Vạn Dặm Hoa Đào Trong Mưa Hạ

chương 19: nghiêng ngả thiên hạ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trần Lâm dâng thư của Thái thú Tuyền Châu lên ngay khi ta và Vi Tử Khải mới bước vào trong lều trại. Ta hoài nghi nãy giờ, không biết thư đến có chuyện gì khẩn cấp mà Vi Tử Khải vừa nghe đã vội vàng để chiến trường lại cho Hoắc tướng để trở về.

Hắn mở tờ giấy Tuyên lờ mờ chỉ thấy vài chữ trên đó, sắc mặt nặng nề, chân mày cau lại thở dài. Không đợi ta hỏi đã lên tiếng nói:

"Quân lương cạn kiệt, không thể điều động thêm."

Ta thấy tim mình hẫng đi một nhịp, năm nay Tuyền Châu hạn hán nặng, trời không có lấy một giọt mưa. Bình Giang cũng chẳng khá hơn, vỡ đê rồi tới thiên tai, lúa thóc cống nạp vào cung ít hẳn, phải dùng lúa mạch ở Thiệu quận thay thế. Nay chiến tranh, lấy đâu ra gạo nuôi mấy chục vạn quân bây giờ.

"Vẫn chưa ai biết tin này hết ư?" Ta chỉ sợ vừa mới thắng trận, lòng quân mà dao động thì...

"Vẫn chưa, Bùi tướng và Hoắc tướng cũng chưa biết." Hắn chống tay đỡ trán, tràn đầy thất vọng trả lời.

Ta đảo mắt, bắt gặp tấm bản đồ da thuộc trải rộng trên bàn, chỗ cắm cờ đỏ là nơi quân Phù đóng trại, cách đó không xa là núi Thanh Nhai nằm kế bờ sông Vụ. Sườn núi đó, ngày trước có dân du mục hay sinh sống, di chuyển nhiều tạo nên đường đi khá phẳng, có điều đường hẹp lại quanh co, sau khi bọn họ chuyển chỗ ở thì cũng chẳng có mấy ai ngang qua nữa.

Càng nhìn, ta càng thấy hình như mình đã bỏ sót điều gì đó, đường bằng núi phẳng rừng rậm...

"Cướp lương!" Ta không kìm được hô lớn.

Cả Vi Tử Khải và Trần Lâm đều tròn mắt ngạc nhiên nhìn ta. Trước khi ta ra khỏi Tuyền Châu, gián điệp của Thần Phong đã báo tin ngày mùng tám tháng này sẽ có một đoàn tải vận lương thực cho quân Phù. Lúc đầu ta cũng không để tâm cho lắm, không ngờ lần này lại có thể dùng đến.

Nhìn khắp bản đồ, chỉ có một đường duy nhất có thể đi qua là núi Thanh Nhai, dù quanh co nhưng lại bằng phẳng, ngựa trâu đi thành hàng cũng sẽ dễ dàng thông qua, hơn nữa lại có cây cối rậm rạp xung quanh che phủ khó bị phát hiện.

Ta chỉ tay trên bản đồ, nói lại suy nghĩ với Vi Tử Khải.

"Sau trận thua này, phía quân Phù tạm thời đình chiến ba ngày, vừa đủ cho chúng ta thực hiện kế hoạch này."

Trần Lâm đứng bên cạnh tiến lên hỏi: "Đại nhân, Diệp quân sư, nên để ai đảm nhận nhiệm vụ này?"

Vi Tử Khải cũng nhìn ta chờ đợi câu trả lời, lòng ta phân vân không biết nên chọn Bùi tướng hay Hoắc tướng thì bên ngoài có tiếng người chạy về phía trướng: "Cấp báo, bẩm báo đại nhân, quân Phù đã bắt đầu dời trại rồi ạ!"

"Dời đi đâu?"

Người lính vừa vào báo cáo đáp lại: "Bẩm đại nhân, hiện tại vẫn chưa xác định rõ đích đến của quân Phù nhưng bọn chúng đang di chuyển về phía Tây Bắc."

