Vạn Đế Chí Tôn

chương 120: 120: luân hồi pháp tắc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Bây giờ muốn đi? Muộn!”

Theo sau thanh âm là một nam tử mặc một bộ trường bào màu trắng, chân đạp hư không xuất hiện trước mặt mọi người.

Người này đúng là Lăng Huyền Thiên từ Thiên Môn đến đây, chỉ là lúc này hắn lại đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, cũng không để người khác nhận ra.

Lăng Huyền Thiên vừa xuất hiện liền đưa tay nhất chưởng hướng về phía hai lão giả người Tôn gia đang chạy trốn, chưởng ấn của hắn vô cùng hời hợt, nhưng lại giống như vượt qua không gian chớp mắt đã đánh trúng người của bọn họ.

~ xuy xuy ~

Kỳ lạ chưởng ấn nhìn như đơn giản nhưng hai người kia lại không có chút sức phản kháng, chớp mắt đã tan biến hòa vào thiên địa.

Không có van xin, không có tiếng động, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến khi mọi người kịp phản ứng thì tất cả đều vô cùng khiếp sợ.

“Ta thiên! Rốt cuộc người này là ai? Chẳng lẽ là thần linh sao?”

“Lại có thể một chưởng đem hai vị đại thánh cảnh giết chết, Thiên Môn thật sự đáng sợ”

“Thiên Môn quy củ, không thể phá bỏ!”

…..

Hầu hết người tại Mê Thành đều khiếp sợ cùng thắc mắc thân phân của nam tử đeo mặt nạ này.

Chỉ có đám người của Thiên Môn dường như nhận ra thân phận của hắn, tất cả đều thi lễ nói: “Tham kiến Đế Chủ!”.

Ngay cả Tần Phong cũng cúi đầu hành lễ, hắn trước đây đi theo Lăng Huyền Thiên cùng giúp nam tử này thành lập Thiên Môn chỉ là vì trả ơn cứu giúp, cùng lời hứa của hắn mà thôi.

Nhưng bây giờ lại khác, thực lực cùng thủ đoạn của Lăng Huyền Thiên đã khiến hắn hoàn toàn tin phục, quan trọng nhất là Lăng Huyền Thiên còn giúp Tiểu Ánh tu luyện.

Như vậy chuyện báo thù của nàng hẳn là có cơ hội.

Lăng Huyền Thiên cũng không để ý mọi người, chỉ nhẹ phất tay.

Hắn cũng không ưa thích danh xưng cùng với việc mọi người hành lễ.

Chỉ là La Khinh Sương đã khắc họa mặt nạ cùng hình ảnh của hắn cho người của Thiên Môn nhận biết, hơn nữa còn nói danh xưng này ra.

Vì vậy mọi người mới làm như vậy.

~ rầm ~

Đúng lúc này một thanh âm vô cùng vang dội vang lên, khi mọi người nhìn lại chỉ thấy một nam tử trực tiếp quỳ xuống đất, trong tay của hắn còn ôm một thi thể nữ nhân.

Người này không phải Trịnh Dương thì ai? Trịnh Dương cũng không để ý ánh mắt của mọi người mà nhìn lên bầu trời hướng Lăng Huyền Thiên nói: “Công tử, cầu xin người cứu nàng!”.

Hắn chạy đến Mê Thành cũng không phải là chạy loạn, mà là vì hắn muốn tìm đến La Khinh Sương nhờ nàng liên hệ với Lăng Huyền Thiên.

Hắn biết tại Bắc Châu này, người có thể cứu Hạ Như Ân cũng chỉ có một người mà thôi.

Thật không ngờ lại có thể gặp Lăng Huyền Thiên tại đây, hắn cũng không suy nghĩ nhiều liền trực tiếp quỳ xuống.

“Đứng lên đi! Trước về Thiên Môn” Lăng Huyền Thiên nhẹ giọng nói, sau đó nhẹ vung tay, một đoàn sương mỏng xuất hiện bao phủ lấy Trịnh Dương cùng Tần Phong.

Hai người chưa kịp hiểu chuyện gì, khi mở mắt ra đã thấy mình xuất hiện tại cung điện Thiên Môn, nơi này còn có cả Giới Không cùng La Khinh Sương.

“Nàng là bị làm sao đây?” La Khinh Sương thấy mấy người Lăng Huyền Thiên xuất hiện, thì kinh ngạc nhìn thi thể Hạ Như Ân hỏi.

La Khinh Sương tất nhiên có thể nhận ra Hạ Như Ân, chỉ là lúc này thi thể của Hạ Như Ân được một tầng băng mỏng bao phủ, vì vậy nàng cũng không biết nữ tử này xảy ra chuyện gì.

