Một ngày này toàn bộ Bắc Châu đều triệt để bùng nổ.
Bởi vì không ít cao tầng của các đại thế lực cùng Thần Triều ngã xuống.
Đáng sợ nhất là Lục Bắc - một vị thần hoàng cảnh cao giai, người được xem như là người đứng đầu tại Bắc Châu cũng ngã xuống.
Điều này khiến cho mọi người đều sống trong lo lắng, vì Lục Bắc chính là người của Thần Triều.
Hơn nữa địa vị của hắn không giống những giám sát khác, sợ là chẳng mấy chốc mà Thần Triều sẽ tìm đến nơi này.
Tuy mọi người đều kinh sợ Thần Triều trả thù, nhưng lại có không ít người tiến đến gia nhập Thiên Môn.
Bởi vì thực lực của Lăng Huyền Thiên thật sự quá mạnh mẽ, hơn nữa hắn cũng chưa phải là người mạnh nhất tại Thiên Môn đây.
“Các ngươi biết tin gì chưa? Nghe nói Thiên Môn đã đóng cửa không nhận người nữa rồi”
“Hừ, bọn họ sợ là đang trốn chạy rồi đi”
“Ngu ngốc, nếu bọn họ sợ thì đã không dám ra tay với người của Thần Triều rồi”
“Haizz, các ngươi chỉ lo để ý đến Thiên Môn.
Nhưng lại không biết có một tiểu tử thực lực mạnh mẽ vô cùng, hắn đã giết không ít người quan chiến tại Bắc Thành đây”
“Còn có chuyện này sao?”
….
Bên cạnh sự việc về Thiên Môn thì mọi người lại bị một sự việc khác chấn động.
Một nam tử đã sử dụng Hỏa Lực pháp tắc cùng Hắc Ám pháp tắc giết không ít người quan chiến, người này chắc chắn là Đế Nhất không sai.
Sau khi tên mập kia rời đi, đám người tất cả đám người tham gia cá cược đều nhằm vào hắn.
Chính vì vậy mà hắn mới phải dùng đến Hắc Ám pháp tắc để rời đi, trong lòng cũng không ngừng mắng chửi tên mập kia.
Chuyện này cũng không mấy người để ý, bởi vì hầu như mọi người đều tập trung vào sự việc của Thiên môn cùng Thần Triều.
….
“Bạch trưởng lão, người có thể địch lại hắn không?”
Bạch Đại Sơn nghe Bạch Vũ Hải nói vậy thì trầm tư một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Chuyện này khó nói, hắn vẫn trước dốc ra toàn lực đây.
Ta thậm chí hoài nghi người gọi Đế Chủ bên Mê Thành kia cũng chính là hắn”.
“Hả? Sao có thể như vậy?” Bạch Vũ Hải kinh nghi nói.
Liệp Hoành Thương Hội làm ăn trải dài khắp Thiên Châu, tình báo tất nhiên không ít.
Bọn họ đã sớm được tin tức vụ việc tại Mê Thành rồi.
Nhưng hắn trước giờ cũng không hề hoài nghi nam tử kia và Lăng Huyền Thiên là một người, dù sao thì hai người sử dụng pháp tắc khác nhau.
Hơn nữa nam tử xưng Đế Chủ kia đã bộc lộ ra hai loại pháp tắc rồi, nếu như hắn thật sự là Lăng Huyền Thiên như vậy một người có thể ngộ ra ba loại pháp tắc sao?
“Thế gian có gì là không thể đây? Tại trong tộc cũng có không ít thiên tài như vậy, chỉ là nếu đem thế hệ này cũng hắn so sánh, cách biệt thật sự quá lớn!” Bạch Đại Sơn thở dài nói.
Hắn đã tu luyện hơn mười vạn năm rồi, hơn nữa còn là sinh sống tại thời đại Ngũ Hành Thánh Sơn chưa rơi xuống.
Hắn tiếp xúc với không ít đại thần, thậm chí là tổ thần đây.
Sự tình không thể hắn đã gặp qua không ít rồi, thế gian nào có việc gì chắc chắn đây.
Nghe hắn nói vậy Bạch Vũ Hải hai mắt khiếp sợ không thôi.
Hẳn tỉ mỉ suy nghĩ lại thì chuyện này hẳn là có khả năng đi.
Lăng Huyền Thiên người này thật sự là sâu không lường được, hắn thậm chí còn biết đến Không Gian pháp tắc đi.
Nếu không sao có thể tìm mua Không Gian Thạch đây.
Càng nghĩ Bạch Vũ Hải càng cảm thấy lạnh sống lưng, nhớ lại lúc đầu hắn từng có ý muốn độc chiếm đan phương Trú Nhan Đan, thật sự là muốn chết mà.
Cũng may cuối cùng hắn tỉnh táo, còn cố gắng hợp tác với Lăng Huyền Thiên, hẳn là Thiên Môn có thể giúp hắn trở về Bạch gia đi.
