượng.
Chưởng ấn kia thế công cũng không hề dừng lại trực tiếp hướng thẳng người hắn oanh tới.
Thấy vậy Liễu Bằng cũng là hoảng sợ, bất quá hắn cũng không chần chừ lập tức bộc phát toàn bộ khí tức.
Theo đó tu vi thánh tôn cảnh đê giai của hắn cũng hoàn toàn hiển lộ.
Cùng lúc đó quanh người hắn có từng đoàn thánh lực bao bọc.
Hẳn là rất dễ dàng cản lại chưởng ấn kia.
Nhưng La Khinh Sương há lại cho hắn được như ý.
Nàng chỉ nhẹ hừ lạnh một tiếng tu vi của nàng cũng hoàn toàn triển lộ, theo đó chưởng ấn kia như được trợ lực trực tiếp oanh nát lớp phòng hộ bên ngoài của Liễu Bằng, còn hắn thì bị đánh bay ra sau hơn năm mét.
Cả người toàn là máu tươi.
Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, từ lúc La Khinh Sương ra tay đến lúc Liễu Bằng bị trọng thương nằm dưới đất cũng chỉ như một cái chớp mắt.
“Thánh … thánh hoàng cảnh?”
“Còn trẻ như vậy đã là thánh hoàng cảnh.
Ta thiên! Nàng là từ Trung châu tới đây sao?”
“Tại sao nàng lại đi cùng Trịnh Dương a? Chẳng lẽ Trịnh gia đánh quan hệ lên thế lực nào tại Thiên châu sao?”
….
Mọi người trong sảnh lúc này thì khiếp sợ không thôi.
Rốt cuộc nữ tử kia là ai, vừa xinh đẹp lại có thực lực mạnh như vậy.
Đừng nói là Phi Linh thành cho dù toàn bộ Bắc châu cũng không có mấy người có thực lực như vậy đi.
“Lại là mạnh như vậy?” Hạ Như Ân cũng là kinh ngạc nhìn La Khinh Sương.
Liễu Bằng có thể đột phá đến thánh tôn cảnh đã khiến nàng có chút nghi hoặc.
Dù sao theo tình báo của nàng thì ba nhà Liễu, Chu, Lâm tuy cũng có ra một chút con cháu có thiên phú.
Nhưng hầu hết đều tại thánh linh cảnh là cao nhất rồi.
Bây giờ Liễu Bằng đột phá thánh tôn cảnh hẳn là đã có chỗ dựa vào.
Nhưng nữ tử kia là ai? Chẳng lẽ thật là người từ Trung châu đến đây.
Nhưng Trung châu vốn dĩ kiêu ngạo, há lại có thể cùng một tiểu gia tộc như Trịnh gia qua lại.
Thật sự khó hiểu.
Bạch Vũ Hải thì ánh mắt ngưng tụ suy nghĩ gì đó.
Hắn cũng không kinh ngạc trước thực lực của La Khinh Sương.
Bởi vì sau khi Lạc Ngữ Yên xác định trú nhan đan là thật, hắn cũng đã điều tra thông tin của mấy người Lăng Huyền Thiên.
Tuy không có mấy thông tin hữu ích, nhưng tu vi của bọn họ hắn đều lắm rõ.
Chỉ là hắn luôn thắc mắc, rốt cuộc Lăng Huyền Thiên dựa vào đâu dám để đan phương trú nhan đan lại Liệp Hoành thương hội đây? Là vì tin vào uy tín của Liệp Hoành thương hội sao? Nếu như vậy hắn chắc chắn Lăng Huyền Thiên là người ngu.
Bởi vì chỉ có người ngu mới tại Thiên châu tin vào uy tín của người khác a.
Nhưng là nhìn đi nhìn lại tên tiểu tử kia ngoại trừ thờ ơ với mọi chuyện thì không có điểm gì không bình thường a.
Rốt cuộc là hắn nên làm sao đây? Xem như chưa có chuyện gì xảy ra giấu đi trú nhan đan đan phương.
Bắt lại tên tiểu tử này sau đó tra hỏi xuất xứ của đan phương, cũng như cướp đoạt hết tài phú của hắn, những đồ Lăng Huyền Thiên mua rất đắt đỏ.
Ắt hẳn không thiếu tiền a.
Hay là thành tâm thành ý giao dịch đây.
Thất sự là khó quyết định a.
Nếu quyết định đúng lợi ích của Liệp Hoành thương hội chắc chắn không ít.
Nhưng một khi đưa ra quyết định sai lầm rất có thể Liệp Hoành thương hội vì hắn là hủy diệt.
Càng nghĩ Bạch Vũ Hải càng trầm tư không thôi.
La Khinh Sương cũng không để ý phản ứng của những người trong đại sảnh, nàng chỉ lườm Liễu Bằng nằm đó từ từ mở miệng: “A, ta còn tưởng ngươi mạnh cỡ nào nha.
Vẫn là không chịu nổi một kích”.
Sau đó nàng lườm đám người xung quanh một chút rồi tiếp tục lên tiếng: “ta nhớ chư vị cũng cho rằng chúng ta quá yếu nha”..