“Công tử, cầu xin người cứu lấy Như Ân” Trịnh Dương lần nữa quỳ xuống nói, hắn cũng không dám đứng ngang hàng hoặc nhờ vả Lăng Huyền Thiên.

Bởi vì Lăng Huyền Thiên đã giúp hắn quá nhiều, hơn nữa hắn còn nợ nam tử này một lời hứa đây.

Lời hứa chưa thành lại tiếp tục nhờ người, hắn sao có thể không cúi đầu đây.

“Ta sẽ không cứu nàng” Lăng Huyền Thiên khẽ lắc đầu nói.

“Công tử ....”

“Thiếu gia” mấy người La Khinh Sương nghe vậy thì có chút kinh nghi.

Bọn họ đã đi theo Lăng Huyền Thiên một thời gian, tất nhiên biết một ít về tính tình của hắn.

Theo lý mà nói hắn sẽ không bỏ mặc người bên cạnh mình, sao bây giờ lại nói như vậy.

Chỉ có Trịnh Dương là ánh mắt có chút suy sụp, tay nắm chặt hai nắm đấm.

Hắn cũng không trách Lăng Huyền Thiên, cứu người so với giết người khó hơn nhiều đây.

Cho dù Lăng Huyền Thiên có thể cứu Hạ Như Ân, nhưng cái giá hắn phải trả chắc chắn không nhỏ, sao có thể vì hắn mà cứu.

Hắn chỉ trách bạn thân mình vô năng, chẳng những không thể bảo vệ Trịnh gia mà ngay cả người thương của mình cũng không thể bảo vệ.

Lăng Huyền Thiên cũng không để ý cử động của Trịnh Dương mà tiếp tục lên tiếng: “Ta không có nghĩa vụ cứu nàng, người phải cứu nàng là ngươi”.

“Ta sao?” Trịnh Dương vốn đang cúi đầu, nghe Lăng Huyền Thiên nói vậy thì ngẩng đầu lên đưa tay chỉ vào mình nghi hoặc hỏi.

Nếu như có thể hắn sao lại không muốn cứu nàng đây, dù sao thì cũng là do hắn hại nàng.

Chỉ là Trịnh Dương tất nhiên tự biết năng lực của mình, đừng nói cứu nàng, ngay cả trả thù cho nàng hắn còn chưa thể làm được đây.

Hắn cũng không nghĩ Hàn Bắc Huyên cùng hai lão già Tô gia kia chết đi là xong, món nợ này hắn chắc chắn phải tính lên đầu Hàn - Tô hai nhà.

Lăng Huyền Thiên dường như nhìn ra suy nghĩ của hắn liền mở miệng: “Nếu ngươi muốn cứu nàng, nhất định phải ngộ ra Luân Hồi pháp tắc”.

“Luân Hồi pháp tắc?”

Không chỉ Trịnh Dương, ngay cả mấy người Giới Không cũng kinh ngạc không thôi.

Lăng Huyền Thiên rốt cuộc là đùa trò gì đây? Luân Hồi pháp tắc bọn họ cũng có từng nghe qua, đây chính là pháp tắc tồn tại chí cao nằm ngoài thiên địa pháp tắc căn bản.

Đừng nói là Trịnh Dương, cho dù để thần linh dành ra vạn năm cũng chưa chắc tìm hiểu được chút ra lông đây.

“Không cần kinh ngạc, trước tiên ngươi trở lại Huyền Châu tìm Linh nhi mượn dùng Luân Hồi Châu của nàng.

Còn thi thể của nàng ta, ta sẽ giúp ngươi bảo quản, nhưng ngươi chỉ có thời gian ba năm”.

Lăng Huyền Thiên tất nhiên không thể để Trịnh Dương tự mày mò tìm hiểu Luân Hồi pháp tắc rồi, đừng nói là hắn sợ là đạo cảnh cũng không thể tự mình ngộ ra chí cao pháp tắc.

Bởi vì chí cao pháp tắc đã phần nào siêu việt thiên địa pháp tắc, vì vậy việc cảm ngộ nó là vô cùng khó khăn, thậm chí có thể nói là không người thành công.

Tất nhiên vì vậy mà Trịnh Dương mới có cơ hội lĩnh ngộ chúng, chứ nếu như chúng nằm trong thiên địa pháp tắc, Không Linh Thánh Thể của hắn chính là rào cản lớn nhất trong việc cảm ngộ thiên địa pháp tắc căn bản.

“Được!” Trịnh Dương nhìn thi thể của Hạ Như Ân một chút sau đó gật đầu nói.

Tuy nói cảm ngộ thiên địa pháp tắc khó khăn, hơn nữa lôi kiếp cũng rất kinh khủng nhưng vì nàng hắn có thể làm tất cả.