Tuy nói Bạch gia cao tầng đa phần đều ưa thích hắn, nhưng chỉ là trên phương diện làm sinh ý bên ngoài tộc mà thôi.
Bạch gia cuối cùng vẫn là do dòng chính nắm giữ, còn hắn sau này có lẽ cũng không được gì đây.
Hắn vẫn rất muốn trở lại Bạch gia đây.
…
Tại một mật thất bên trong Minh Tông đang có hai người đứng đó.
Một người là một đại hán dáng người hung mãnh đúng là Thiệu Lãng Văn, người còn lại không ai khác chính là sư tôn của hắn.
Lúc này Thiệu Lãng Văn đang điên cuồng cười hướng sư tôn bẩm báo: “Sư tôn, toàn bộ người của các đại thế lực tiến đến Thiên Môn đều đã bị diệt.
Chúng ta có phải hay không nên bỏ phong môn, hướng bọn họ ra tay!”.
Sao hắn có thể không vui mừng đây, thần linh cùng bán thần cảnh của các đại thế lực hầu như chết tám chín phần mười.
Bây giờ tại Bắc Thành, Minh Tôn có thể xem như là thực lực còn nguyên vẹn nhất, cũng là nhà có thực lực mạnh nhất.
Nếu bọn họ muốn nhằm vào địa bàn cùng tài nguyên của các đại thế lực kia, có thể nói là dễ như trở bàn tay nha.
“Hồ đồ! Trước không nói đến Thiên Môn, nếu như Thần Triều hay người từ Trung Châu đến đây ngươi có thể yên ổn sao? Tiếp tục phong bế!” lão già kia lạnh lùng hướng Thiệu Lãng Văn nói.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại cho tên tiểu tử này lên làm tông chủ đây, cuối cùng chuyện gì cũng đến hỏi hắn.
Tất nhiên nếu như Thiệu Lãng Văn tùy ý hắn động hắn chắc chắn sẽ không để yên.
Dù sao thì những chuyện này chỉ cần đi sai một bước là tông môn sẽ vạn kiếp bất phục, bọn họ cũng không giống như Bắc Phiệt Môn có tổng bộ ở Trung Châu dựa vào.
Mà Minh Tông là bị đẩy từ Trung Châu xuống đây nha.
…..
Trong lúc Bắc Thành cùng các đại thế lực sôi trào vì sự tình của Thiên Môn, thì người của Thiên Môn lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn yên yên ổn ổn sinh hoạt.
Lúc này tại đại sảnh của Thiên Môn, Hồ Nguyệt cùng Tần Phong đang hướng Lăng Huyền Thiên bẩm báo về sự tình mấy ngày nay.
Sau một lúc bẩm báo Hồ Nguyệt nghi hoặc hướng Lăng Huyền Thiên hỏi: “Công tử, chúng ta không nhận bọn họ sao?”.
“Không” Lăng Huyền Thiên thản nhiên trả lời.
Nghe vậy Hồ Nguyệt cùng Tần Phong có chút thở dài, nhưng cũng đều làm theo.
Vốn dĩ lần này Lăng Huyền Thiên đại triển thần uy khiến cho mọi người điên cuồng gia nhập vào Thiên Môn.
Ai ngờ Lăng Huyền Thiên lại không muốn nhận bọn họ, vì vậy mà Hồ Nguyệt cùng Tần Phong đều có chút khó hiểu.
Thậm chí Lăng Huyền Thiên còn truyền lệnh cho La Khinh Sương bên kia, để nàng cũng không thu nhận người vào thời điểm này.
“A, nghĩa phụ có phải người nên nói sự việc kia rồi không?” đúng lúc này Tiểu Ánh dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Tần Phong hỏi.
Nàng vẫn luôn thắc mắc vì sao Lục Bắc lại dùng chiêu giống y chang nghĩa phụ của nàng đây, chẳng lẽ hai người có quan hệ gì sao.
“Haizz” Tần Phong nghe vậy thì thở dài một tiếng.
~ rầm ~
Sau đó hắn đột nhiên quỳ xuống hướng Lăng Huyền Thiên nói: “Công tử, xin giúp Tiểu Ánh báo thù”.
Tiểu Ánh thấy vậy cũng có chút mờ hồ nhìn lại Tần Phong cùng Lăng Huyền Thiên, không biết tại sao hắn lại đột nhiên làm thế đây.
“Đứng lên rồi nói” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.
“Vâng”.
Sau khi Tần Phong đứng lên hắn mới đưa mắt về phía Tiểu Ánh, sau đó lần lượt kể lại mọi chuyện.
Nguyên lai Tần Phong cũng không phải nghĩa phụ của Tiểu Ánh, mà chỉ là nô bộc mà thôi.
Tên thật của nàng cũng không phải là Tiểu Ánh, mà là Sở Ánh Nguyệt.
Nàng chính là con cháu của Sở gia, một trong ngũ đại hoàng tộc tại Thần Triều trước đây.