"Được rồi, tiếp tục bí mật theo dõi. Có động tĩnh gì lập tức báo cáo lại."

Người lính vâng dạ sau đó lui ra, chưa đầy một tuần trà sau đó cả Bùi tướng và Hoắc tướng đều đến trướng soái gặp Vi Tử Khải. Bùi tướng vừa bước vào đã vội chắp tay nói với Vi Tử Khải:

"Đại nhân, quân Phù di chuyển về phía Tây Bắc e là muốn lên phía thượng nguồn sông Vụ. Mạt tướng nghĩ bọn chúng sẽ độc chiếm sông Vụ cắt đứt nguồn nước duy nhất của binh lính ta."

Hoắc tướng thấy Vi Tử Khải đăm chiêu, liền hướng về phía ta hỏi: "Diệp quân sư, chẳng hay ngài đã có cao kiến gì hay chưa?"

Ta đặt bàn tay lên tấm bản đồ da trải rộng trên bàn, theo hướng đi vừa rồi binh lính báo, phải mất ít nhất một ngày để toàn quân gần mười hai vạn của Vu Thuần Hy tiến về phía thượng nguồn sông Vụ nếu đúng như chúng ta dự đoán. Quân lương chiều mai chắc sẽ đến nơi, mà địch phải đợi đến tối lúc binh lính ăn cơm mới có thể hạ độc xuống sông. Chuyện này làm không khéo, sai sót dù một chút cũng sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng.

"Ta cũng không muốn giấu tình hình hiện tại, quân lương của chúng ta đã cạn kiệt, ta đã điều động từ Tuyền Châu nhưng hạn hán kéo dài không có đủ lương thực để chuyển đến đây. Ta và quân sư đang nghĩ kế cướp lương của quân Phù, nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm vấn đề sông Vụ, muốn đánh thắng nhất định phải giải quyết triệt để tình huống nan giải này." Vi Tử Khải chau mày, nắm chặt tay nhìn ba người còn lại nói.

"Mạc tướng nghĩ, trước tiên chúng ta cứ đào giếng trữ nước quan sát tình hình. Về việc cướp lương là việc quan trọng, không biết quân sư đã nghĩ được cách gì hay chưa?" Hoắc tướng lên tiếng.

Cách Hoắc tướng nói cũng chỉ là biện pháp nhất thời, không thể cầm cự lâu dài được. Đến lúc đó, quân ta mất nước dẫn đến yếu dần, Vu Thuần Hy chỉ cần xua một đám binh thường tốt kém của hắn ra cũng đủ để thắng bọn ta.

Ta nhìn lên bản đồ bằng da. Núi non trùng trùng điệp điệp, tất cả trước mắt đều là giang sơn Đại Mạc. Giang sơn này ngay từ đầu ta đã chẳng tha thiết muốn có, nhưng vì giữ gìn nó mà cha ta hao tổn cả một đời, vì bảo vệ nó mà bằng hữu của ta đều thịt nát xương tan nơi chiến trường... Tiểu Giảo vẫn còn đang đợi ta mang một Đại Mạc nguyên vẹn như thuở ban đầu về cho nó.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy Vi Tử Khải, Hoắc tướng, Bùi tướng và Trần Lâm đều nhìn ta chằm chằm chờ đợi một câu trả lời. Bên ngoài trướng, người qua kẻ lại bụi tung mù mịt, tiếng nói chuyện la hét càng ngày càng rõ ràng làm lòng ta rối bời. Năm năm, những gì đời người phải trải qua ta đều trải qua hết rồi, cứ tưởng bản thân đã chuẩn bị cho mọi kết cục. Hóa ra khi đối diện với người đó, bức tường thành từng dựng lên này vững chắc đến mấy rồi cũng lung lay.

"Ta sẽ hoàn thành cho... Tiểu Vũ."

