Một ngày về sau, hắn về lại đỉnh thánh sơn, còn nàng thì hắn lấy cớ tu luyện nên để nàng về sơn phong của mình.
Dù sao một vị thánh nữ không thể nào không có sơn phong riêng.
Vốn dĩ Hoàng Phủ Hùng muốn hắn ở tại tông chủ sơn phong, chỉ là hắn không đồng ý.
Lăng Huyền Thiên về thánh sơn cũng không nghỉ ngơi, liền xếp bằng trên hàng băng ngọc.
Từng tia hàn băng chi khí từ hàn băng ngọc toả ra, cùng với đó bên trong cơ thể hắn sợi xích ngũ hành pháp tắc một trong thuỷ pháp tắc dần dần ngắn lại.
Theo hắn dự tính nếu đem hàn băng ngọc hấp thụ hết chắc chắn sẽ phá bỏ được thuỷ pháp tắc sợi xích trong cơ thể.
Một đêm yên tĩnh trôi qua …
“Thiếu gia, Thiếu gia”.
Đang lúc Lăng Huyền Thiên tu luyện, một giọng nói truyền vào tai hắn, đúng là của Tô Ngọc Linh.
Chậm rãi đứng dậy rời khỏi sơn động, bên ngoài đứng đó Tô Ngọc Linh, nay nàng mặc một bộ áo dài màu xanh, tóc búi cao càng tăng thêm vẻ đẹp kiều diễm của nàng.
Chỉ là vẻ đẹp đó bị từng tầng từng tầng mờ ảo sương mù bao phủ, chỉ để ra một gương mặt bình thường tiểu nữ tử.
Hắn biết là do thần mạch của nàng gây ra.
“Thiếu gia, tông chủ đang đợi thiếu gia ở đại điện, ông ta nhờ ta nhắc lên ngài một tiếng, nếu ngài rảnh có thể đến đó một chuyến”.
“Ta cũng đang rảnh a, đi thôi!”.
Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.
“Chúng ta nhanh lên chút nha, ngài đã hứa hôm nay dẫn ta xuống núi dạo chơi rồi a”.
Chỉ thấy Tô Ngọc Linh chu môi nói.
Từ nhỏ đến giờ nàng còn thật chưa ra ngoài sơn môn a.
Huống chi lần này được đi cùng thiếu gia.
“Đi thôi”.
Chủ phong bên trên đã xếp từng hàng dài người, đa số trong đó đều mặc trang phục đệ tử Thiên Huyền tông.
Thiên Huyền tông đệ tử phàm cảnh thì khoác trường bào màu đen, còn linh cảnh đệ tử đều mặc màu xanh trường bào.
Tuy nhiên tất cả bọn họ đều xếp thành từng hàng, xa xa không dám đến gần đại điện.
Đang lúc Lăng Huyền Thiên cùng Tô Ngọc Linh bước lên từng tia ánh mắt nhìn về phía hắn có kính sợ, có hâm mộ.
Phàm là đệ tử Thiên Huyền tông đều nhận biết nàng.
Thánh nữ Thiên Huyền tông, cũng là người có ảnh hưởng lớn nhất tại đây.
Dù cho tu vi nàng không được, nhưng tông chủ cũng như hầu hết trưởng lão đều rất nghe lời nàng.
Chỉ trừ một số phe cánh của tả trưởng lão, đều nhìn nàng đầy bất thiện.
Chính tông chủ đã nói, Dương Xung vì phản bội tông môn nên đã bị hắn giết.
Có lẽ người khác không biết nhưng bọn hắn lại biết, cái chết của tả trưởng lão Dương Xung chắc chắn có liên quan đến Tô Ngọc Linh.
Chỉ là tông chủ đã ra mặt nên bọn hắn cũng không có cớ gì để nói.
“Đế … Công tử, thánh nữ”.
Đang lúc bọn hắn hướng đại điện đi tới đã thấy Tô bà bà từ xa ngưng đón, đằng sau bà là một lão nhân bụng phệ, đầu hói.
Cổ đeo dây chuyền phật, hắn chính là hữu xứ Thiên Huyền tông, Hàn Nhất Quang.
Hắn cũng là một vị linh tôn cảnh.
“Bái kiến công tử, thánh nữ!”.
Hàn Nhất Quang làm lễ nói, mặc dù hắn chưa từng gặp thiếu niên trước mặt nhưng từ thái độ của tông chủ cùng thánh nữ hắn cũng nhìn ra chút gì.