Thần Triều cũng không phải là một nhà lập lên, mà là từ năm nhà Sở - Hoàng - Chu - Võ - Ngao cùng nhau gây dựng.
Vốn dĩ thực lực năm nhà là tương đương nhau, hơn nữa tình cảm thân như huynh đệ, cùng nhau lập chí hướng thống nhất Thiên Châu.
Chỉ là sau này Hoàng gia bỗng nhiên trở lên cường thịnh vô cùng, một lòng muốn chiếm đoạt năm nhà còn lại.
Mục tiêu đầu tiên của hắn chính là Sở gia, bởi vì lúc đó Sở gia có thể xem như là cùng bọn họ đứng đầu.
Kết quả là Sở gia gần như bị diệt, máu chảy thành sông.
Mấy nhà còn lại có nhà sớm chạy trốn, có nhà đồng ý quy hàng.
Tất nhiên quy hàng cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ gia tộc mình.
Cũng may từ nhỏ cha mẹ của Tiểu Ánh đã đem nàng giao cho Tần Phong nhằm tìm kiếm cách chữa trị cho nàng, nên mới có thể tránh được một kiếp.
Sau khi hắn trở lại Trung Châu thấy được việc này thì lập tức dẫn Tiểu Ánh rời đi, nhưng lúc đó Hoàng Thành phong bế, hắn vì cưỡng ép xông ra mà dính phải kịch độc nhưng cuối cùng cũng thành công chạy đến Bắc Châu.
Nhưng độc tính ngày càng phát tác, cũng may gặp được Lăng Huyền Thiên cứu giúp.
“Vốn ta định cả đời để nàng yên ổn sống qua ngày, nhưng bây giờ có lẽ nên để nàng biết sự thật đi” Tần Phong thở dài một tiếng.
Sự tình nàng có niệm lực người của Sở gia tất nhiên đã từng nói qua với hắn.
Chỉ là hắn xuất thân thấp kém sao có thể hiểu được chuyện này, vẫn cứ nghĩ nàng bẩm sinh không thể tu luyện mà thôi.
Hơn nữa việc mà ngay cả Sở gia còn không làm được hắn sao có thể tin người khác có thể làm được đây.
Nhưng bây giờ gặp được Lăng Huyền Thiên không chỉ có thể giúp nàng tu luyện.
Thậm chí còn để nàng sánh ngang với thần linh, hắn sao có thể không nói chuyện lúc trước ra đây.
“Là … là thật sao?” Tiểu Ánh có chút không tin tưởng lời Tần Phong nói, miệng nhẹ lẩm bẩm.
Nàng chưa trước tới giờ đều không biết cha mẹ mình là ai đây.
Bây giờ biết được nhưng lại phát hiện bọn họ đều bị người giết, sao nàng có thể tin tưởng đây.
“Tại sao bọn họ lại không phái thần linh ra bảo vệ nàng? Mà chỉ để người đây?” Hồ Nguyệt có chút không tin tưởng hướng Tần Phong nói.
Sở gia nếu thực sự mạnh mẽ như vậy sao có thể để một tên đại thánh cảnh ra bảo vệ dòng chính của mình chứ.
“Thần linh chỉ mới có thể ra tay trong thời gian gần đây mà thôi!” Tần Phong chưa trả lời thì Lăng Huyền Thiên đã thản nhiên nói.
Trước đây thần linh bị đạo uẩn của hắn hạn chế, không thể ra tay.
Nếu như không phải hắn tìm về mảnh vỡ đạo uẩn, sau đó tiến hành dung hợp khiến Ngũ Hành Thánh Sơn có biến chuyển thì chắc chắn thần linh cũng không thể sử dụng pháp tắc tại nơi này.
“Đúng vậy” Tần Phong nhẹ gật đầu, sau đó lại lên tiếng nói: “Chính vì vậy mà có một số thần linh của Sở gia vẫn còn sống sót!”.
Thần linh không ra tay được, tất nhiên người của Hoàng gia cũng không thể triệt để giết sạch những vị thần linh kia.
“Ta … ta trước về tu luyện!” Tiểu Ánh nói xong cũng không để ý đến mọi người, lập tức rời đi.
Cũng không có người nào ngăn cản nàng, ai cũng hiểu được tâm trạng đau khổ của nàng lúc này, hẳn là nên để nàng yên tình một thời gian.
“Tốt, các ngươi trước tiên trở về tu luyện đi.
Còn chuyện báo thù sau này mới nói” Lăng Huyền Thiên nhẹ phất tay nói.
Hắn cũng sẽ không trực tiếp vì Tiểu Ánh báo thù, tất cả nên do nàng tới làm.
Tất nhiên kẻ đứng sau Hoàng gia hắn nhất định tự tay nắm tới đây.
Ngoài Đế Thích Thiên ra, ai có thể khiến một nhà đột nhiên siêu việt bốn nhà đây.
Hơn nữa từ tên tiểu tử Đế Nhất kia, hắn có thể đoán được Thần Triều cùng Đế Thích Thiên quan hệ rất không cạn..