Lời hứa năm đó, nhắm mắt lại vẫn còn văng vẳng bên tai. Ta không phải cũng chỉ vì một câu nói vô thưởng vô phạt này mà chần chừ đến bây giờ ư? Tự cười chế giễu, con người chính là như thế, cứ khát khao mãi những thứ không thể có được. Có lẽ nhân lúc còn có thể, ta đành tàn nhẫn bóp chết trái tim người cũng là tuần táng cho trái tim ta.

Đường Nhất Bạch, Tiểu Vũ không đợi được huynh thực hiện lời hứa nữa rồi...

Sáng ngày mùng tám tháng sáu, ta đưa cho Bùi tướng quân một bình sứ xanh, nhìn hắn mặc áo giáp của quân Phù dẫn bộ binh đi về phía núi Thanh Nhai. Cả buổi sáng bình lặng không có bất kỳ tin tức gì từ trại địch, ta cứ đứng im lặng nhìn về phía hướng Bùi tướng rời đi. Vi Tử Khải có đến nhưng không nói lời nào, được một lúc rồi cũng quay về.

Đầu giờ Tỵ, có người đến báo quân Phù đã hạ trại xong ở thượng nguồn sông Vụ, hiện tại không có bất cứ động tĩnh gì. Ta gật đầu không nói gì, trong lòng tính toán, có lẽ giờ này đoàn người chở quân lương cũng đã đến nơi mai phục rồi.

"Quân sư, mặt trời đã sắp xuống núi rồi, Bùi tướng quân..." Trần Lâm đứng cạnh từ bao giờ cất tiếng.

Kỳ lạ là lòng ta lại không hề khẩn trương, nhàn nhạt đáp: "Chờ thêm chút nữa."

Hắn cũng không nói thêm lời nào, định quay người đi thì từ đằng xa vọng lại tiếng hành quân, áo giáp va vào nhau loảng xoảng. Quả nhiên, Bùi tướng đã trở về, ta tiến lên mấy bước lắng nghe, là tiếng bánh xe gỗ đẩy lương thực lăn trên đất đá. Bùi Cảnh Du, hắn đã thành công rồi. Tuy nhiên ta không đợi nữa mà quay lưng bước về lều trại của mình, lúc quay đi bỗng thấy Vi Tử Khải bước vội về phía này, có lẽ là có người đi báo tin cho hắn.

Khi bóng tối bao trùm khắp quân trại, ta nhận được tin sông Vụ đã bị hạ độc, lúc nghe được có hơi ngạc nhiên. Ta cứ nghĩ chuyện vì cướp lương lúc chiều, hắn có thể sẽ thay đổi kế hoạch nhưng không ngờ mọi chuyện vẫn xảy ra như dự đoán. Ta tò mò không biết Vu Thuần Hy đang nghĩ gì, hắn chắc chắn mưu kế của mình sẽ thành công hay là đường cùng không thể quay lại nên quyết đâm đầu chạy.

Trần Lâm đứng ngoài trại gọi ta: "Diệp quân sư, đến giờ rồi."

Hạ độc xuống sông Vụ, với tính cách của ta, sẽ cho rằng Vu Thuần Hy dẫn binh đến nhân lúc quân địch đang hoang mang mà đánh úp nên không ngần ngại mà dốc toàn lực đánh vào trại Phù. Đến lúc đó, hắn lại không rời trại, ở lại nghênh chiến, cộng thêm cứu binh được Phù đế phái đến, chắc chắn sẽ thua. Bây giờ ta đánh cược một trận lớn, toàn quân không rời trại, chỉ cho một toán lính bị thương có trà trộn thêm tử quân Mạc Thám hội trong đó di chuyển nhanh đến trại Phù.

Kế lồng kế này, nếu như thành công, tử quân sẽ giả đầu hàng tiết lộ nơi chứa lương thực bị Bùi tướng đánh cắp. Nếu thất bại, tức là quân Phù thực sự tiến đánh trong đêm, vậy thì lấy một đổi một, Vu Thuần Hy chiếm Tuyên Thành còn ta sẽ thiêu rụi trại hắn cùng với mười tám vạn quân lương. Được ăn cả ngả về không, ta không tin một kẻ cầu toàn như hắn lại chịu đánh đổi điều kiện này.