Thánh nữ trước đây không hề tiếp xúc với bất kỳ nam tử nào, luôn luông ở đỉnh thánh sơn.
Bấy giờ lại thản nhiên ôm tay người khác, rất có thể đây chính là trong truyền thuyết vị kia.
Có lẽ cũng chính là nguyên nhân mà tông môn khai sơn.
Nói xong hắn cũng đưa mắt lên đánh giá vị thiếu niên trước mặt.
Chỉ là vị thiếu niên này hắn thấy hết sức bình thường, không có thánh khí, linh khí, thậm chí phàm khí cũng không có.
Một người ngay cả phàm khí cũng không, vậy thì không có khả năng bởi vì dù cho trẻ sơ sinh vừa sinh ra cũng đã có khí lực.
Chỉ là khí lực của chúng rất nhỏ yếu.
Hắn càng nhìn càng sợ hãi.
Dù cho vị thiếu niên này không có chút khí tức gì nhưng hắn luôn cảm thấy kẻ này rất nguy hiểm.
“Thánh nữ, tông chủ đang đợi bên trong”.
Đang suy nghĩ hắn bỗng giật mình bởi tiếng của Tô bà bà.
Cùng lúc hắn cũng đưa tay làm cử chỉ mời, sau đó theo sau họ vô đại điện.
Bên trong đại điện như một cung điện thu nhỏ, khắp nơi là những bức chạm khắp hình thiên phượng.
Cùng với đó tại chủ điện bên trên là một chiếc ghế làm bằng hàn thiết vô cùng lấp lánh.
Chỉ là trên đó hiện giờ không ai ngồi, tông chủ Hoàng Phủ Hùng thì đứng dưới đại điện.
Cùng với các vị trưởng lão và hộ pháp bàn chuyện.
Nguyên bản thường ngày hắn là ngồi trên chủ điện hội nghị, chỉ là lần này cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám ngồi đó.
Trong đại điện hiện đang đứng người, gồm tứ đại hộ pháp, cùng mười vị trưởng lão.
Trong đó, tứ đại hộ pháp người có tu vi mạnh nhất là một tên áo bào tro nam tử, đại hộ pháp – Lâm Chấn, tu vi của hắn là cao giai linh tôn.
Ba vị còn lại hai nam một nữ, đều là trung giai linh tôn.
Mười vị trưởng lão đứng đầu là Hàn Lâm, tu vi linh tôn.
Chín người còn lại thấp nhất cũng là cao giai linh huyền cảnh.
Nếu có thế lực khác thấy đội ngũ của bọn họ chắc chắc vô cùng khiếp sợ, linh tôn cảnh tại Huyền châu cũng được coi là cao thủ.
Năm tên linh tôn cảnh đã ngang ngửa với những thượng đẳng thế lực, chỉ cần có một vị thánh giả là có thể trở thành thượng đẳng thế lực.
Huống chi Thiên Huyền tông còn ba vị thánh giả, cho dù thượng đẳng thế lực cũng nằm trong tầm trung.
“Bẩm tông chủ, thánh nữ cùng Lăng công tử đã tới”.
Chỉ thấy Hàn Nhất Quang đi vô đại điện, theo sau hắn là Lăng Huyền Thiên cùng Tô Ngọc Linh.
“Bái kiến công tử”.
“Bái kiến thánh nữ”
Hoàng Phủ Hùng hướng hai người họ làm lễ khiến mọi người trong đại điện hất sức giật mình.
Dù cho Hoàng Phủ Hùng luôn hướng về thánh nữ nhưng hắn rất ít khi làm lễ.
Dù sao hắn cũng là nhất tông chi chủ.
Chào hỏi thánh nữ có thể, nhưng sao có thể tự mình hành lễ.
Bọn hắn còn không biết nếu không phải Lăng Huyền Thiên không ưa thích hắn thậm chí còn quỳ xuống làm lễ.
Một tồn tại mà ngay cả tổ sư khai sơn cũng xưng hai từ “thiếu gia”, hắn hành lễ còn là tự coi trọng mình.
“Bái kiến công tử”.
“Bái kiến thánh nữ”.
Tuy mọi người trong điện khó hiểu, những bọn họ cũng là già thành tinh rồi.
Sao lại không nhìn ra vị công tử kia đáng sợ chứ, ngay cả tông chủ còn làm lễ huống chi bọn họ.
Nghĩ rồi bọn họ cũng lần lượt hướng Lăng Huyền Thiên cùng Tô Ngọc Linh hành lễ.