“Đừng vội quyết định, Luân Hồi pháp tắc cũng không đơn giản như người nghĩ.

Nếu ngươi thành công thì không nói, nhưng nếu ngươi thất bại không chỉ ngươi chết, mà cơ hội Luân Hồi cũng sẽ triệt để biến mất” Lăng Huyền Thiến thâm ý nhìn Trịnh Dương một cái nói.

Khó khăn lớn nhất khi cảm ngộ Luân Hồi pháp tắc chính là cái giá phải trả khi thất bại thật sự quá lớn.

Luân hồi luôn là yếu tố rất quan trọng khiến con người xem nhẹ cái chết, đặc biệt là đối với những người ngộ ra pháp tắc.

Bởi vì bọn họ biết tầm quan trọng của nó, cũng như biết bản thân sẽ có cơ hội làm lại.

Chính vì vậy không mấy người tình nguyện theo đuổi Luân Hồi đại đạo, dù đây là một trong những chí tôn đại đạo.

Trịnh Dương nghe Lăng Huyền Thiên nói cảm xúc cũng không có quá nhiều biến đổi, đối với hắn mà nói nếu như không thể cứu nàng vậy hắn còn cần phải luân hồi sao.

Lăng Huyền Thiên thấy biểu hiện của hắn cũng nhẹ gật đầu, sau đó hướng về phía Giới Không nói: “Ngươi cũng nên đi cùng hắn, luân hồi có lẽ giúp ngươi nhìn thấu bản tâm mình đi”.

“A” Giới Không có chút giật mình, hắn thật không nghĩ Lăng Huyền Thiên lại muốn hắn đến Huyền Châu nơi hẻo lánh kia đây.

Nhưng hắn cũng nhẹ gật đầu, dù sao thì mục đích của hắn chính là rèn luyện bản tâm của mình, nếu Lăng Huyền Thiên đã nói vậy chắc hẳn không sai đi.

“Công tử, ta còn một thỉnh cầu …” Trịnh Dương ánh mắt có chút đăm chiêu hướng Lăng Huyền Thiên nói.

“Không cần lo lắng” Lăng Huyền Thiên sao lại không biết Trịnh Dương muốn nói gì đây, hắn nhẹ vung tay lên tức thì một vòng tròn hiện ra trước mặt mọi người.

Trong vòng tròn kia là quang cảnh một đám người đang sinh hoạt, đám người này đúng là người của Trịnh gia đang ẩn núp tại Bích Vân Huyệt.

“Tần lão, ngươi đi một chuyến đến đó đón bọn họ vào Mê Thành đi” La Khinh Sương lập tức hiểu ý hướng Tần Phong nói.

Nàng cũng không để Tần Phong đón bọn họ về Thiên Môn, như vậy sẽ khiến bọn họ không mái, cứ để mọi người sinh sống tại Mê Thành hẳn là sẽ thỏa đáng hơn.

“Đa tạ công tử, đa tạ La cô nương” Trịnh Dương nhẹ ôm quyền hướng hai người nói.

Sau đó hắn tiếp tục mở miệng: “Giới Không đại sư, ta nghĩ chúng ta hẳn là nên lập tức lên đường”.

Hắn cũng có chút lo lắng bản thân không thể trong thời gian ngắn ngộ ra Luân Hồi pháp tắc, vì vậy hắn muốn càng sớm đến Huyền Châu càng tốt.

Như vậy thời gian cảm ngộ cũng sẽ nhiều hơn một chút.

“Tốt, hai người các ngươi tùy tiện sắp xếp thời gian, chỉ là lần này các ngươi phải tự mình vượt qua Ngũ Hành Thánh Sơn” Lăng Huyền Thiên nhẹ hướng hai người nói.

Không phải là hắn không có cách tạo ra pháp tắc giúp hai người yên ổn đi qua, chỉ là lần này bọn họ là đi cảm ngộ chí cao pháp tắc.

Nếu như ngay cả cửa ải đầu tiên cũng cần người khác giúp đỡ, như vậy còn làm sao tu luyện đây.

“Được” Giới Không cùng Trịnh Dương đồng thanh đáp, thực lực của bọn họ đều không yếu.

Hơn nữa một người đã ngộ ra pháp tắc, còn một người thì theo hướng Phật đạo, sao có thể sợ hãi những tia pháp tắc kia đây.

Nói xong hai người liền lập tức rời đi, Lăng Huyền Thiên cũng không tiếp tục để ý đến bọn họ, mà nhẹ đưa tay dùng Băng Hỏa pháp tắc bao phủ lấy thi thể của Hạ Như n.

“Thiếu gia, người chết thật sự có thể sống lại sao?”.

Truyện Chữ Hay