Ta bước ra ngoài, đối diện với Trần Lâm, tên đã lên cung kiểu gì cũng không thể rút lui được nữa rồi.

"Xuất phát!" Âm thành rành rọt vang vọng trong không gian bao la chỉ có cát bụi và mùi máu tanh.

Sau khi đội hàng binh giả lên đường, trong ngoài Tuyên thành và đại trại thắt chặt an toàn lên mức cao nhất. Người nào cũng mặc giáp cầm vũ khí sẵn sàng cho mọi tình huống, Hoắc tướng cứ cách nửa canh giờ đều đi xung quanh quan sát tình hình. Trong trướng soái của Vi Tử Khải, hắn đã mặc sẵn áo giáp bạc, trường kiếm giắt bên hông, ngồi bất động trước bàn dài.

Trước mặt ta và hắn là tờ quân lệnh vẫn chưa khô mực, lạc khoản có dấu đóng của Hữu thừa tướng Vi Tử Khải. Chỉ cần thám binh trở về báo cáo hàng quân giả đã bại trận, Diêu phó tướng sẽ lập tức lên đường mang theo quân lệnh này và hai vạn quân tinh nhuệ đến Thang Âm Cốc.

Ba canh giờ dài đằng đẵng trôi qua, cuối cùng cũng có tiếng hét lớn: "Báo! Bẩm báo đại nhân, quân sư, hai ngàn quân tập kích trại Phù đã thất bại, hơn một nửa xin hàng."

Vi Tử Khải đứng bật dậy, cầm theo tờ quân lệnh bước ra ngoài trướng, giao lại cho Diêu phó tướng đã chờ sẵn.

"Diêu phó tướng, trông cậy cả vào Bùi tướng quân và ngươi."

Diêu phó tướng vừa rời đi, đã có người chạy đến quỳ xuống nói: "Bẩm báo đại nhân, mười vạn quân Phù đang trên đường tiến thằng về phía doanh trại Tuyên thành của chúng ta."

Ta lập tức hỏi kẻ đó: "Trong đoàn quân có những ai? Có cờ soái của Thái tử Đại Phù hay không?"

"Thưa Quân sư, dẫn đầu quân là Võ tướng Võ Di Nguy, còn có các thượng tướng khác cũng đến. Dẫn đầu đúng là có cờ soái của Thái tử Đại Phù."

"Diệp quân sư, Vu Thuần Hy cũng đích thân đến đây rồi." Vi Tử Khải quay sang nói với ta.

"Đại nhân, Vu Thuần Hy thật sự không hề đến. Năm đó ta cũng với các binh sĩ Nham thành đối mặt với hắn, ta biết hắn có một thói quen đánh trận, đó là nếu hắn có ra trận thì trong quân không treo cờ soái, còn nếu trong quân có cờ soái chứng tỏ hắn không hề đến."

Vu Thuần Hy một khi đã hình thành thói quen thì rất khó bỏ. Hắn nếu như muốn đánh chiếm Tuyên thành thì sẽ âm thầm lặng lẽ như một con sói mà tấn công, nhưng bây giờ lại rầm rầm rộ rộ khoa trương mà đến, chỉ có thể là phô trương thanh thế gây sự chú ý. Mục tiêu thật sự của hắn... chính là Thang Âm Cốc.

Phía xa ánh trăng nhạt dần, ánh dương màu xanh lam lan tỏa từ sau rừng cây. Hình như vì mới tảng sáng nên dù đã trung hạ thời tiết vẫn khá mát mẻ. Ta vô thức lần dưới vạt áo tìm miếng ngọc trắng, nhưng bàn tay trống không nhắc ta nhớ mảnh ngọc đó đã không còn thuộc về mình nữa rồi.

Bôn ba bao nhiêu năm, đã nợ điều gì đều sắp đến lúc trả xong rồi. Khoảnh khắc chờ đợi này tưởng như kéo dài đến ngàn kiếp, liệu phút giây cuối cùng vận mệnh gập ghềnh này có chấm dứt?

Truyện Chữ Hay